Nếu Đời Anh Vắng Em

Chương 29 : Mãi mãi thuộc về em

Một nụ hôn không gây nhiều tiếng vang như một phát đại bác, nhưng dư âm đọng lại dài lâu hơn nhiều. Oliver WENDELL HOLMES Khu vực xuất phát Đường băng số 1 9 giờ Máy bay bắt đầu tiến ra đầu đường băng và dừng lại. - Máy bay sẽ cất cánh trong một phút nữa, một giọng phụ nữ thông báo từ khoang lái. Máy bay có những ô cửa sổ rộng, ghế ngồi rất thoải mái và lối đi sáng rực đèn. Valentine cầm lấy tay Archibald. - Anh có biết đây là lần đầu tiên chúng ta đi máy bay cùng nhau... - Em sợ hả? hắn hỏi. - Bên cạnh anh, em không bao giờ sợ. Hắn nghiêng người hôn bà, gần như rụt rè, cứ như lần đầu tiên trong đời. Khu vực xuất phát Đường băng số 2 9 giờ Đi đến đầu đường băng, chiếc máy bay to đùng dừng khựng lại chờ tín hiệu cho phép cất cánh. Bốn động cơ của nó khẽ kêu ro ro. Ngồi bên cạnh cửa sổ, Martin cảm thấy hai mắt cay xè. Có phải vì quá mệt mỏi? Vì mặt trời chói sáng phản chiếu trên đường băng? Do sự căng thẳng kéo dài suốt những ngày vừa qua? Vì sự trống rỗng ghê gớm mà anh cảm thấy trong lòng, sau chuyến du hành tới tận cùng sâu thẳm của chính mình, vừa kinh hoàng vừa mang lại sự giải thoát? ° ° ° Lúc này, hai máy bay đã đứng đối diện với nhau trên hai đường băng song song, với hai điểm đến hoàn toàn đối lập. Hai chiếc máy bay cùng lấy đà một lúc khiến mặt đường băng rung lên dưới những bánh xe chính. Khi hai máy bay cất cánh chéo qua nhau, gần như có một sự giao thoa khiến hai máy bay cùng rung lên, nhắc những hành khách nhớ lại rằng tình yêu và cái chết cuối cùng cũng chỉ có một chút xíu khác biệt. - Giờ thì chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi, Valentine nói. Archibald gật đầu và siết chặt tay người vợ. Từ ngày đầu tiên nhìn thấy vợ, hắn chưa bao giờ cảm thấy hứng thú với một người nào khác. Chỉ một mình bà. Vĩnh viễn. ° ° ° Khi chạy tới cuối đường băng, hai chiếc máy bay thân bạc cùng nhẹ nhàng cất cánh bay lên. Khi máy bay rời khỏi mặt đất, Martin cảm thấy một nỗi đau tột cùng làm bỏng rát từng tế bào trong cơ thể anh. Rồi mọi thứ trở nên trắng xóa... ° ° ° San Francisco Bệnh viện Lenox 9h01 Ngồi túc trực bên giường bệnh của bạn, bác sĩ Elliott nhìn chằm chằm vào màn hình theo dõi và đường tín hiệu chạy thẳng vô vọng. Bên cạnh ông, anh chàng bác sĩ nội trú trẻ tuổi vẫn không hiểu điều gì khiến ông vẫn chưa tuyên bố bệnh nhân đã qua đời. - Hết rồi, phải không bác sĩ? Elliott thậm chí còn khôngnghe thấy, Archibald trạc tuổi ông. Họ thuộc cùng một thế hệ và đã quen biết nhau từ hơn ba mươi lăm năm nay. Thật đau lòng khi thấy người bạn ấy qua đời. - Ông ấy đi rồi, phải không bác sĩ? anh chàng bác sĩ nội trú lại hỏi lại. Elliott ngắm nhìn gương mặt Archibald. Trông hắn thật nhẹ nhõm, gần như thanh thản. Ông bác sĩ quyết định dừng lại ở cảm nhận này. - Giờ tử vong 9 giờ 02, ông nhẹ nhàng tuyên bố và vuốt mắt cho hắn. ° ° ° Vùng ngoại ô San Francisco Trung tâm phục