“Chúng ta về nhà thôi,” Elizabeth nói, bật dậy khỏi chiếc ghế băng. “Tại sao?” “Vì trời sắp mưa rồi.” Cô nhìn anh như thể anh có tới tận mười cái đầu, rồi do dự khi một giọt mưa nữa rơi xuống mặt. “Em làm sao thế hả?” Ivan cười, rồi ngồi lại ngay ngắn trên ghế để chứng tỏ anh sẽ không cử động. “Tại sao cứ trời mưa là em lại lao ngay vào xe hay vào nhà nhỉ?” “Vì em không muốn bị ướt. Đi thôi!” Cô tha thiết nhìn vào khoảng không an toàn dưới bóng cây. “Tại sao em lại không để ướt một tí? Sau đó lại khô ngay thôi.” “Bởi vì.” Cô chộp lấy tay anh và định kéo anh rời khỏi ghế. Cô giận dữ giậm chân thình thịch vì không làm anh nhúc nhích được, như một đứa trẻ không được chiều ý. “Vì sao?” “Em không biết.” Cô nuốt nước bọt một cách khó khăn. “Em chưa bao giờ thích mưa cả. Anh có cần phải biết mọi lý do cho tất cả những vấn đề nhỏ nhặt của em không?” Cô lấy tay che đầu để khỏi bị dính mưa. “Mọi thứ đều có lý do của nó, Elizabeth,” anh nói, chìa tay ra hứng mưa. “Được thôi, lý do của em rất đơn giản. Để nói tiếp chuyện lúc nãy với anh nhé, mưa làm phức tạp mọi thứ. Nó làm quần áo anh bị ướt, khiến anh cảm thấy không thoải mái và cuối cùng là bị cảm lạnh.” Ivan giả tiếng thông báo trả lời sai của chương trình đố vui trên tivi. “Mưa không làm em bị cảm lạnh. Cái lạnh làm em bị cảm lạnh. Còn đây là mưa bóng mây và nó ấm.” Anh ngửa đầu ra sau, há miệng cho nước mưa rơi vào. “Phải, ấm và ngon. Và nhân tiện, em đã không nói thật với anh.” “Cái gì?” Cô kêu lên the thé. “Anh đọc được những gì nằm dưới các dòng chữ, anh nghe được những gì ẩn dưới lời nói và biết khi nào một dấu chấm không phải là một dấu chấm mà là một chữ nhưng,” anh hát. Elizabeth càu nhàu và đứng vòng tay quanh người vẻ tự vệ, khom vai như thể một đống chất bẩn đang được ném vào người cô. “Chỉ là mưa thôi mà Elizabeth. Nhìn xung quanh xem.” Anh vẫy tay rối rít. “Em có thấy ở đây có ai đang chạy không?” “Làm gì có ai ở đây?” “Hoàn toàn ngược lại[9]! Cái hồ, cây cối, con diệc và con cá hồi, tất cả đều đang dầm mưa.” Anh ngửa đầu ra đằng sau và tiếp tục nếm mưa. Trước khi Elizabeth bước tới bóng cây, cô còn cố rao giảng. “Cẩn thận với cơn mưa đấy, Ivan. Uống nó không phải ý hay đâu.” “Tại sao?” “Vì có thể nguy hiểm. Anh có biết hậu quả của cácbon đioxit đối với không khí và mưa không? Nó có thể chứa axit đấy.” Ivan vừa trượt khỏi chiếc ghế băng vừa ôm lấy cổ giả vờ bị tắc thở. Anh bò ra bờ hồ. Elizabeth dõi mắt theo anh nhưng cô vẫn tiếp tục lên lớp. Anh thọc tay xuống hồ. “Trong này làm gì có chất bẩn chết người nào, đúng không?” Anh vốc nước hắt vào cô. Miệng cô há hốc và mắt mở to kinh ngạc khi cô đứng đó với cái mũi ròng ròng nước. Cô chìa tay ra và đẩy mạnh anh xuống hồ, cười phá lên khi anh biến mất trong dòng nước. Cô thôi cười khi không thấy anh xuất hiện trở lại. Cô bắt đầu lo lắng và bước về mép hồ. Chuyển động duy nhất là những gợn sóng lăn tăn sinh ra bởi những giọt mưa nặng hạt rơi xuống mặt hồ yên ả. Những giọt mưa mát lạnh trên mặt không còn làm cô bực mình nữa. Một phút trôi qua. “Ivan?” Giọng cô run rẩy. “Ivan, đừng đùa nữa. Lên đi.” Cô vươn xa hơn để xem có thấy anh không. Cô hét thầm và đếm tới mười. Không ai có thể nín thở lâu như vậy. Mặt nước phẳng lặng như gương vỡ ra một quả tên lửa phóng ra khỏi mặt nước. “Thủy chiến!” Sinh vật dưới nước hét lớn. Nó tóm lấy tay cô và đẩy cô ngã chúi xuống nước. Elizabeth cảm thấy nhẹ nhõm vì đã không giết chết anh tới mức không hề thấy khó chịu khi nước lạnh táp vào mặt và nhấn chìm cô. “Chào