Sau gần một ngày đi kiểm tra các bệnh viện ở trong thành phố B này, cuối cùng Hạ Quân Dật cũng mang đến cho Tống Thừa Huân một kết quả. - Theo như Tống Cường điều tra thì ngày 24 tháng 6 của 7 năm trước, bệnh viên tư nhân Nhân Ái đã nhận được một bệnh nhân bị chấn thương não nghiêm trọng. Và hồ sơ cá nhân được ghi, cô gái đó chính là Trình Gia Nghi. Tống Thừa Huân nghe Hạ Quân Dật nói thì nhíu mày lại. Chuyện này ban đầu anh cũng đã nghĩ đến. - Và có lẽ các cậu không biết, người ký giấy phẫu thuật cho Trình Gia Nghi chính là ông Trình Cẩm Hoa, bố của Trình Thiên Lam. Bên dưới, ông Trình Cẩm Hoa còn đề rõ ràng ông ta là bố của Trình Gia Nghi. - Cái gì? - Vậy Trình Thiên Lam chính là Trình Gia Nghi thật sao? Chuyện này không thể tưởng tượng nổi. Nghe những gì mà Hạ Quân Dật nói, tất cả mọi người ngồi trong căn phòng này đều hết sức kinh ngạc. - Tống Cường cũng đã điều tra được, Trình Gia Nghi hôn mê bất tỉnh trong suốt 10 ngày liền. Cho đến hôm tỉnh lại thì chẳng nhớ được bất cứ điều gì nữa. Điều đó có nghĩa là sau vụ tai nạn kia, Trình Gia Nghi đã mất trí nhớ. Ông Trình Cẩm Hoa lúc đấy đã thay đổi tất cả thông tin về Trình Gia Nghi, để cho cô ấy sống một cuộc sống của Trình Thiên Lam. - Hóa ra đây chính là nguyên nhân khiến Trình Gia Nghi tuy vẫn còn sống nhưng 7 năm qua không đến gặp Thừa Huân. Thì ra cô ấy cũng giống như Thừa Huân, bị mất trí nhớ, cuộc sống sau này cũng bị bố của cô ấy là ông Trình Cẩm Hoa điều khiển. - Tai nạn xe mà Trình Thiên Lam nói với Thừa Huân chính là vụ việc 7 năm trước, cô ấy trong lúc lái xe đã gây ra tai nạn, nhưng người đi cùng cô ấy hôm đó còn có Thừa Huân. Tống Thừa Huân vẫn im lặng từ nãy tới giờ, thật sự lúc này anh chẳng biết nên làm thế nào nữa. Vào 7 năm trước, anh tỉnh dậy và mất toàn bộ trí nhớ, nhưng may mắn anh đã biết được người con gái mà anh từng yêu. Nhưng cô ấy cũng không xuất hiện trước mặt anh, lặng lẽ bước khỏi cuộc đời anh. Trong 7 năm qua, anh vẫn mơ hồ sống trong quá khứ, muốn đi kiếm lại những mảnh vỡ của ký ức, muốn tìm được người con gái mà anh cho là anh đã từng dành cho cô một tình yêu sâu đậm thời đại học. Nhưng rốt cuộc, càng tìm càng thấy vọng, càng tìm càng chỉ thấy mọi thứ trở nên nhạt nhòa. Lúc ấy anh cũng cho rằng, có lẽ nên bỏ qua sự tìm kiếm kia, bởi nó đã trở nên vô vọng mất rồi. Cuộc sống của anh hiện tại dù có thêm cái tên “Trình Gia Nghi” hay không đều không bị ảnh hưởng. Nhưng mọi thứ đã thay đổi khi anh gặp được Trình Thiên Lam, người cho anh một tình yêu mới trọn vẹn hơn. Những tưởng mọi thứ sẽ vẫn bình yên nhưng nào ngờ, nó lại trở nên trắc trở hơn, và những biến cố, những tai ương kia cũng đồng loạt xuất hiện. Tống Thừa Huân nắm chặt hồ sơ của Trình Gia Nghi, phải mãi một lúc sau mới ngẩng đầu lên nhìn Hạ Quân Dật, nói: - Quân Dật, chuyện của mình đã làm phiền cậu quá rồi. Cảm ơn cậu đã giúp mình tìm ra sự thật. - Đừng nói vậy. - Chuyện bây giờ chúng ta nên làm là đi tìm ông Trình Cẩm Hoa kia, hỏi nguyên nhân thật sự khiến ông ta không muốn cho Thừa Huân với Trình Thiên Lam ở bên