hồi chức năng Mount Sinery 9h01 Gabrielle gọi bác sĩ và y tá. Tình trạng sức khỏe của mẹ cô đã xấu đi nghiêm trọng, không rõ vì nguyên nhân gì. Sau khi đột ngột phản ứng dữ dội, giờ tim bà đang dừng lại dần. - Chỉnh hai trăm jun! bác sĩ chỉ thị và đặt bàn là gây sốc tim lên ngực Valentine lần thứ hai. Cú sốc điện đàu tiên vẫn chưa làm cho các cơ tim có thể co bóp lại. Cú sốc thứ hai cũng chẳng có hiệu ứng gì hơn. Vị bác sĩ cố thử mát xa tim một hồi, dùng lòng bàn tay đều đặn nhấn xuống ngực bà, nhưng ông hiểu cuộc chiến đấu đã kết thúc. Còn lại một mình bên cạnh mẹ, sau khi bác sĩ tuyên bố bà đã qua đời, Gabrielle thấy gương mặt bà thật thanh thản và sáng rõ, khiến cô cảm thấy vô cùng an ủi. - Tạm biệt mẹ, cô thì thầm và tặng mẹ một nụ hôn cuối cùng. ° ° ° San Francisco Bệnh viện Lenox Phòng nghỉ dành cho y bác sĩ 9h02 Claire Giuliani nhét hai đồng năm mươi xu vào máy bán cà phê. Cô bấm nút "cappuccino" nhưng cái máy chẳn ghề đẩy cốc nhựa ra và thứ nước đầy bọt kem chảy đầy ra ngăn sắt hứng bên dưới rồi rớt thẳng xuống giày cô. Chỉ có mình mới gặp cảnh trớ trêu này! cô làu bàu. Cáu kỉnh, cô đấm thình thình vào hộp đựng tiền cốt để xả bớt sự khó chịu trong người hơn là trông mong ít ra cũng nhận lại được vài đồng xu. Như thể vẫn chưa đủ, cái máy nhắn lại nhấp nháy và rít lên. Cô vội vã ra khỏi phòng chạy về khoa hồi sức. - Thật không thể tin được! một cô y tá thốt lên khi vừa thấy cô chạy tới. Anh chàng bệnh nhân của chị tỉnh lại rồi! Cô nói vớ vẩn gì thế, đồ huyên thuyên? Làm sao cô dám bảo anh ta đã tỉnh lại với liều thuốc gây mê người ta đã tiêm cho anh ta? Cô nghiêng người xuống nhìn Martin. Hai mắt nhắm nghiền, bất động, anh thở đều đặn. Claire tranh thủ kiểm tra các thông số của bệnh nhân và cảm thấy khá hài lòng. Cô chuẩn bị rời khỏi phòng thì... Martin mở mắt. Anh chậm chạp nhìn xung quanh, rồi bằng một cử chỉ dứt khoát, anh giật tung những ống truyền dịch đang vướng nơi cổ, mũi và cánh tay anh. Anh đã trở về. Phần kết San Francisco 6 tháng sau Chiếc xe Mustang mui trần màu đỏ son hiện ra trong ánh sáng nhợt nhạt của buổi bình minh. Chiếc xe hai chỗ cổ lỗ sĩ tới trước cửa bảo tàng nghệ thuật hiện đại nằm ở phía Nam khu phố Tài chính, chỉ cách vài bước, nữa là tới những khu vườn mùa xuân và những đài phun nước ở Trung tâm Yerba Buena. Thủ phủ của nghệ thuật đương đại, tòa nhà với kiến trúc đột phá này trông giống như một ống xi lanh bằng kính, như một giếng trời ngập tràn ánh sáng, mọc lên giữa một dãy những khối hình bằng gạch màu cam. - Nếu là con gái, anh nghĩ cái tên "Emma" cũng rất dễ thương. Hoặc là "Léopoldine" nếu muốn đặc biệt... Martin khẳng định. Ngồi trên ghế hành khách, anh vẫn còn phải đeo một cái nẹp cổ mềm, dư âm sau vụ tai nạn của anh. Đây là lần đầu tiên anh ra ngoài dạo chơi kể từ khi hồi tỉnh sau hôn mê và sáu tháng nằm viện phục hồi chức năng. - Léopodline! Anh có bị làm sao không thế? Em nhắc để anh nhớ trước tiên cần phải có con rồi hẵng nghĩ đến chuyện chọn tên. Thành thực mà nói, sáng nay chúng mình còn có khối việc khác cần làm... Nhẹ nhàng và uyển chuyển, Gabrielle nhảy xuống đường. Vào buổi sáng Chủ nhật này, phố xá thật vắng vẻ, vẫn còn chìm trong bầu không khí mát mẻ và yên tĩnh của buổi ban mai. Martin khó nhọc ra khỏi xe và đứng tì vào cây ba toong có tay cầm vặn thừng. Gabrielle không thể ngăn mình trêu chọc anh: - Trông anh thế này thật hấp dẫn! Cứ như Dr House ấy! Anh nhún vai rồi nghiêng người ra phía sau xe để tháo phần giá nối dài đang chứa ba thùng gỗ đặt sát cạnh nhau. - Để em làm cho, Gabrielle vừa nói vừa với tay kéo thùng gỗ đầu tiên để hé lộ một phần mặt méo mó được thể hiện trên bức họa của Picasso. Những chiếc thùng này đựng toàn bộ những báu vật do Archibald đánh cắp suốt hai chục năm vừa qua. Những bức họa mà hắn yêu thích nhất nên chưa bao giờ hắn đòi tiền chuộc: những bức tranh huyền thoại của Ingres, Matisse, Klimt hoặc Goya... , tới đây tất cả chúng sẽ quay trở về chỗ của mình trong các bảo tàng khác nhau trên khắp thế giới. Của hồi môn của Archibald để lại cho con gái chính là địa chỉ bí mật nơi cất giữ các bức tranh, hắn đã tiết lộ trong cuộc nói chuyện đau thương cuối cùng giữa hai người trên bãi đá San Simeone. Chỉ cần ba lần đi lại, chưa đầy hai phút sau, Gabrielle đã đặt hết các thùng gỗ trước cửa bảo tàng nổi tiếng. Khi quay trở lại xe, cô nhận thấy vẫn còn sót một bức tranh cuối cùng nằm khuất trên ghế sau: bức tự họa của Van Gogh, trên nền màu lam ngọc, với ánh mắt thôi miên của người họa sĩ, bộ râu quai nón và mái tóc màu lửa. - Có lẽ bức này chúng ta nên giữ lại, Martin ngần ngừ. - Em hy vọng là anh đang đùa! - Thôi nào! Chỉ một bức thôi! Anh năn nỉ. Để tưởng nhớ về cha em. Bức tranh của cuộc gặp gỡ lần đầu tiên giữa anh và ông ấy trên cầu Pont Neuf. - Không đời nào! Chúng ta đã quyết định sẽ trung thực và chúng ta sẽ phải theo đuổi mục tiêu đó đến cùng! Nhưng Martin cũng không chịu bỏ cuộc: - Em có công nhận là nó sẽ rất hợp với căn hộ của chúng ta không! Nó sẽ làm cho phòng khách có vẻ cổ điển. Anh đã không hềcó ý kiến gì với đống đồ đạc em khuân về từ IKEA, nhưng... - Các đồ đạc IKEA của em rất chuẩn, cô ngắt lời. - Phải, điều đó còn tùy theo gu từng người. Với vẻ vẫn còn nuối tiếc, anh quyết định mang trả lại bức danh họa. Bước khập khiễng, anh cũng đi vài bước lại gần bảo tàng để đặt trước cửa bức họa "Người đàn ông sứt tai". Rồi anh quay trở lại chiếc xe mui trần và khởi động máy. ° ° ° Chiếc Ford Mustang đi xuống đại lộ Van Ness rồi rẽ sang đường Lombard. Mặt trời đang ló rạng phủ lên thành phố một luồng ánh sáng màu hồng nhạt rực rỡ, mỗi phút lại đổi màu, trong khi gió thổi mạnh về phía Nam mang theo hương vị của biển mùa hè. Phía xa, khoác lên mình chiếc váy dài bồng bềnh màu sữa mỏng manh, cây cầu Cổng Vàng đứng sừng sững khổng lồ và thân thuộc, bản hợp xướng không ngớt của còi