Hai năm sau, tại Kim Lân đài Hôm nay sắc trời có chút âm u, Lam Tích Vụ đang ngự kiếm cúi đầu xuống nhìn toà tiên phủ rộng lớn đang bị mây đen bao vây, báo hiểu chuẩn bị có mưa lớn. Lan Lăng Kim thị Trong lòng nàng có chút mặc niệm. Năm đó Giang thị trưởng nữ Giang Yếm Ly được gả cho Lan Lăng Kim thị Kim Tử Hiên. Sau đó Kim Tử Hiên bỏ mạng ở Cùng Kì đạo, Tiểu Kim phu nhân Giang Yếm Ly bị ngộ sát ở Bất Dạ Thiên, mà hung thủ chính là mẫu thân nàng. Đúng ra Thanh Đàm hội này nàng không nên tham gia, thế nhưng chẳng hiểu sau tiên môn bách gia đối với nàng lại có hứng thú lớn, nói cái gì Lam gia đích tiểu tiểu thư cũng nên lộ diện trước bách gia, còn nói sẽ không vì chuyện cũ mà làm khó tiểu hài tử. Lam gia không còn cách gì từ chối, mới miễn cưỡng để Lam Tích Vụ cùng Cô Tô Lam thị đến dự Thanh Đàm hội lần này. Ngự kiếm đạp xuống, Lam Hi Thần một mực nắm tay nàng, thấy trước mặt mình thiếu niên vẫn một thân y phục Kim tinh tuyết lãng đi tới, mỉm cười kêu: "A Dao" Nghe vậy Lam Tích Vụ cũng ngẩng đầu nhìn người kia, trong lòng biết đây ắt hẳn là Lan Lăng Kim thị tông chủ đương nhiệm Kim Quang Dao, liền chủ động buông tay Lam Hi Thần, cùng những Lam gia đệ tử phía sau hướng tới vị thiếu niên tông chủ này hành lễ, lại bị đối phương nhẹ nhành đưa tay nâng lên: "Đây chính là tiểu Tích Vụ sao?" Kim Quang Dao vẻ mặt ôn hoà nhìn nàng nói "Không cần đa lễ" Nói xong hắn liền cùng Lam Hi Thần cưới nói một chút về Thanh Đàm hội lần này, đoạn tủm tỉm nhìn Lam Tích Vụ nãy giờ vẫn im lặng, nói: "Lát nữa sẽ có người mang tiểu Tích Vụ đến chỗ đám hài tử đồng lứa nghỉ ngơi chơi đùa, ta đã chuẩn bị điểm tâm mà tiểu hài tử yêu thích" Cuối cùng ý vị thâm trường nhìn Lam Hi Thần rồi nói "Đương nhiên sẽ không để các gia chủ kia đem chuyện quá khứ đến quầy rầy" "Làm phiền đệ rồi A Dao" Lam Hi Thần khẽ vuốt cằm, đây cũng là chuyện y lo lắng nhất khi đưa Lam Tích Vụ đến, may có Kim Quang Dao an bài thoả đáng. Bất quá nơi này là Thanh Đàm hội, y cũng lo nghĩ tiểu chất nữ xảy ra chuyện. Vây quét Loạn Táng Cương đã qua tám năm nhưng tuyệt không có ai có thể chiêu được hồn phách của Di Lăng lão tổ Nguỵ Vô Tiện. Cho dù đã đặt một trăm hai mươi toà thạch thú trấn sơn trên đỉnh Loạn Táng Cương nhưng trong lòng tiên môn thế gia đều kiêng kị. Sợ có ngày hắn ta đoạt xá trùng sinh, tiên môn bách gia năm đó tham gia vây quét sẽ phải hứng chịu sự trả thù của hắn. Lam Tích Vụ từ đầu đến cuối đều không để tâm đến bọn hắn, chỉ chuyên tâm đứng bên cạnh Lam Hi Thần, bạch y vân văn, trên lưng đeo một thanh trường kiếm ngân bạch cổ phác, cũng không biết có hay không đang