nhau. - Ừ. Nhìn thấy tâm trạng của Tống Thừa Huân không ổn lắm, mấy người bạn thân của anh cũng không tiện nán lại lâu. Một lúc sau họ cũng nhanh chóng rời khỏi bệnh viện. Trong căn phòng bệnh cùng ánh đèn ngủ lờ mờ kia, Tống Thừa Huân đang ngồi tựa người vào đầu giường, những giọt nước mắt cũng rơi xuống không thể ngăn lại được. Hóa ra con đường bao nhiêu lâu năm anh đi rốt cuộc lại quay trở về điểm xuất phát. Hóa ra người con gái mà anh đang yêu là người mà anh đã từng yêu. Hóa ra hạnh phúc mà anh đang có là hạnh phúc mà anh cũng đã từng có. Cuộc sống của anh hôm nay chẳng khác gì đang tái hiện lại những ngày tháng đẹp đẽ trong quá khứ kia. Trình Gia Nghi… Trình Thiên Lam… Cuộc đời của cô và anh chẳng khác gì một câu chuyện, chia ly rồi lại tái hợp. ……………………………… Buổi sáng hôm sau khi Tống Thừa Huân đi đến phòng của Trình Thiên Lam thì chẳng có ai cả. Ngày hôm nay trông gương mặt của cô cũng hồng hào hơn, không cần phải dùng máy trợ thở nữa. - Em hãy tỉnh lại và nói cho anh biết đi, bây giờ anh nên gọi em là Thiên Lam, hay là Gia Nghi? - Cậu ở đây làm gì? Tống Thừa Huân quay lại thì đã thấy ông Trình Cẩm Hoa đứng ngay ở cửa phòng. Anh vội lên tiếng: - Trình tiên sinh. - Mời cậu ra khỏi đây. - Thật sự hôm nay cháu đến gặp bác là có một chuyện muốn hỏi. Bác có thể dành một chút thời gian cho cháu không ạ? Ông Trình Cẩm Hoa lúc này mới bước hẳn vào bên trong, gương mặt rõ ràng là không vui. - Tôi chẳng cần phải trả lời cậu vấn đề gì cả. Nếu cậu còn không rời khỏi đây, tôi sẽ gọi người đến đấy. - Gia Nghi thế nào rồi ạ? Nghe thấy lời này của Tống Thừa Huân, mọi hành động của ông Trình Cẩm Hoa lúc này bỗng dừng lại hết. Phải mất một hồi lâu sau ông mới bình tĩnh lại, nhìn thẳng vào Tống Thừa Huân và nói: - Cậu muốn nói cái gì? - Thật ra chuyện này cháu cũng vừa mới biết thôi ạ. Có một điều mà chẳng ai biết được, Thiên Lam chính là Gia Nghi. Bảy năm trước khi biết Gia Nghi mất trí nhớ, bác đã nhân cơ hội đó mà thay đổi chính bản thân cô ấy. Từ đó đến nay, cô ấy ngoài ngoại hình ra thì con người hoàn toàn thay đổi, cả tên cũng không còn như trước nữa. - Nếu như cậu đã biết rõ ràng như thế thì tôi cũng muốn nói thẳng ra luôn. Cậu nói đúng rồi, chính tôi đã thay đổi cả con người của Thiên Lam, khiến nó bỏ quên quá khứ mà sống tốt hơn ở hiện tại và tương lai. Cậu không thấy sao, 7 năm trước Thiên Lam gắn bó với cậu thì con bé đã nhận phải điều gì? Sau 7 năm, bi kịch ấy tiếp tục tái diễn. Tống Thừa Huân, có phải cậu muốn Thiên Lam phải chết cậu mới hào lòng hay không? Ngay lúc này, Tống Thừa Huân không biết mình nên nói điều gì nữa. Ông Trình Cẩm Hoa nói không sai, Trình Thiên Lam gắn bó với anh đều nhận phải nhiều bi kịch. - Trình tiên sinh, có một điều cháu không hiểu lắm, tại sao bác lại không muốn cháu và Gia Nghi ở bên cạnh nhau? - Nếu như cậu chỉ là một Tống Thừa Huân bình thường, cho dù cậu không giàu có không tài giỏi, nhưng nếu Thiên Lam yêu cậu, tôi vẫn sẵn sàng để hai đứa ở bên cạnh nhau. Nhưng nếu muốn trách thì cậu nên trách Tống Kiên, cũng chính là bố của cậu