Nếu Đây Là Tình Yêu

Chương 7 : (¯`v´¯) Không có

Tại khu biệt thự Phương gia ở lưng chừng núi, lúc này đèn đuốc sáng trưng, tiếng đàn dương cầm du dương theo gió bay tới. Ngồi trước chiếc đàn dương cầm màu đen là một cậu bé trai chừng 10 tuổi mặc sơ mi trắng quần yếm, khuôn mặt như hoạ, vô cùng khả ái. Mọi người đều tập trung nghe cậu bé đàn, đàn xong một bản nhạc có tiếng vỗ tay nhiệt liệt …. Phương Lê Minh vui vẻ khen không ngừng: “Duệ Duệ thật là giỏi.” Đỗ Phương Hoa kiêu ngạo nắm tay con trai, ánh mắt ướt át: “Cô giáo nói thằng bé có thiên phú không tồi, hơn nữa tâm tư đơn thuần, không có tạp niệm, cho nên tiến bộ không kém các bạn khác.” Cậu bé kia lại ngây thơ không hợp với tuổi, cậu cung kính cúi chào mọi người một cái, “Cảm ơn bố, cảm ơn mẹ, cảm ơn hai bác, cảm ơn anh Duy An, cảm ơn anh Duy Toàn. Cảm ơn mọi người đã nghe con đánh đàn!” Dứt lời cậu bé nhảy lên kéo tay Đỗ Phương Hoa làm nũng: “Mẹ, Duệ Duệ đói bụng rồi, Duệ Duệ muốn thổi nến, Duệ Duệ muốn ăn bánh kem.” Đỗ Phương Hoa khẽ đáp: “Được được, chúng ta đi thổi nến, đi cắt bánh kem nào.” Duệ Duệ vui vẻ vỗ tay hoan hô: “Thích quá, thật thích quá, có bánh kem ăn rồi.” Mọi người vây quanh cậu bé hát chúc mừng sinh nhật, Duệ Duệ vui vẻ, cười tươi như một tiểu thiên sứ. Duệ Duệ ước nguyện, thổi nến xong bắt đầu cầm dao cắt bánh cho mọi người. Sau khi ăn xong một miếng bánh, cậu bé lại ngẩng đôi mắt đen láy xinh đẹp lên khát cầu nhìn Đỗ Phương Hoa: “Mẹ bánh kem chocolate ngon quá, Duệ Duệ muốn ăn thêm một miếng.” Đỗ Phương Hoa không đồng ý: “Bánh kem quá ngọt, ăn nhiều không tiêu hoá được. Duệ Duệ lớn rồi, phải ngoan, phải nghe lời, không được nghịch ngợm.” Duệ Duệ trề môi ra không nghe theo: “Duệ Duệ muốn ăn bánh kem, muốn ăn bánh kem.” Phương Lê Minh vốn yêu thương cậu bé, liền nói giúp: “Cả năm mới sinh nhật Duệ Duệ một lần, thằng bé muốn ăn thì cho nó thêm một miếng đi.” Lúc này Đỗ Phương Hoa mới bất đắc dĩ đồng ý: “Được rồi, nể hôm nay là sinh nhật con cho nên mới được.” Duệ Duệ nghe vậy vui vẻ vỗ tay cười: “Bố tốt nhất, cảm ơn bố.” Đôi mắt cười cong cong như trăng non này cực kỳ giống một người, Phương Lê Minh đột nhiên giật mình. Đỗ Phương Hoa làm bộ ghen: “Sao, ý Duệ Duệ là mẹ không tốt đúng không?” Cái đầu Duệ Duệ lắc như trống bỏi: “Mẹ hư, Duệ Duệ không nói như vậy. Duệ Duệ nghĩ mẹ và bố đều tốt như nhau.” Mọi người bị lời nói trẻ con của cậu bé chọc cho cười lớn. Đỗ Phương Hoa cắt cho con trai một miếng bánh kem, Ăn đi.” Duệ Duệ vui vẻ cầm muỗn nhỏ ăn, hồn nhiên khiến cho chocolate dính đầy miệng. Đỗ Phương Hoa lấy khăn giấy cẩn thận lau cho cậu bé. Đỗ Duy Toàn làm người