nghe hai người trò chuyện. Cùng Kim Quang Dao bước lên bậc thang, Lam Hi Thần nhìn Lam Tích Vụ đi theo môn sinh của Kim Thị đến một hướng khác liền đối với Kim Quang Dao mười phần tín nhiệm mà thu lại tâm tư, quay người cùng Cô Tô Lam thị đệ tử tiến về yến thính của Thanh Đàm hội. ... Trong Hoa viên Tên môn sinh kia vừa đưa Lam Tích Vụ đến hoa viên nơi đám tiểu hài tử đang tụ tập liền quay đầu bỏ chạy, giống như sau lưng bị quye rượt. Lam Tích Vụ nhìn hắn một cái, sau đó đưa mắt nhìn đến một đám hài tử mặc y bào Kim Tinh tuyết lãng, hơi do dự, liền đi tới một góc tương đối hẻo lánh, nhưng đi đến nửa đường liền bị cản lại. Nàng nâng mắt, nhìn thấy một tiểu hài tử không lớn hơn mình là bao, mặt mày lại mang theo mấy phần cay nghiệt, điểm chu sa giữa mi tâm lại càng khiến phần cay nghiệt này thêm rõ ràng. Nhìn thấy nàng nhìn mình, hài tử kia đắc ý đưa mắt nhìn về phía sau một lượt, thấy đồng bọn khiêu khích cổ vũ phía sau liền nhìn Lam Tích Vụ sắc mặt bình tĩnh mà ác thanh ác khí mở miệng "Này! Ngươi là nghiệt chủng của Di Lăng lão tổ Nguỵ Vô Tiện có phải không?" Nghe thấy hai chữ "nghiệt chủng" Lam Tích Vụ vẫn như trước diện vô biểu tình, trước khi đến đây bá phụ đã hết lòng khuyên bảo nàng cùng mọi người hoà hoãn, náng cũng không tính làm khó vị bá phụ tâm tính ôn hoà của mình, chỉ mở miệng: "Nhường đường" Nàng như vậy mà không tức giận ngược lại làm cho tiểu công tử kia cảm thấy mất mặt, liền thẹn quá hoá giận đem hết ác ngôn trong đầu vơ vét mà nói ra: "Hừ! Đúng là đồ nghiệt chủng! Ngươi còn dám vác mặt đến Lan Lăng Kim thị? Cũng không sợ có người đem ngươi nghiền xương thành tro giống Ôn cẩu." Mà đám tiểu hài tử kia cũng bắt đầu nhao nhao phụ hoạ. Bất quá chỉ là hài tử tám, chín tuổi nhưng mở miệng ra lại thập phần cay nghiệt cùng ác độc, đem lời nói thành một thanh kiếm vô hình ghanh đua xem ai là người khiến tiểu nữ hài trước mặt khó xử nhất. "Đúng rồi đúng rồi! Tốt nhất nên để nàng giống như Di Lăng lão tổ, vị vạn quỷ xâu xé" "Phụ thân ta nói, lẽ ra không nên để nàng sống. Thật kinh tởm" "Ngươi nói xem nếu Kim Lăng tới thì có trực tiếp giết chết nàng" "Có chứ, giết nàng cho chó con của hắn ăn" "Ngươi xem, nàng đang nhìn chúng ta kìa. Thật hung dữ" "Không sao, nàng dám đụng đến chúng ta thì đừng mong lăn lộn ở tu chân giới" Đây là lần đầu tiên Lam Tích Vụ nhận phải ác ý trực diện như vậy. Nàng có chút hạ mắt, không nói lời nào, chỉ quay trở lại, muốn đi tìm nơi được bố trí cho Cô Tô Lam thị. Nhưng mà có người lại không cho! Những người kia thấy nàng muốn bỏ đi liên chặn đường, tựa như thấy một món đồ chơi thú vị, người