Thời gian giống như dòng nước cuốn trôi đi hết tất cả những kỉ niệm của mỗi con người đem chúng chôn vùi xuống đáy đại dương sâu thẳm...
Thời gian như một mũi tên vậy, trôi qua rất nhanh chưa gì mà đã đến lúc phải thi học kì 2 kết thúc một năm học vui vẻ, kết thúc 4 năm cấp hai trẻ con thay vào đó là hành trang bước vào đời
Trong giờ ra chơi, Nghiêm Hân, Lam Diệp, Minh Huy và Hoàng Lâm cùng nhau ngồi quay quanh gốc cây lớn trong trường bỗng nhiên Nghiêm Hân lên tiếng nói
- Sắp thi rồi chúng ta chỉ cần cố gắng thì sẽ được sẽ được vào HERMANN GMEINER
- Thang điểm 100, học lực 9 năm đạt loại giỏi vô đó như những con thiêu thân mày muốn tụi này chết khô trong đó à?
Hoàng Lâm liếc ngang liếc dọc, tuy học giỏi nhưng cậu lại muốn mình sống bình dị ít ai biết đến không cần phải đụng đến xã hội thị phi phiền như thế nào
- Mày bại não rồi à? Nếu không chọn trường nổi tiếng những bậc phụ huynh cũng tìm cách đưa chúng ta vào thôi dù có bất cứ lí do nào thì chúng ta cũng phải vào vì vậy thà tự nguyện hơn là bị bắt buộc hiểu không?
Nghiêm Hân nhéo tai của Hoàng Lâm hét lớn vào tai của cậu, cô biết rằng sau này thế nào thì ba mẹ cũng bắt cô đi kinh tế vì vậy cô tự nguyện chọn thì sẽ vui hơn là ép buộc
- Tao thấy Hân Hân nói đúng, nó thế nào tao thế nấy
Lam Diệp mỉm cười nhẹ nhàng rồi ngã lưng vào Nghiêm Hân như người không xương
- Còn Minh Huy thì sao?
Nghiêm Hân ngước nhìn Minh Huy
- Tôi à? Sao cũng được
Minh Huy lơ đãng suy nghĩ nên khi nghe nhắc đến tên mình thì hỏi lại, anh cũng gật gù vì anh nghĩ Lam Diệp đi đâu cậu đi đó anh ở ké nhà cô mà nên vì vậy cô ở đâu anh cũng theo đuôi cô
Từ khi Minh Huy bước vào nhà họ Mạc thì anh đã có được những người bạn hòa đồng, vui vẻ thế này cho dù không có tình cảm gia đình nhưng anh vẫn vui vì có được ngày hôm nay
- Huy định vô HERMANN GMEINER chung luôn à?
Lam Diệp nhìn Minh Huy
- Diệp đâu, Huy đó
Minh Huy vừa đọc sách vừa nói, tuy câu nói nhẹ nhàng mà khiến cho bao nhiêu trái tim đổ nát
- Nguyên Khôi chọn trường nào?
Bỗng nhiên Hoàng Lâm lên tiếng hỏi
- Chuyện người ta mày hỏi làm gì ?
Nghiêm Hân trừng mắt nhìn Hoàng Lâm, cô biết thế nào khi Lam Diệp nghe thấy cái tên đó lại buồn mà thôi
- Nguyên Khôi có đi đâu và làm gì thì tao cũng không biết giữa tao và Khôi có bức tường ngăn cách duyên
Nói xong Lam Diệp đứng lên phủi quần áo và đi lên lầu, vẻ mặt của cô bây giờ mang rất nhiều tâm sự thật sự cô muốn khóc ngay bây giờ
Cả thanh xuân này của cô đều dành hết để theo đuổi anh vậy mà kết quả lại là con số 0.
Thanh xuân là một cơn mưa tầm tã, dù bị cảm lạnh vẫn muốn quay đầu lại đắm mình thêm một lần nữa
Có lẽ thanh xuân của mỗi người là một vở kịch không có diễn tập trước mà người diễn viên cứ diễn mà không cần quan tâm đến thứ tự lên sân khấu của bất kì một ai.
Thanh xuân là bị từ chối hết lần này đến lần khác rồi lại kiên trì hết lần này đến lần khác.
