[16] 5:42 A.M Adam đã đi rồi. Anh đột ngột lao ra ngoài, nói với cô y tá Ramirez là mình quên một thứ quan trọng và sẽ quay trở lại ngay khi có thể. Anh đã ra khỏi cửa khi cô đáp rằng mình sắp hết ca làm. Thực ra, cô đang đi về, nhưng phải sau khi thông báo cho cô y tá phục tùng Bà Già Gắt Gỏng là chàng trai trẻ mặc quần skinny có mái tóc rối bù được phép vào thăm tôi khi anh trở lại. Cũng chẳng quan trọng mấy. Willow đang cầm trịch ở đây. Cô thâu tóm cả đội ngũ suốt buổi sáng. Sau khi Gran, Gramps, Adam và cô Kate ghé qua, đến lượt cô Diane và chú Greg. Rồi các anh chị em họ của tôi lần lượt vào. Willow tất tả đi đi lại lại, mắt cô tỏa ra thứ ánh sáng yếu ớt. Cô ấy đang dự tính gì đó, nhưng kể cả lũ lượt dẫn những người tôi yêu quý tới để tranh thủ níu kéo sự tồn tại của tôi trên cõi đời này, hay chỉ đơn giản đưa họ vào để nói tạm biệt, tôi vẫn không thể ở lại. Giờ thì đến lượt Kim. Tội nghiệp cô ấy. Trông như cô ấy vừa ngủ trong một cái thùng rác. Tóc của cô ấy rối loạn triệt để và phần nhiều đã bung ra khỏi bím tóc xơ xác thay vì giữ nguyên nếp tết bên trong. Cô ấy đang mặc một cái áo mà cô tự gọi là áo len thúi của mình, mớ lổn nhổn xanh xanh, xám xám, nâu nâu mà mẹ cô luôn mua cho cô. Lúc đầu, Kim liếc nhìn tôi, tựa như tôi là một ngọn đèn sáng ngời, chói lóa. Nhưng rồi có vẻ cô ấy đã thích nghi được với ánh sáng và quyết định rằng dù trông tôi như một xác sống, dù có những cái ống nối vào tất cả những lỗ trên người, dù máu dính vào chiếc chăn mỏng của tôi rồi từ đó dây sang băng gạc, tôi vẫn là Mia và cô ấy vẫn là Kim. Mia và Kim thích làm gì nhất? Nói chuyện. Kim ngồi yên vị trên chiếc ghế cạnh giường tôi. “Cậu thế nào rồi?” cô ấy hỏi. Tôi không chắc. Tôi kiệt sức, nhưng vào lúc Adam rời khỏi tôi... tôi không biết nữa. Bồn chồn. Lo lắng. Tỉnh táo, hoàn toàn tỉnh táo. Mặc dù tôi không thể cảm nhận được những đụng chạm của anh, sự có mặt của anh vẫn khuấy động tôi theo một cách nào đó. Tôi chỉ vừa mới cảm thấy khoan khoái vì anh ở đây thì anh đã chạy ra ngoài như bị ma đuổi. Adam mất đến mười tiếng đồng hồ để xoay sở vào gặp tôi, và giờ khi cuối cùng đã thành công, anh bỏ đi chỉ sau mười phút. Có lẽ tôi làm anh sợ. Có lẽ anh không muốn chấp nhận. Có lẽ tôi không phải kẻ hèn nhát duy nhất ở đây. Sau tất cả, tôi đã dành cả ngày vừa rồi mơ mộng rằng anh sẽ đến với tôi, và khi anh loạng choạng bước vào ICU, nếu tôi có sức lực, tôi đã chạy biến đi. “Chà, cậu không thể tưởng tượng được đêm nay điên khùng thế nào đâu,“ Kim nói. Rồi cô bắt đầu kể tôi nghe. Về sự kích động của mẹ cô ấy, về chuyện cô ấy đã mất vía trước mặt họ hàng tôi như thế nào, những người đã khoan dung