ấy. - Bác quen bố của cháu? Ông Trình Cẩm Hoa nở một nụ cười lạnh lùng. Ông ngồi hẳn xuống sofa, tiếp tục nói: - Tôi rất thân quen với bố cậu, những gì về ông ta tôi đều biết rõ cả. Cậu có biết không, hồi tôi còn trẻ, tôi và mẹ của Thiên Lam đã từng hẹn hò với nhau, thậm chí chúng tôi còn suy tính đến chuyện kết hôn nữa. Nhưng đột nhiên Tống Kiên xuất hiện, ông ta chen chân vào mối quan hệ của chúng tôi. Những lời mà ông Trình Cẩm Hoa nói khiến Tống Thừa Huân cũng phải ngỡ ngàng. Bố của anh và ông Trình Cẩm Hoa không những quen nhau, mà còn biết rất rõ về nhau nữa. - Tống Kiên khiến cho mẹ của Thiên Lam yêu thích ông ta, từ từ lạnh nhạt với tôi. Ban đầu tôi không nghĩ cô ấy đã yêu người khác, cô ấy chỉ nói với tôi là cô ấy đã không còn cảm giác gì trong chuyện tình cảm với tôi nữa. Vì trong khoảng thời gian đó tôi bận rộn, không để ý nhiều đến cô ấy nên cô ấy không vui. Tôi chưa đồng ý cùng cô ấy chia tay, chỉ nói rằng nên để hai bên có một chút không gian riêng thôi. Nhưng vừa mới chia tay tôi xong, cô ấy đã vui vẻ ở bên cạnh Tống Kiên. Sau khi tìm hiểu tôi mới biết được sự thật này. Tống Thừa Huân không ngẩng đầu nhìn Trình Cẩm Hoa, những gì anh biết về bố anh vốn dĩ không phải như vậy. - Không lâu sau thì Tống Kiên phải nhập ngũ, mẹ của Thiên Lam cứ ở một mình chờ đợi ông ta. Vì vẫn còn quá yêu cô ấy nên tôi một lần nữa tiếp cận cô ấy, cố gắng tạo thời cơ để lấy lòng cô ấy. Sau đó, tôi tìm cách không để cho cô ấy và Tống Kiên liên lạc với nhau nữa, để cô ấy cảm thấy Tống Kiên đã lãng quên mình. Khi cô ấy đang thất vọng nhất, tôi tiếp tục đưa ra một số giấy tờ giả chứng minh Tống Kiên gặp tai nạn qua đời. - Bác nói cái gì ạ? - Còn nói cái gì? Vì nghĩ rằng Tống Kiên đã chết nên mẹ của Thiên Lam mới đồng ý kết hôn với tôi. Nhưng dù tôi về sau có làm như thế nào thì dường như cô ấy cũng không cảm động gì cả. Rồi đến một ngày cô ấy biết mình mang thai Thiên Lam. Cô ấy mang thai được 8 tháng thì biết được tin Tống Kiên đã trở về. Vì chuyện này cô ấy đã đến gặp tôi, chúng tôi tranh cãi lớn. Sau đó Tống Thừa Huân còn nghe được ông Trình Cẩm Hoa kể tiếp, lý do mà bố anh cùng mẹ anh kết hôn vì nghĩ mẹ của Trình Thiên Lam đã thay lòng. Nhưng khi gặp lại nhau họ mới được sự thật. Ông Tống Kiên lúc ấy thậm chí còn muốn đưa mẹ của Trình Thiên Lam đi nữa. Nhưng trong lúc tranh cãi, họ xảy ra xung đột đánh nhau. Mẹ của Trình Thiên Lam đứng ra ngăn cản nhưng bị bọn họ đánh phải khiến bà ngã xuống cầu thang. Khi đưa bà ấy đến bệnh viện cũng may là vẫn còn cứu được Trình Thiên Lam, nhưng tình trạng của bà ấy không tốt một chút nào. Mặc dù đã cố gắng chạy chữa nhưng sau 3 ngày hôn mê bất tỉnh, cuối cùng mẹ của Trình Thiên Lam cũng qua đời. Chính vì điều này mà ông Trình Cẩm Hoa rất hận ông Tống Kiên và thậm chí là cả những người khác trong nhà họ Tống nữa. Ban đầu ông không nghĩ Tống Thừa Huân và Tống Kiên có liên hệ gì nhưng sau khi điều tra mới biết rõ được chân tướng mọi chuyện. Và chính từ những ân oái của đời trước mà khiến cho thế hệ sau phải chịu những bi kịch không đáng có.