kéo ta đẩy không cho nàng đi, trong miệng không ngừng kêu "tiểu nghiệt chủng" "tiểu nghiệt chủng". Ngẫu nhiên có gia nhân đi qua thấy vậy liền coi như không nhìn thấy, lạnh lùng đi qua, còn có người vì muốn lấy lòng nhóm tiểu công tử tiểu tiểu thư này mà nhặt những viên đá nhỏ bên đường, đưa cho đám tiểu gia hoả này ném vào người tiểu nữ hài đang bị vây ở giữa. Bọn hắn đi theo cười phụ hoạ, cảm thấy mình đang gián tiếp đánh bại Di Lăng lão tổ, thấy vô cùng vinh quang. Lam Tích Vụ nhếch môi, con ngươi màu lưu ly cực thiển kia tràn đầy ảm đạm. Nàng yên lặng bước đi, một thân bạch y sạch sẽ dính không ít tro bụi cùng vết bẩn. Mà lúc này, bầu trời đang xám xịt dần chuyển mưa nhỏ, bạch y càng bẩn hơn, dưới chân cũng trơn trượt, không cẩn thận có thể ngã. Bên tai không ngừng ồn ào hỗn loạn, Lam Tích Vụ cảm thấy đoạn đường này phá lệ dài, từng mảng kim sắc thật chói mắt. Hình như có người sợ hãi kêu lên có ai tới, sau đó đám người đang xô đẩy nàng tản ra, nàng cũng ngẩng đầu lên, tưởng là người của Cô Tô Lam thị tới. Nhưng mà nằm ngoài dự liệu của nàng, người đang chạy tới chỗ nàng cũng là một tiểu hài tử vận y bảo Kim Tinh tuyết lãng, hai mắt đỏ hồng hung tợn nhìn nàng, ánh mắt kia như hận không thể đem nàng cắn chết tại chỗ, nhưng mà thần sắc như hắn so với nàng còn uỷ khuất hơn. Lam Tích Vụ không rõ sự tình, cũng chưa mở miệng liền bị hắn hung tợn đẩy một cái: "Dựa vào cái gì mà cha mẹ ta chết, hài tử của Nguỵ cẩu lại có thể hảo hảo sống?!" Thật trùng hợp Lam Tích Vụ bị xô xô đẩy đẩy ở giữa đi đến đầu cầu thang thật dài bên ngoài Kim Lân Đài, người bên cạnh thấy nàng bị đẩy vội tránh ra, lại làm cho Lam Tích Vụ dẫm phải một viên đá, không khống chế được mà trượt chân lăn từ đầu bậc thang cao nhất xuống. Một nữ hài tử nhỏ bé cứ như vậy lăn xuống bậc thang cuối cùng, nằm bất động. Lúc này Thanh Đàm hội còn chưa diễn ra, nơi này có một gia chủ của một gia tộc nhỏ đi tới, nhìn thấy một hài tử của Cô Tô Lam thị từ trên bậc thang lăn xuống liền vội vàng tiến lên đem người đỡ dậy, vừa định hỏi thăm một phen thì nhìn thấy đôi mắt của tiểu nữ hài thì toàn thân lạnh lẽo, không kịp suy nghĩ liền đẩy nàng ra, kinh nghi bất định nhìn nàng. Thiếp thân gia nhân định tiến lên hỏi thăm, vị gia chủ kia lại lắc đầu tỏ ý không được, ngẩng đầu lên nhìn đám tiểu hài tử vừa né ra cùng với người vừa đẩy người ngã xuống kia – Lan Lăng Kim thị tiểu công tử Kim Lăng, liền cảm thấy tốt nhất mình không nên can dự, nhưng vẫn là phái người thông tri cho Cô Tô Lam thị tới. Còn bản thân mình thì không dám đứng gần hài tử kia, tránh nàng như là tránh ôn thần.