cho mọi chuyện. Cuộc đấu họ trải qua bên ngoài rạp Roseland trước một toán punk và hipster. Khi Kim gào lên trước bà mẹ khóc lóc của mình “mẹ hãy kiềm chế lại và cư xử như những người lớn ở đây đi” rồi quay ngoắt vào câu lạc bộ, để lại bác Schein sững sờ đứng ở lề đường, một nhóm thanh niên mặc đồ da gắn đinh đầu tóc xanh đỏ hoan hô và làm động tác high-five với cô. Cô kể cho tôi nghe về Adam, quyết tâm của anh để vào đây gặp tôi, sau khi bị đá khỏi ICU anh đã kêu gọi sự giúp đỡ của những người bạn nhạc như thế nào, những người không hẳn là hợm hĩnh đú đởn như cô vẫn tưởng. Cô kể cho tôi nghe một ngôi sao nhạc rock đích thực đã đến bệnh viện chỉ vì tôi.Đương nhiên, tôi biết hầu hết chuyện mà Kim kể, nhưng cô ấy chẳng tài nào biết được điều đó. Hơn nữa, tôi thích cô thuật lại ngày hôm nay cho mình nghe. Tôi thích cách nói chuyện như thường lệ của Kim, giống Gran lúc trước, cứ nói huyên thuyên, kể chuyện mải miết, như thể chúng tôi vẫn đang ngồi cùng nhau trên hiên nhà tôi, uống cà phê (hoặc một cốc frappuccino caramel đá trong trường hợp của Kim) và tán gẫu. Tôi không biết một khi đã chết bạn có nhớ được những chuyện đã xảy ra khi còn sống không. Theo logic thông thường thì không. Cái chết sẽ giống như lúc trước khi bạn sinh ra, nói cho rõ ràng, thì là hư vô. Ngoại trừ tôi. Ít ra, những năm trước khi sinh của tôi không hoàn toàn trống rỗng. Thi thoảng, bố hoặc mẹ sẽ kể chuyện hồi xưa, bố bắt con cá hồi đầu tiên với Gramps, hay mẹ hồi tưởng về buổi concert tuyệt vời của Dead Moon mà bà đã đi xem cùng bố vào buổi hẹn hò đầu tiên, và tôi sẽ có những ký ức ảo giác mãnh liệt. Không phải cảm giác là tôi đã từng nghe câu chuyện đó trước đây, mà rằng tôi đã từng sống trong nó. Tôi có thể nhìn thấy bản thân mình ngồi bên bờ sông khi bố kéo con cá hồi bạc màu hồng tươi lên khỏi mặt nước, mặc dù lúc đó bố mới khoảng mười hai tuổi. Hoặc tôi có thể nghe thấy tiếng huýt sáo cổ vũ khi Dead Moon chơi bài DOA ở X-Ray, mặc dù tôi chưa bao giờ nghe Dead Moon biểu diễn sống, mặc dù hộp đêm X-Ray đã đóng cửa từ trước khi tôi sinh. Nhưng đôi lúc những ký ức quá chân thực, quá bản năng, quá riêng tư, khiến tôi lẫn lộn nó với những ký ức của chính mình. Tôi chưa từng kể cho bất kỳ ai nghe về những ký ức ấy. Chắc chắn mẹ sẽ bảo tôi mới chỉ là một quả trứng trong buồng trứng của bà vào thời điểm đó. Bố sẽ đùa rằng ông và mẹ đã tra tấn tôi với những câu chuyện của họ quá nhiều lần nên chúng đã bất giác tẩy não tôi. Còn Gran sẽ bảo chắc hồi ấy tôi là một thiên thần trước khi lựa chọn trở thành con của bố và mẹ. Nhưng giờ thì tôi thắc mắc, và tôi hy vọng. Bởi vì khi tôi ra đi, tôi muốn nhớ Kim, tôi muốn