ông O’Callaghan; chào Maureen, chào Fidelma, Connor; Cha Murphy…” Cô gật đầu nghiêm trang chào những người láng giềng khi cô đi xuyên qua thị trấn đang ngái ngủ. Những ánh mắt kinh ngạc, lặng lẽ bám theo sau khi cô đi qua với đôi giày thể thao kêu lép nhép và quần áo ròng ròng nước. “Trông cô đẹp đấy,” Benjamin cười, giơ cốc cà phê lên trong khi đứng cạnh một đám khách du lịch đang nhảy múa, cười đùa và tưới cà phê lên vỉa hè ngoài quán Joe. “Cảm ơn anh Benjamin,” cô trả lời nghiêm nghị, tiếp tục băng qua thị trấn, đôi mắt long lanh. Mặt trời chiếu khắp thị trấn, nơi sáng đó vẫn chưa nhận được giọt mưa nào và các cư dân của nó nhìn ngó, xì xào cười nói khi Elizabeth Egan đi qua, đầu ngẩng cao, tay vung vẩy với một sợi rong biển bám trên mái tóc bù rối. Elizabeth ném một chiếc bút chì màu nữa xuống; vò nát tờ giấy vẽ rồi ném nó sang phía bên kia phòng. Nó không rơi trúng thùng rác nhưng cô không quan tâm. Nó cứ việc ở đó với mười cục giấy vo viên khác. Cô nhăn mặt với cuốn lịch bàn. Có một chữ X màu đỏ, ban đầu vốn để dành đánh dấu cuộc hẹn cuối cùng của Ivan, cậu bạn tưởng tượng vốn đã biến mất từ lâu của Luke, giờ đây lại được dùng cho ngày kết thúc sự nghiệp của cô. Vậy đấy, cô đã quan trọng hóa vấn đề rồi – tháng Chín là thời điểm khai trương khách sạn và mọi thứ vẫn đang đi đúng tiến độ. Vật liệu đều đã được chuyển tới đúng hạn và chỉ có một vài tai nạn nhỏ về đơn đặt hàng. Bà Bracken đã buộc người của mình làm việc cật lực để thay gối, rèm và vỏ chăn, nhưng không giống như thường lệ, lần này lại chính Elizabeth là người làm chậm tiến độ. Cô không thể thiết kế được phòng giải trí dành cho trẻ và bắt đầu thấy ghét bản thân mình vì đã nêu ý kiến đó với Vincent. Gần đây cô quá mất tập trung. Cô ngồi tại bàn ăn nơi cô thích nhất và cười một mình khi nghĩ tới màn “bơi” lúc trước. Mọi thứ giữa cô và Ivan đã trở nên bất thường hơn bao giờ hết. Hôm nay cô đã chính thức kết thúc mối quan hệ với anh và điều đó khiến tim cô tan vỡ, nhưng anh vẫn ở đó, vẫn ở cùng cô trong ngôi nhà của cô, làm cô cười như thể không có chuyện gì xảy ra. Nhưng một điều gì đó đã xảy ra, một điều lớn lao, và cô có thể cảm thấy tác động của nó ngay trong lồng ngực mình. Đến cuối ngày thì cô nhận ra mình chưa bao giờ bước thụt lùi đến thế trong mối quan hệ với đàn ông vậy mà cô vẫn cảm thấy hài lòng khi có anh ở cạnh. Cả anh và cô đều không sẵn sàng để tiến thêm nữa, chưa phải lúc này, nhưng cô ước gì anh đã sẵn sàng. Hôm trước cô đã có một bữa tối khá thú vị với Benjamin. Cô đã phải đấu tranh với việc không thích ra ngoài ăn, không thích thức ăn và những cuộc chuyện trò không cần thiết, và mặc dù đang kiên nhẫnc hịu đựng những điều này cùng Ivan, thậm chí đôi khi còn thích chúng nữa, nhưng cô vẫn không khỏi coi đó là điều khó khăn. Cô không thích gặp gỡ chuyện trò, tuy nhiên họ có rất nhiều điểm chung. Họ đã chuyện trò vui vẻ và ăn uống ngon lành, nhưng Elizabeth không thấy buồn khi tất cả kết thúc và đến lúc phải ra về. Cô đang quá mất tập trung, tự hỏi về tương lai của cô và Ivan. Không như khi Ivan chia tay cô. Tiếng cười khúc khích của Luke dưa cô ra khỏi cơn mơ mộng. Ivan nói. “Xin chào quý bà.