tàu thủy và thuyền buồm cất lên trang trọng đón chào. Gabrielle rẽ vào đoạn đường dẫn lên cầu vào dừng lại ở lề bên phải, chính xác ở chỗ Martin và Archibald đã cùng nhau lao vào trận giao tranh cuối cùng. - Đến lượt anh thi hành nhiệm vụ! cô nói. Giống như sáu tháng trước đó, Martin đóng sập cánh cửa và trèo qua dãy rào chắn phân cách đường dành cho xe đạp. Anh cẩn thận cúi xuống và nhìn thấy những đợt sóng sủi bọt đang vỗ ào ạt vào những trụ cầu cắm chắc xuống lòng đại dương. Gương mặt bị gió thổi bạt đi, Martin tận hưởng toàn vẹn cơ may hy hữu của mình khi vẫn còn sống sót. Thò tay vào túi áo, anh cảm nhận những mặt nhẵn trơn của viên kim cương đang lướt qua dưới ngón tay. - Hãy ước một điều! Gabrielle hét lên với anh. Anh rút bàn tay nắm chặt ra khỏi túi và mở rộng trước gió. Trong lòng bàn tay anh, viên Chìa khóa thiên đường lấp lánh như hàng nghìn mặt trời. Nhìn nó tỏa sáng rực rỡ như vậy, chẳng ai có thể ngờ được rằng nó đã mang lại bất hạnh cho hầu hết những người từng có nó trong tay. Chẳng có lý do gì để giữ nó lại; chẳng thể trả lại nó cho tập đoàn tài chính đã sở hữu nó, mà thực ra chính họ cũng chẳng hề dám lên tiếng đòi lại. Lúc này, Martin nhìn viên đá quý lần cuối cùng rồi dùng hết sức bình sinh, anh ném nó xuống lòng Thái Bình Dương. Của chàng trai trẻ gửi tặng ông, anh vừa nghĩ vừa gửi một ý nghĩ thầm kín tới cho Archibald. Antibes, ngày 6 tháng Sáu năm 2008 Montrouge, 16 tháng Ba năm 2009 Giữa chúng ta Chúng ta vẫn gặp nhau mỗi sáng, trong tàu điện ngầm và trên những chuyến xe buýt Paris. Chúng ta vẫn gặpnhau mỗi chiều trong những quán cà phê vỉa hè và trên những ghế băng trong công viên. Chúng ta vẫn gặp nhau mỗi dịp cuối tuần và mỗi dịp khởi hành đi nghỉ hè, trong những toa tàu tốc hành TGV hoặc trên những chiếc ghế chật hẹp trong máy bay. Chúng ta vẫn gặp nhau và có những lúc, tôi may mắn nhìn thấy các bạn đọc những câu chuyện của tôi và nghe thấy các bạn bàn luận về những nhân vật của tôi. Chúng ta gặp nhau trong hàng nghìn bức thư mà tôi vô cùng hân hạnh nhận được từ các bạn và bức nào tôi cũng đọc, không hề bỏ sót. Chúng ta gặp nhau trong các thư viện, trong các buổi ký tặng sách. Vài lời trao đổi, một nụ cười, một ánh mắt: chẳng cần phải nói hay làm gì nhiều. Tôi hiểu và các bạn cũng hiểu. Chúng ta gặp nhau và điều đó khiến tôi cảm thấy vui. Bởi vì nhờ vậy tôi được tiếp thêm nguồn cảm hứng tiếp tục kể cho các bạn nghe những câu chuyện. Để kéo dài mãi mối liên hệ lạ kỳ và tuyệt đẹp được dệt nên qua từng cuốn sách. Để kéo dài mối liên hệ đặc biệt mà những bài báo hay chương trình truyền hình sẽ không bao giờ diễn tả được. Song đó vẫn không phải là điều cốt yếu. Điều quan trọng nhất đối với tôi, chỉ là nói với các bạn lời cảm ơn. Cảm ơn vì đã mong chờ những câu chuyện của tôi. Cảm ơn vì đã giúp cho chúng có một cuộc đời. Cảm ơn vì đã chia sẻ chúng với những người xung quanh. Hẹn gặp lại, giữa hai trang sách...