nhớ đến cô như thế này: Kể một câu chuyện vui nhộn, cãi cọ với bà mẹ quá khích của mình, được đám punk cổ vũ, thích ứng với mọi hoàn cảnh, tìm ra một nhúm nhỏ sức mạnh bản thân mà chính cô cũng không hề biết là mình có. Adam lại là một câu chuyện khác. Nhớ đến Adam sẽ giống như đánh mất anh hết lần này tới lần khác, và tôi không chắc mình có thể chịu nổi viễn cảnh đó hay không. Kim đang kể đến đoạn Chiến Dịch Đánh Lạc Hướng khi Brooke Vega và một tá punk lố nhố xộc vào bệnh viện. Cô nói rằng trước khi họ đi vào ICU, cô đã sợ mình sẽ gặp rắc rối, nhưng khi xông vào phòng rồi, cô lại cảm thấy hứng khởi. Lúc bị người bảo vệ tóm, cô không hề sợ hãi. “Mình nghĩ, điều tệ nhất có thể xảy ra là gì chứ? Mình sẽ mắc kẹt sau song sắt. Mẹ sẽ nổi máu điên. Mình bị cùm trong một năm.” Cô ấy dừng một chút. “Nhưng sau những gì xảy ra trong ngày hôm nay, nó chẳng là gì cả. Có ngồi tù cũng chẳng thấm tháp vào đâu so với việc mất cậu.” Tôi biết Kim kể với tôi điều này để cố gắng níu tôi sống sót. Chắc hẳn cô ấy không nhận ra rằng, theo một cách kỳ quặc, nhận định của cô ấy đã giải phóng tôi, cũng giống sự cho phép của Gramps vậy. Tôi biết Kim sẽ suy sụp sau khi tôi chết, nhưng tôi ngẫm về những điều cô nói, về chuyện không lo sợ, về chuyện vào tù còn dễ dàng hơn mất tôi, đó là lý do tôi biết Kim sẽ ổn thôi. Mất tôi sẽ đau đớn, lúc đầu nó sẽ là một cơn đau cảm tưởng như không có thực, và khi ngấm rồi, nó sẽ cướp đoạt cả hơi thở của cô ấy. Những tháng ngày còn lại trong trường cấp ba chắc chắn sẽ tồi tệ, tất cả sự cảm thông mùi mẫn bạn-thân-nhất-đã-chết mà Kim nhận được sẽ khiến cô ấy phát điên, và cũng vì thực tế, chúng tôi là bạn tốt của nhau ở trường. Nhưng cô ấy sẽ chấp nhận được. Cô ấy sẽ vượt qua. Cô ấy sẽ rời Oregon. Cô ấy sẽ vào cao đẳng. Cô ấy sẽ kết bạn mới. Cô ấy sẽ yêu. Cô ấy sẽ trở thành nhiếp ảnh gia, kiểu nhiếp ảnh gia không bao giờ phải leo lên trực thăng. Và tôi cá rằng cô ấy sẽ trở thành một người mạnh mẽ bởi những gì cô đã đánh mất trong ngày hôm nay. Tôi có cảm giác một khi bạn vượt qua được những chuyện thế này, bạn sẽ có chút gì đó bất bại.Tôi biết nghĩ vậy hơi đạo đức giả. Nhưng nếu đó là sự thật, liệu tôi có nên ở lại không? Kiên trì vượt qua? Có lẽ nếu tôi từng được thực hành, có lẽ nếu tôi đã có nhiều bi kịch trong cuộc sống, tôi có thể sẵn sàng hơn để đi tiếp. Không phải là cuộc sống của tôi đã hoàn hảo. Tôi cũng có những nỗi thất vọng, cũng từng cô đơn, nản chí, giận dữ và sở hữu tất cả những mớ bòng bong như mọi người. Nhưng còn những nỗi đớn đau, tôi lại quá thiếu. Tôi chưa được tôi luyện đủ để đối mặt với những điều tôi phải đối mặt một khi tôi ở lại. Kim đang