Nếu Không Phải Là Anh
Chương 2
Nhi ngồi im thin thít ở một góc giường trong phòng của một khách sạn nào đó mà cô không biết tên. Cô không dám nhìn xung quanh, không dám đối diện với thế giới ngoài kia, vì cô sợ ánh mắt của mọi người khi bắt gặp cô trong hình ảnh này – váy ngắn cũn cỡn, lớp trang điểm dày và màu môi đỏ rực khiến cô chẳng khác nào một đứa cave. Nhi đã từng cảm thấy kinh tởm những người con gái bán thân mình vì tiền, nhất là trong quãng thời gian còn là sinh viên, chạy theo những xô bồ của cuộc sống. Giờ thì cô cũng thế. Chỉ vài phút thôi cơ thể của cô sẽ không còn là của cô nữa.
“Cạch!”
Tiếng mở cửa phòng tắm khiến Nhi giật thót. Cô lấy hết can đảm ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, hồi hộp theo từng bước chân của anh ta, nhịp thở của cô càng lúc càng gấp rút. Thế nhưng, anh ta không bước đến bên cô. Anh ngồi trên ghế đối diện, mở bao thuốc lá, lấy một điếu đưa lên miệng.
“Lại đây! Châm thuốc cho tôi!”
Nhi chậm rãi tiến về phía anh, thật gần anh, tay khẽ run cầm chiếc bật lửa, nhưng quẹt mãi lửa vẫn không cháy.
“Cô không biết châm thuốc à?”
“…”
“Thế cô có biết hút thuốc không?”
Nhi lắc đầu.
“Chẳng phải những người như cô đều hút thuốc rất giỏi sao?”
Cô cúi gằm mặt, lí nhí. “Tôi…không biết…”
“Tôi quên mất, tên kia nói cô là người mới đến.” Nói rồi anh cười khẩy. “Người mới, không biết gì? Chỉ cần một tháng nữa thôi, cô không chỉ biết hút thuốc mà những “chuyện khác” có lẽ cô còn rành hơn cả tôi. Những loại người như cô, chỉ hai từ để hình dung: rẻ mạt!” Anh phun làn khói thuốc trắng xóa vào mặt Nhi rồi cởi chiếc áo khoác ra, trên người anh chỉ còn quấn ngang chiếc khăn tắm mỏng manh.
Cao Nguyên dập tắt điếu thuốc. Anh mạnh bạo đẩy Nhi nắm xuống giường, để cả cơ thể nặng nề của mình lên người cô. Cô cảm nhận được hơi thở nóng hổi của anh phả mạnh vào cổ khiến cô rợn người.
Nhi nhắm chặt hai mắt, cô cảm thấy thật nhục nhã, muốn đẩy anh ta ra xa, mắng anh ta một trận hả giận, nhưng hình ảnh Tuấn nằm trong viện cứ xuất hiện trong tâm trí cô, gương mặt tái xanh, nhợt nhạt, cảm giác khó chịu của Tuấn mỗi khi lên cơn khiến cô quên đi tất cả. Dù có chết, cô vẫn phải cứu em. Nước mắt cô rơi giàn giụa hai bên má lúc nào không hay.
“Cô có biết tôi rất ghét nhìn thấy người khác khóc không? Nhất là loại phụ nữ như cô, đã dám bán mình lại còn giả vờ rơi nước mắt cá sấu! Cô làm tôi mất hứng đấy!” Cao Nguyên hậm hực ngồi dậy, trong khi Nhi vẫn nằm khóc tức tưởi.
“Rè…rè…rè…”
Bất chợt chiếc điện thoại của Nguyên rung lên từng hồi trên đầu giường.
“Con nghe đây!”
“Nguyên à, dạo gần đây con ít liên lạc với gia đình, con bận lắm à?” Đầu dây bên kia, giọng một người phụ nữ nhẹ nhàng hỏi.
“Dạ…con xin lỗi. Dạo này công ty nhiều việc nên con không có thời gian gọi cho mẹ.”
“Không sao, không sao, dù gì ba ngày nữa ba mẹ và em con cũng về Việt Nam. Con nhớ ra sân bay đón mọi người đấy!”
“Sao ạ? Ba ngày nữa à?”
“Chẳng lẽ con không muốn gặp mọi người sao? Ba mẹ về để gặp mặt vợ con, cả cháu nội của mẹ nữa chứ! Mẹ về để hỏi tội con tại sao cưới vợ mà không cho ba mẹ biết. Tuần rồi mẹ gặp được bà Kiều hàng xóm ngày xưa của gia đình mình, bà ấy nói hai tháng trước có nói chuyện với vợ chồng con ở trung tâm thương mại, đến giờ mới có dịp hỏi thăm mẹ. Bà ấy cứ nghĩ mẹ biết chuyện, hóa ra là con giấu tất cả mọi người.”
“Con…xin lỗi! Con bận nhiều việc nên không nhớ đến việc gì cả.”
“Vậy con có rảnh rỗi để đến sân bay đón mọi người không?”
