Nguyên Thần Dạ dường như hết kiên nhẫn với câu chuyện của Uyên Nhi, 1 câu chuyện hắn hoàn toàn không có chút hứng thú... - Nguyên Thần Dạ cho dù ngươi thông minh tới mấy, khi yêu cũng mù quáng như vậy sao...ôi tình yêu thật là cao cả...con nhỏ Nguyên băng chết tiệt... - Ngươi, nếu cón không nói...đừng trách Nguyên Thần dạ này không biết thương hoa tiếc ngọc... Không để ý tới lời đe dọa của Thần Dạ Uyên Nhi tiếp tục câu chuyện...: - sau khi ngươi đưa nó về Sài Gòn ta cũng theo tới đây...ta đã định để cho nó sống lâu hơn nhưng nhìn nó và ngươi hạnh phúc ta không chịu được, ta và nó tại sao lại khác nhau chứ...nó hạnh phúc còn ta lại phải nuôi thù hận...Và rồi thời cơ của ta cũng tới...ta đã mua chuộc thư Kí Trần...đổ oan cho nó... - "Bốp"...Đê tiện...1 cái tát giáng lên Mặt Uyên Nhi...1 dòng máu nhỏ nơi khóe miệng... - Ngươi nói ta đê tiện sao...Đúng ta đê tiện thì sao nào... - Thật không ngờ..em gái của mình ngươi cũng muốn hại chết... - Ta chưa bao giờ coi nó là em gái cả...ta phỉ nhổ vào điều đó...sự thất bại đó đã nung nấu kế hoạch trong ta...thời cơ tới ngay trước mắt ta thật hoàn hảo khi đám cưới của ngươi xảy ra...nói cho ngươi 1 bí mật...là do ta dàn dựng không phải con nhỏ Hạ Thảo ngốc nghếch kia...nhưng dù sao, nhờ có nó ta mới hoàn thành vai diễn này... - Không ngờ nó lại cao số tới vậy...rơi từ vách núi cao vậy mà không chết...chỉ bị mất trí, mù mắt...sao nó không chết đi, để cho vai diễn của ta thêm hoàn hảo....?ta đã định cho nó đi gặp bà ta luôn 1 thể trong bệnh viện nhưng ta đã nghĩ lại, ta lại muốn thấy ngươi đau khổ khi nhìn thấy người con gái mình yêu, vợ mình trở thành vợ kẻ khác...đầu gối tay ấp... - Đình Uyên Nhi...ngươi còn là con người không...nói cho ngươi biết, dù giết ngươi để tìm ra cô ấy ta cũng làm...đừng thách thức Nguyên Thần Dạ này bất cứ thứ gì.... 1 vết rạch nhỏ từ khuôn mặt xinh đẹp của Uyên Nhi, thấm đẫm máu lên con dao.... - á aaaaaaaaa...