kể cho tôi nghe chuyện cô ấy được Willow giải cứu khỏi vòng tù tội. Khi mô tả Willow kiểm soát cả bệnh viện như thế nào, có một sự kính trọng trong tông giọng cô. Tôi hình dung ra cảnh Kim và Willow trở thành bạn, mặc dù khoảng cách giữa họ là hai mươi tuổi. Tôi cũng hạnh phúc khi hình dung cảnh họ ngồi uống trà hoặc đi xem phim cùng nhau, vẫn kết nối với người kia bằng sợi dây vô hình của một gia đình đã không còn tồn tại nữa. Lúc này Kim đang liệt kê tất cả những người đã và đang có mặt ở bệnh viện trong suốt một ngày qua, cô giơ ngón tay ra đếm: “Ông bà, cô, chú và các anh chị em họ của cậu. Adam, Brooke Vega và đám quá-khích-nhốn-nháo bám theo cô ấy. Người cùng ban nhạc với Adam, Mike, Fitzy, Liz và bạn gái cô ấy, Sarah, tất cả bọn họ đang ở phòng chờ dưới tầng kể từ lúc họ rời khỏi ICU. Giáo sư Christie, cô ấy đã lái xe đến đây và ở lại quá nửa đêm trước khi lái xe về để có thể ngủ vài tiếng, tắm rửa rồi đến mấy cuộc hẹn buổi sáng của mình. Henry và cô bé con, bây giờ họ vẫn đang trên đường tới đây, bởi vì đứa trẻ thức giấc vào năm giờ sáng và Henry gọi cho bọn mình bảo rằng chú ấy không thể ở nhà thêm nữa. Cả mình và mẹ mình,“ Kim kết thúc. “Chết. Mình quên đếm xem có tất cả bao nhiêu người rồi. Nhưng rất nhiều. Còn nhiều người nữa gọi điện và muốn được đến, nhưng cô Diane của cậu bảo họ chờ. Cô ấy nói rằng chỉ nhóm hiện tại thôi cũng gây đủ phiền toái rồi. Mình nghĩ rằng nhóm mà cô ấy bảo ám chỉ mình và Adam.” Kim ngừng lại và mỉm cười trong vài giây. Rồi cô ấy tạo ra vài âm thanh ngộ nghĩnh, sự kết hợp giữa ho và hắng giọng. Tôi đã từng nghe cô ấy phát ra âm thanh này trước đây, đó là khi cô ấy dồn hết dũng khí, sẵn sàng để nhảy từ trên tảng đá xuống dòng sông đang chảy xiết. “Mình có lý do cho tất cả những trò này,“ cô ấy tiếp tục. “Hiện có khoảng hai mươi người đang chờ bên ngoài. Một số là thân thích của cậu, một số không. Nhưng tất cả chúng mình đều là gia đình của cậu.” Cô ấy ngừng lại. Dựa vào tôi khiến mái tóc lòa xòa chọc vào mặt tôi. Cô ấy hôn lên trán tôi. “Cậu vẫn còn một gia đình,“ cô ấy thì thầm. *** Hè năm ngoái, chúng tôi tổ chức một buổi tiệc ngẫu hứng vào ngày Quốc Tế Lao Động tại nhà tôi. Đó là một mùa bận rộn. Tôi đi trại hè, rồi chúng tôi đến chốn ẩn dật Massachusett của gia đình Gran. Tôi cảm thấy mình hầu như không gặp Adam và Kim cả mùa hè. Cha mẹ tôi than vãn rằng họ đã không gặp Willow, Henry và cô bé con hàng tháng trời rồi. “Henry kể là con bé đã chập chững biết đi,“ bố tôi khoe vào một buổi sáng. Tất cả chúng tôi đang ngồi trong phòng khách, đối diện với cái quạt, cố gắng để không tan chảy.Oregon đang trải qua đợt nóng kỷ lục. Mới mười