“Dạ, nhất định con sẽ đến.”
“Đưa vợ con và cháu nội đi cùng đấy! Thế nhé!”
“Tạm biệt mẹ!”
Cao Nguyên tắt máy, thở dài thườn thượt. Anh lại lấy một điếu thuốc, rít một hơn thật dài như muốn nuốt hết mọi phiền muộn. Nhi ngồi dậy, cô không khóc nữa. Cô đưa đôi mắt đỏ hoe và có đôi chút khó hiểu nhìn anh.
“Cô cần tiền phải không?” Cao Nguyên bước đến bên cạnh Nhi, ngồi đối diện với cô, ánh mắt sắc lạnh khiến cô chỉ dám cúi gầm mặt và gật đầu.
“Làm vợ tôi nhé!”
Nhi sững người, mở to đôi mắt vẫn còn sưng húp nhìn Cao Nguyên. Miệng cô lắp bắp không thành lời:
“Tôi…vợ anh…nghĩa là sao…”
“Vợ là vợ, chứ là sao?”
“Vậy cũng đâu khác gì với việc tôi...đến đây cùng anh đêm nay chứ…”
“Tôi sẽ giải thích cho cô sau, nhưng tôi có vài điều muốn hỏi. Cô tên gì?”
“Nhi…Trần Gia Nhi.”
“Bao nhiêu tuổi?”
“20.”
“Còn đi học không?”
“Tôi đang là sinh viên.”
“Tại sao lại làm công việc này?”
“Tôi cần tiền…”
“Sinh viên cần nhiều tiền để làm gì?”
“Tôi…” Nhi ngước mắt nhìn anh, suy nghĩ gì đó rồi lại thôi. “Vậy anh nghĩ loại người như tôi cần tiền để làm gì?”
“Được thôi!” Cao Nguyên chống tay đứng dậy, vừa thay quần áo vừa nói. “Thế này nhé, tôi sẽ thuê cô làm vợ trong vòng hai tuần, cô muốn bao nhiêu cũng được.”
“Anh…nói thật chứ?” Nhi tỏ vẻ nghi ngờ.
“Cô có quyền tin hay không tin. Nếu cô không đồng ý, tôi sẽ tìm người khác.”
“Khoan đã…Nếu như hai tuần sau tôi không tìm được anh thì tôi phải làm sao?”
Cao Nguyên nhíu mày, vội lấy từ trong ví một tấm danh thiếp rồi ném lên giường trước mặt cô.
“Chủ tịch Hội đồng quản trị Công ty cổ phần Cao Nguyên.”
Những dòng chữ trên tấm danh thiếp như những áng mây làm Gia Nhi mờ cả mắt. Công ty cổ phần Cao Nguyên là một tập đoàn rất lớn ở Sài Gòn, cô đọc được khá nhiều tin tức về công ty này nhưng rất ít khi nhìn thấy hình ảnh của người đứng đầu xuất hiện trên các mặt báo. Không ngờ hôm nay, ngày đầu tiên cô làm công việc tồi tệ này lại gặp anh.
“Này, suy nghĩ xong rồi chứ? Cô cần bao nhiêu?”
“Năm…năm mươi triệu…”
“Hừ! Cô cũng biết chớp lấy thời cơ đấy nhỉ?” Anh nhếch mép cười mỉa mai. Sau đó lấy từ trong ví một tờ tiền mặt rồi đưa Gia Nhi. “Đây là 100 USD, bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày tôi sẽ đưa cô 200 USD. Nhưng tôi có một điều kiện, tất cả mọi chuyện cô đều phải nghe theo lời tôi, không được thắc mắc hay có ý kiến, hiểu chưa?”
Nhi gật đầu, chăm chú nhìn tờ tiền trước mặt.
“Được rồi! Giờ tôi đưa cô về nhà, tranh thủ thu dọn mọi thứ sang nhà tôi.”
“Nhà anh?”
“Chẳng lẽ hai vợ chồng mà lại ở riêng? Nhà cô ở đâu?”
“Tôi ở ký túc xá. Nhưng anh chờ tôi một chút, tôi không thể ăn mặc thế này về được.”
Nói rồi, Gia Nhi lặng lẽ vào nhà tắm thay quần áo. Khoảng mười phút sau, cô bước ra với gương mặt mộc, tóc búi cao, áo sơ mi trắng và chiếc quần tây giản dị. Cô nhìn Nguyên, chỉ thấy anh vẫn còn ngồi nhìn cô với ánh mắt khác lạ.
“Đi được rồi chứ?”
“Ừm…” Anh giật mình, vội vàng đứng dậy. Bước vài bước đến cửa, anh chợt ngoảnh mặt nói với Nhi. “Nhìn cô không trang điểm và ăn mặc cầu kì, trông cũng ra dáng một người vợ rồi đấy!”
Truyện khác cùng thể loại
60 chương
31 chương
9 chương
501 chương
71 chương
11 chương
62 chương
10 chương