[10]” Elizabeth nhìn lên và thấy cả Ivan và Luke đang đi từ vườn vào phòng kính. Cả hai đều đeo kính lúp ở mắt phải, khiến con mắt hình như to ra. Trên mép mỗi người đều vẽ một bộ ria giả bằng bút dạ đen. Cô không thể nhịn được cười. “À đây khoong pải nà chiện buồn cười đâu thưa ký bà. Mới có một dzụ ghít ngùi đó!” Ivan nói vẻ nghiêm trọng, tiến về phía bàn. “Một vụ giết người,” Luke dịch lại. “Cái gì?” Mắt Elizabeth mở to. “Chúng tôi đang tìm dấu vết, thưa bà.” Luke giải thích, bộ ria vẽ không đều rung rung khi cậu nói. “Một dzụ rất dzã man mới xảy ra trong viền nhà bà,” Ivan giải thích, soi chiếc kính lúp dọc theo mặt bàn để tìm dấu vết. “Đó là từ vườn bằng tiếng Pháp,” Luke giải thích. Elizabeth gật đầu, cố gắng không cười. “Tha lỗi cho chúng tôi vì đã đột nhập vào nhà bà. Hãy cho phép chúng tôi tự giới thiệu. Tôi là Ông Ngài và đây là người hộ tá ngốc nghếch của tôi, Ông Diên Phịch.” Luke cười khúc khích. “Là Phiên Dịch nói ngược.” “Ồ,” Elizabeth gật đầu. “Được rồi, rất hân hạnh được gặp hai vị nhưng tôi e là tôi đang rất bận nên nếu hai ngài không phiền…” Cô mở to mắt nhìn Ivan. “Phiền?” Tất nhiên là chúng tôi không thấy phiền rồi. Chúng tôi đang đều tra một dzụ ghít ngùi mà bà lại làm gì chứ?” Anh nhìn xung quanh, mắt dừng lại ở đống giấy vo viên cạnh thùng rác. Anh nhặt một tờ lên và nghiên cứu nó dưới kính lúp. “Theo như tôi thấy thì bà đang làm quả cầu tuyết.” Elizabeth nhăn mặt nhìn anh và Luke cười khúc khích. “Chúng tôi phải xét hỏi bà. Bà có cái đèn thật sáng nào để chúng tôi chiếu lên mặt bà không?” Ivan nhìn quanh phòng và rút lại câu hỏi sau khi liếc nhìn Elizabeth. “Rất tốt, thưa bà.” “Ai vừa bị giết thế?” Elizabeth hỏi. “À, đúng như sự nghi ngờ của tôi Ngài Diên Phịch ạ.” Họ đi đi lại lại trên sàn theo hai hướng khác nhau, mắt vẫn đeo chiếc kính lúp. “Bà ta giả vờ không biết để chúng ta không nghi ngờ. Rất thông minh.” “Ông có nghĩ là bà ta làm không?” Luke hỏi. “Chúng ta sẽ biết thôi. Thưa bà, sáng sớm hôm nay một anh sâu chết đã được tìm thấy trên đường từ phòng kính tới dây phơi. Gia đình bị hủy hoại của anh ta nói với tôi rằng anh ta đã rời nhà từ lúc mưa tạnh để đi sang bên kia khu vườn. Vẫn không ai biết tại sao anh ta muốn đi tới đó nhưng đây là việc của những con sâu mà.” Luke và Elizabeth nhìn nhau cười. “Mưa tạnh vào lúc 6h30, đó là thời điểm anh sâu rời nhà đi qua đường. Bà có thể cho tôi biết lúc đó bà đang ở đâu không thưa bà?” “Tôi là kẻ bị tình nghi à?” Elizabeth cười. “Trong núc đang đều tra thì tất cả mọi người đều là kẻ tình nghi.” “Tôi từ công ty về nhà lúc 6h15 và nấu bữa tối. Sau đó tôi đi vào phòng giặt và lấy quần áo trong máy giặt ra cho vào giỏ.” “Sau đó bà làm gì?” Ivan gí chiếc kính lúp vào mặt cô và săm soi thật kỹ. “Tôi đang tìm manh mối,” anh thì thầm với Luke. “Sau đó tôi chờ mưa tạnh và phơi quần áo trên dây.” Ivan thở hắt ra vẻ rất kịch. “Ngài Diên Phịch, ngài có nghe thấy không?’ Luke cười khúc khích để hở cả lợi, thằng bé đã bị nhổ một cái răng. “Vậy thì chính bà là kẻ ghít ngùi!” “Kẻ giết người,” Luke dịch. Cả hai đều quay sang cô với chiếc kính lúp trên mắt. Ivan nói. “Vì bà đã cố tình giấu tôi sinh nhật bà vào tuần sau nên hình phạt dành cho bà là phải tổ chức một bữa tiệc ở vườn sau để tưởng nhớ anh sâu Ngài Quằn Quại quá cố.” Elizabeth lầm bầm. “Không đời nào.” “Tôi biết, Elizabeth,” anh chuyển sang giọng Anh thượng lưu, “phải giao lưu với người trong làng thì thật vô cùng sợ hãi.” “Người nào?” Mắt Elizabeth nheo lại. “Ồ, chỉ có vài người chúng tôi mời thôi mà,” Ivan nhún vai. “Sáng nay Luke đã gửi giấy mời đi rồi, cậu ấy tuyệt đấy chứ?” Anh gật đầu với cậu chàng Luke lúc này đang sung sướng tự hào. “Tuần sau cô sẽ là chủ nhân của bữa tiệc trong vườn. Những người cô không quen biết sẽ đi lại huỳnh huỵch trong nhà cô, có thể làm bẩn nhà nữa. Cô nghĩ cô có chịu đựng được không?”