giờ sáng và nhiệt độ đã lên đến chín mươi. Mẹ nhìn lên lịch. “Con bé được mười tháng rồi. Thời gian trôi nhanh nhỉ?” Rồi bà nhìn sang Teddy và tôi. “Cớ sao mà mình có thể có một cô con gái vừa bước vào năm cuối cấp ba cơ chứ? Thế quái nào cậu chàng bé bỏng của mình đã lên đến lớp hai rồi?” “Con không còn bé bỏng,“ Teddy phản đối, hiển nhiên nó đã bị xúc phạm. “Xin lỗi, nhóc, trừ phi chúng ta có thêm đứa nữa, không thì con sẽ mãi mãi là bé con của mẹ.” “Đứa nữa?” bố hỏi với chuông báo động réo lên. “Bình tĩnh đi. Em đùa là chính mà,“ mẹ nói. “Rồi xem em sẽ cảm thấy thế nào khi Mia lên cao đẳng.” “Con lên tám tuổi vào tháng mười hai này. Sau đó con sẽ là một người đàn ông và mẹ phải gọi con là Ted,“ Teddy thông báo. “Thật ấy hả?” Tôi cười nghiêng ngả, sặc cả nước cam lên mũi. “Đó là điều Casey Carson bảo em,“ Teddy đáp, miệng thằng bé mím lại thành một đường thẳng kiên định. Bố mẹ và tôi rên lên. Casey Carson là bạn thân nhất của Teddy, cả nhà tôi đều rất thích cậu bé. Tuy cha mẹ cậu bé đều là những người tuyệt vời, nhưng chúng tôi chẳng hiểu sao họ có thể đặt cho con của mình cái tên kỳ cục như thế. “Chà, nếu Casey Carson đã nói thế,“ tôi nói, khúc khích cười, chẳng lâu sau mẹ và bố cũng cười lớn. “Có gì mà buồn cười vậy chứ?” Teddy thắc mắc. “Không gì cả, chàng trai nhỏ ạ,“ bố đáp. “Chỉ tại cái nóng thôi.” “Hôm nay chúng ta có thể tưới sân không ạ?” Teddy hỏi. Bố đã hứa sẽ cho phép thằng bé chạy quanh vòi tưới vào buổi chiều, mặc cho thống đốc bang đã thông cáo với mọi người trong bang phải tiết kiệm nước trong hè này. Yêu cầu đó khiến bố cáu kỉnh, ông khẳng định rằng người dân Oregon chúng tôi đội mưa tám tháng trong một năm và nên được miễn giảm bất cứ lo lắng nào về nguồn cung cấp nước. “Tất nhiên là xả láng luôn,“ bố nói. “Cho ngập lụt chỗ này nếu con thích.” Teddy trông có vẻ xuôi xuôi. “Nếu cô bé có thể đi, vậy em ấy có thể đi qua vòi tưới. Em ấy có được đi vào vườn tưới với con không?” Mẹ nhìn bố. “Không phải một ý tưởng tồi,“ bà nói. “Em nghĩ hôm nay Willow được nghỉ.” “Chúng ta có thể tổ chức thịt nướng ngoài trời,“ bố bảo. “Hôm nay là Quốc Tế Lao Động và nướng trong thời tiết nắng nóng này chắc chắn đủ tư cách gọi là lao động.” “Thêm nữa, chúng ta có một tủ lạnh đầy bò bít tết kể từ khi cha con quyết định mua loại thịt bò cỡ đó,“ mẹ nói. “Sao lại không chứ?” “Adam có thể đến không ạ?” tôi ướm hỏi. “Đương nhiên rồi,“ mẹ trả lời. “Dạo gần đây chúng ta không được gặp chàng trai trẻ của con.” “Con biết,“ tôi nói. “Mọi thứ mới đang khởi đầu cho nhóm nhạc.” Lúc đó tôi còn đang phấn khích về chuyện này. Chân thành và trọn vẹn. Gran chỉ vừa gieo mầm ý tưởng về Juilliard vào đầu tôi, nó vẫn chưa bám rễ. Tôi còn chưa quyết định sẽ nộp đơn. Mọi chuyện với Adam vẫn chưa trở nên gượng gạo.”