đầu tiên đưa quà tặng ra, “Duệ Duệ nhìn xem anh Duy Toàn tặng cho em món quà gì nào?” Duệ Duệ mở ra liền hung phấn hét lên: “Oa là máy bay điều khiển từ xa, em muốn đi chơi máy bay …” Đỗ Phương Hoa vội vàng khuyên ngăn, “Bây giờ không được. Con nhìn xem trời đã tối rồi. Để mai đi, ngày mai ra vườn chơi được không?” Duệ Duệ nhìn bên ngoài cửa sổ, tối đen, liền bất đắc dĩ thất vọng, cậu bé có vẻ không vui đáp: “Vâng ạ.” Đỗ Duy An đưa quà của mình cho cậu bé, “Duệ Duệ nhìn xem, anh Duy An tặng em quà gì nào.” Nhất thời mọi người đều mang quà cho Duệ Duệ, khiến cho cậu bé dời đi lực chú ý. Nhìn thấy một đống quà cho mình, rất nhanh Duệ Duệ đã cười tươi như hoa. Trong lúc mọi người chơi đùa với Duệ Duệ, Phương Lê Minh lại cùng Đỗ Duy An vào thư phòng. Phương Lê Minh rót cho Đỗ Duy An một chén rượu đỏ, thật lâu mới hỏi: “Cháu nói xem Hạ Hạ có tiếp nhận học bổng của trường ra nước ngoài du học không?” Đỗ Duy An: “Phương tiên sinh, chú muốn nghe lời nói thật chứ?” Phương Lê Minh: “Đương nhiên rồi.” Đỗ Duy An chậm rãi nói ra hai chữ: “Không nhận.” Phương Lê Minh im lặng rồi thở dài: “Tính con bé giống hệt mẹ nó.” Dứt lời Phương Lê Minh rơi vào trầm mặc, lại qua một lúc lâu, mới nói, “Vậy phương án tiếp theo đi, sắp tới con bé sẽ tốt nghiệp, nhất định sẽ tìm một công ty trang sức làm việc. Kêu Đường Nhất Phong lấy hồ sơ lý lịch sơ lược của con bé. Nếu không thu được thì cũng phải nghĩ cách để con bé vào Di Hoà. Ai, là chú thua thiệt Ninh Hạ.” Phương Lê Minh bồi dưỡng Đường Nhất Phong nhiều năm, âm thầm lập lên công ty châu báu Di Hoà. Trong lòng Đỗ Duy An biết rõ, anh lên tiếng trả lời: “Phương tiên sinh, chú cứ yên tâm, cháu sẽ sắp xếp ổn thoả.” Phương Lê Minh gật đầu, uống một ngụm rượu đỏ, chuyển chủ đề: “Chuyện hợp tác với Thịnh Thế tiến triển đến đâu rồi?” Đỗ Duy An hồi báo một chút tình hình, trịnh trọng nói: “Sau nghỉ lễ cháu sẽ đi Lạc Hải một chuyến đàm phán với Tưởng Chính Nam, nếu không có vấn đề gì sẽ ký hợp đồng luôn.” Phương Lê Minh: “Lần hợp tác này cháu cần phải cẩn thận, Tưởng Chính Nam này tuy tuổi không lớn nhưng không đơn giản.” Đỗ Duy An gật đầu: “Cháu sẽ chú ý Phương tiên sinh. Cháu đã tiếp xúc với cậu ta mấy lần, cháu thấy cậu ta là người trọng tình trọng nghĩa, là một người có thể kết giao được.” Phương Lê Minh gật đầu: “Duy An, chú tin mắt nhìn người của cháu. Chuyện buôn bán hợp tác trước hết là cần bản lĩnh của mình, sau khi hợp tác xong cần giữ chứ tín, đó là nguyên tắc hợp tác kinh doanh. Chỉ có như vậy mới có thể lâu dài được.” Đỗ Duy An: “Phương tiên sinh, cháu hiểu. Trên thế giới này, chỉ có tiền là kiếm không đủ. Bill