Thanh xuân là thời điểm học được cách yêu cũng như hi sinh không cần đối phương hồi đáp
Vừa bước được mấy bước chân lên cầu thang thì đã gặp Nguyên Khôi cũng từ dưới căn-teen bước lên, cô bây giờ lấy lại bình tĩnh cho dù anh có đứng gần đến bao nhiêu thì cô cũng coi là không khí, anh sẽ chẳng bao giờ hiểu được tâm tư tình cảm của cô và hai người không bao giờ hợp nhau vì vậy cô chọn cách im lặng để giữ được tình cảm anh-em đối với anh cô chính thức từ bỏ anh
Lam Diệp sẽ không chọn cách tỏ tình rồi để cho Nguyên Khôi chọn đồng ý hay là không đồng ý nữa, mối tình thanh xuân này cô sẽ là người lùi bước đầu tiên, cô sẽ chọn cách từ bỏ không nên yêu sớm
Cho dù Nguyên Khôi có thích cô đi chăng nữa thì cô cuối cùng cũng coi anh chính là một quá khứ, một hoài niệm thanh xuân của cô.
Như vậy cô sẽ bớt đau hơn khi là nghe lời từ chối từ miệng của anh
- Em ôn thi đến đâu rồi? Chọn trường nào thế?
Chỉ có hai người trên cầu thang, Nguyên Khôi đành lên tiếng hỏi Lam Diệp vì biết tính của cô sẽ không bao giờ bắt chuyện trước
- HERMANN GMEINER, em định vô
Lam Diệp nhìn Nguyên Khôi cô biết anh sẽ không bỏ gia đình của mình mà đi nơi xa như ở tỉnh để học đâu vì vậy trường HERMANN GMEINER là một quyết định đúng đắn để cô tránh mặt anh
- Ừ, anh định vào Trần Đại Nghĩa chúng ta không gặp nhau rồi ?
Nguyên Khôi nhìn Lam Diệp
- Ừ
Cô gật nhẹ đầu
- Là chuyên, không quá xa nhà với lại các bạn của anh cũng học ở đó
- Ừ
- Hân và Lâm cũng vào cùng em à?
- Ừ
- Vậy anh yên tâm rồi
Nguyên Khôi cuối nhẹ đầu xuống
- Nguyệt Duy ( bạn thân của Nguyên Khôi ) cũng học ở đó à?
- ....ừm
Một hồi lâu Nguyên Khôi mới trả lời
- Ừ
Cuối cùng thì cô đã hiểu ra vấn đề.
Tình bạn lúc nào cũng thiêng liêng hơn, vĩ đại, cao cả hơn rất nhiều
- Chúng ta đã cùng học 9 năm rồi, qua cấp 3 em học mà không có anh bên cạnh rồi
Nguyên Khôi đặt tay lên tóc của cô xoa nhẹ
- Em chẳng phải là con nít đâu
Lam Diệp lấy tay gạt nhẹ tay anh ra khỏi tóc mình, lúc trước cô rất thích anh xoa đầu mình còn bây giờ thì không còn nữa rồi
- Đối với anh em mãi là con nít
Nguyên Khôi cười nhẹ
- Ừ, tùy anh
Lam Diệp nói, tim cô đang rất đau nếu anh mà nói thêm lời nào nữa thì cô sẽ khóc ở đây mất thôi may mắn là đã đến tầng của lớp cô. Cô đi nhanh về lớp để lại phía sau cả bầu trời thanh xuân, hoài niệm
Nguyên Khôi nhìn cô gái mà mình thầm thương, thầm lặng quan tâm giờ đây sắp vượt ra khỏi tầm tay của mình mà cười nhạt nhẽo, cô đau bao nhiêu anh đau bấy nhiêu không kém gì cô
Tình cảm mà không nói ra nó đau lắm, từng nhát dao như đâm vào tim mỗi người. Sự thất bại của tình yêu đó chính là im lặng và sự im lặng có thể giết chết tình cảm của những con người sống trên trái đất này.
Tại sao ba mẹ sinh chúng ta ra có miệng dùng để nói thế mà cứ im lặng, im lặng để đánh mất đối phương
Khuyên mọi người khi yêu hãy nói cho đối phương biết dù cho có chấp nhận hay không thì hãy để tim của chúng ta đau một lần thôi đừng bao giờ im lặng để nó ngày nào cũng phải đau
Hãy nói khi cần thiết vì lời nói chẳng mất tiền mua hãy nói những điều chúng ta muốn vì chẳng có luật pháp hà khắc nào ngăn cấm chúng ta cả
Truyện khác cùng thể loại
21 chương
5 chương
25 chương
19 chương
19 chương
15 chương
11 chương
10 chương