Ấy là nếu chàng ngôi sao nhạc rock có thể chấp nhận một buổi picnic xoàng xĩnh với đám cổ lỗ sĩ bọn ta,“ bố trêu. “Nếu anh ấy có thể chấp nhận một đứa cổ lỗ sĩ như con, anh ấy có thể chấp nhận người cổ lỗ sĩ như bố,“ tôi giỡn lại. “Con nghĩ con sẽ mời cả Kim nữa.” “Càng đông càng vui,“ mẹ nói. “Chúng ta sẽ tạo ra một vụ hoành tráng như hồi xửa hồi xưa ấy.” “Cái hồi khủng long còn đi rong trên trái đất ạ?” Teddy hỏi. “Chính xác,“ bố đáp. “Khi khủng long còn đi rong trên trái đất và bố mẹ vẫn còn trẻ.” Có khoảng hai mươi người tham dự. Henry, Willow, em bé, Adam, người đưa Fitzy đến, Kim, người dẫn theo một thân thích đến chơi từ New Jersey, cộng thêm một lố bạn bè của cha mẹ mà họ đã không gặp hàng năm trời. Bố kéo cái vỉ nướng cũ kỹ ra khỏi tầng hầm và dành cả buổi chiều kỳ cọ nó. Chúng tôi nướng thịt và, bởi đây là Oregon, cả xúc xích chay và burger rau. Có dưa hấu, được chúng tôi giữ lạnh trong một thùng đá, món salad rau lấy nguyên liệu từ trang trại hữu cơ nơi vài người bạn của bố mẹ mở ra. Mẹ và tôi làm ba cái bánh với quả mâm xôi dại mà Teddy và tôi đã hái. Chúng tôi uống Pepsi từ mấy chai thủy tinh kiểu cũ mà bố tìm thấy ở vài cửa hàng bụi bặm trong vùng, và tôi thề nó ngon hơn hẳn loại thường. Có lẽ bởi trời quá nóng, hoặc buổi tiệc là ngẫu hứng, hoặc có lẽ bởi mọi thứ ngon hơn hẳn khi được nướng, nhưng đó là một trong những bữa ăn bạn biết mình sẽ luôn ghi nhớ. Khi bố bật vòi tưới cho Teddy và cô bé con, những người khác quyết định tránh xa ra. Chúng tôi bật nước lâu đến nỗi thảm cỏ héo úa biến thành một vũng lầy to bự, tôi tự hỏi liệu ngài thống đốc bang có đích thân đến đây và bắt chúng tôi tắt nước đi không. Adam ôm tôi và chúng tôi cười phá lên, lăn lộn quanh thảm cỏ. Trời quá nóng, tôi chẳng nghĩ đến chuyện thay quần áo khô, chỉ việc hắt nước lên người mỗi khi đổ mồ hôi. Vào cuối ngày, chiếc váy hai dây của tôi đã bết lại. Teddy cởi áo ra và trét bùn lên người mình. Bố nói rằng trông nó như một trong những cậu bé của truyện Chúa Ruồi. Khi trời dần tối, hầu như mọi người đã về để ngắm màn bắn pháo hoa trong trường đại học hay đi xem một ban nhạc tên là Oswald Five-0 diễn trong trấn. Một nhóm khác, bao gồm Adam, Kim, Willow, và Henry, vẫn ở lại. Khi trời mát hơn, bố thắp lửa trại trên bãi cỏ, chúng tôi nướng kẹo xốp dẻo. Sau đó những nhạc cụ xuất hiện. Bộ trống nịt dây của bố từ trong nhà, ghita của Henry từ trong xe, ghita sơ cua của Adam từ trong phòng tôi. Tất cả mọi người ứng tấu với nhau, cùng hát hò: Bài hát của bố, bài hát của Adam, bài