Gates có nhiều tiền như vậy nhưng vẫn không ngừng kiếm tiền. Quan trọng khi hợp tác với người khác là phải làm sao để cả hai bên đều được lợi ích nhiều nhất.” Phương Lê Minh vui vẻ vỗ vai anh: “Duy An, nếu chú có một đứa con trai như cháu thì tốt quá.” Ông dừng lại một chút, giọng buồn bã thấp xuống: “Chú già rồi, Ninh Hạ lại hận chú như vậy, Duệ Duệ lại còn nhỏ. Duy Toàn năng lực không tồi nhưng tính tình cần phải rèn dũa nhiều. Phương thị đè cả lên vai cháu, thật sự là khổ cho cháu rồi.” Đỗ Duy An cười khẽ: “Phương tiên sinh, chú nói vậy không phải là có ý định bán tất cả cho cháu về nghỉ hưu chứ?” Phương Lê Minh mỉm cười không nói. Bên ngoài có người khẽ gõ cửa một cái, rất nhanh đã có một cái đầu thò vào. Là Duệ Duệ, nhíu mũi nghịch ngợm mỉm cười: “Hả, bố, anh Duy An, hai người không ngoan, không nghe lời mẹ, hai người lén trốn ở đây uống rượu.” bởi vì tim Phương Lê Minh không tốt cho nên Đỗ Phương Hoa cấm ông uống rượu. Phương Lê Minh giơ tay lên xuỵt ý bảo chớ có lên tiếng: “Bí mật, không được nói cho mẹ con biết nghe chưa?” Duệ Duệ cũng giơ tay lên xụyt một tiếng, cười trộm nói: “Bí mật! Ai cũng không cho nói.” Phương Lê Minh hỏi: “Tìm bố và anh Duy An làm gì?” Duệ Duệ gãi đầu, dường như bây giờ mới nhớ ra, cười hì hì: “Suýt nữa con quên mất. Mẹ nói đồ tráng miệng làm xong rồi, mẹ bảo con đi gọi hai người xuống ăn điểm tâm.” Phương Lê Minh từ ái kéo tay con trai, “Được bố và anh Duy An bàn chuyện xong sẽ xuống.” Duệ Duệ lôi tay ông không chịu nghe theo: “Mẹ nói đồ mà nguội sẽ không ngon. Hai người mau theo con đi ra ngoài đi.” Phương Lê Minh cưng chiều vỗ tay cậu bé, bất đắc dĩ đứng dậy: “Được rồi, chúng ta cùng ra ăn thôi.” Dùng xong tráng miệng, Đỗ Phương Hoa kéo Đỗ Duy An sang một bên: “Duy An, Tăng gia là nhà có vai vế ở Thất Đảo. Tĩnh Như xinh đẹp lại có học thức, điều kiện tốt như vậy cháu đừng có bỏ lỡ.” Thấy Đỗ Duy An không lên tiếng, liền bồi thêm một câu: “Đỗ gia chúng ta hiện nay cái gì cũng có chỉ còn thiếu hôn sự của cháu và Duy Toàn thôi.” Đỗ Duy An vẫn trầm mặc. Từ trước Đỗ Phương Hoa đã hiểu đứa cháu này, thở dài nói: “Cháu nói xem cháu không vừa ý Tĩnh Như chỗ nào chứ?” Lúc này Đỗ Duy An mới đáp: “Cô ấy tốt lắm.” Đỗ Phương Hoa: “Mấy hôm trước Tăng phu nhân hẹn dì uống trà, ý bà ấy ám chỉ rất rõ. Nhà họ vừa ý với cháu. Cháu thấy con bé tốt, vì sao không chịu đồng ý với dì hẹn hò với con bé chứ …” Nói đến đây, Đỗ Phương Hoa bỗng dừng lại, có vẻ như nghĩ gì đó quan sát anh: “Chẳng lẽ cháu có người mình thích rồi.?” Mặc dù Đỗ Duy An lắc đầu với Đỗ Phương Hoa nhưng trong đầu anh giây phút đó lại xẹt qua khuôn mặt Thẩm Ninh Hạ.