hát cũ của nhóm Clash, bài hát cũ của Wipers. Teddy nhảy nhót vòng quay, những lọn hoe của tóc nó phản chiếu ánh vàng kim. Tôi nhớ rằng mình đã quan sát tất cả, khắc ghi nó vào tim và thầm nghĩ trong lòng: Đây chính là hạnh phúc. Có một lúc, bố và Adam ngừng chơi, tôi bắt gặp hai người thì thầm gì đó với nhau. Sau đó họ đi vào trong, để lấy thêm bia, họ giải thích thế. Nhưng khi trở ra, họ đang cầm cello của tôi. “Ôi, không, con không định mở một buổi hòa nhạc đâu,“ tôi nói. “Chúng ta không muốn con làm thế,“ bố nói. “Chúng ta muốn con cùng chơi với chúng ta.” “Không đời nào,“ tôi đáp. Thi thoảng Adam cố gắng dỗ tôi ứng tấu với anh, tôi luôn luôn từ chối. Gần đây anh bắt đầu đùa về chuyện chúng tôi song tấu ghita-không-khí-cùng-cello-không-khí, đó là giới hạn mà tôi sẵn sàng thực hiện. “Sao lại không chứ, Mia?” Kim hỏi. “Cậu là một kẻ chơi nhạc cổ điển sang chảnh đấy à?” “Không phải thế,“ tôi phân bua, đột nhiên cảm thấy hoảng sợ. “Chỉ là hai phong cách không ăn nhập gì với nhau.” “Ai bảo thế?” Mẹ hỏi, lông mày của bà nhướng lên. “Đúng, ai mà biết cháu lại là người phân biệt âm nhạc thế chứ?” Henry giỡn. Willow đảo mắt nhìn Henry và quay sang tôi. “Nào cháu yêu,“ cô vừa nói vừa đu đưa người để ru đứa bé ngủ trên đùi mình. “Cô chưa bao giờ nài nỉ cháu chơi lần nào đâu đấy.” “Đi mà, Mee,“ chú Henry nói. “Cháu đang ở giữa gia đình mình mà.” “Toàn bộ luôn,“ Kim bổ sung. Adam nắm tay tôi và mơn trớn phần cổ tay trong của tôi bằng những ngón tay anh. “Hãy chơi vì anh đi. Anh rất muốn được chơi với em. Chỉ một lần thôi.” Tôi định lắc đầu, một lần nữa khẳng định rằng cello của tôi không có chỗ để ứng tấu với ghita, không có chỗ trong thế giới punk rock. Nhưng rồi tôi nhìn mẹ, người đang nở nụ cười mỉa với tôi, như thể đưa ra một thách thức, và bố, người đang gõ vào cái tẩu của mình, vờ như hờ hững để không đặt lên bất kỳ sức ép nào, và Teddy, nó vẫn đang nhún nhảy dù tôi nghĩ đó là bởi nó đang truyền năng lượng cho đống kẹo xốp dẻo, chứ không phải nó có bất kỳ khao khát nào nghe tôi chơi - rồi Kim, Willow, và Henry đều nhìn tôi đăm đăm giống như điều này thật sự quan trọng, Adam thì trông choáng váng và tự hào như anh luôn như thế mỗi khi nghe tôi chơi. Tôi thoáng sợ hãi về việc mắc lỗi, về việc không hài hòa âm sắc, về việc sẽ tạo ra những âm thanh tồi tệ. Nhưng mọi người đều nhìn tôi chăm chú, rất muốn tôi tham gia, rồi tôi nghiệm ra chơi chán cũng chẳng phải điều kinh khủng nhất có thể xảy ra trên thế giới này. Vì thế tôi đã chơi. Và mặc dù bạn không nghĩ vậy, nhưng tiếng cello nghe không tệ đi chút nào giữa tất cả đám ghita đó. Trên thực tế, âm thanh của nó thật tuyệt vời.