Nếu Bỗng Ta Chạm Nhau
Chương 19 : Dạ hội
…Trường nữ sinh quí tộc MOON…
Nó vừa về đến trường nó đã bị lôi tuột sang phòng Lan Anh. Vừa vào nó đã thấy có cả một lũ ngồi bên trong.
- A haha! Có cần chào đón tớ nồng nhiệt vậy không?_nó lên tiếng.
- Bồ qua đây._Mi lạnh lùng chỉ vào cái đệm ngồi ở giữa phòng.
- Ế! Làm gì long trọng vậy? Tớ đứng đây được rồi.
- Bảo cậu qua thì qua đi._Lan Anh nháy mắt.
Nó nhìn mặt lũ kia một lượt đề phòng, mãi cho đến khi thấy bọn chúng không có vẻ đang làm chuyện xấu mới tiến lại ghế chậm rãi ngồi xuống.
- Được rồi._nó nhìn mấy người ánh mắt chờ mong.
Bốn cô bạn không nói không rằng chạy lại ôm chầm lấy nó. Mặt nó méo xệch không biết nên vui hay nên cười.
- Làm gì thế này? Không phải tớ còn sống sờ sờ đây sao? Khóc rồi dây tèm lem ra người tớ bẩn kinh.
- Có tin bọn tớ giết bồ bây giờ không?_Thảo nước mắt đầy mặt đấm khẽ vào tay nó.
- Được rồi! Được rồi! Tớ thực không đỡ nổi bốn người đâu. Đứng dậy nào._nó vỗ vỗ vai mấy con bạn.
Bốn đứa rời khỏi người nó, lau mặt rồi ngồi lên trên giường.
- Cậu khỏe hẳn chưa vậy Thy?_Tiên hỏi nó, mũi mới khóc xong hồng hồng trông như thỏ con.
- Tớ lúc nào chả khỏe. Xem này._nó đứng dậy vòng tay ra trước tạo dáng kiểu lực sĩ.
- Chả có tí thịt nào._Thảo thản nhiên phán một câu làm nó suýt ngã ngửa.
- Khỏe vậy cũng tốt. Tối nay có người đóng kịch công diễn rồi._Lan Anh cười tươi vỗ tay đôm đốp.
- Hả? Kịch? Bắt tớ diễn á? Không được! Tớ chưa khỏe đâu. Vai còn đau quá đây này._nó ôm vai nhăn nhó.
- Thôi đi cô. Đừng có giả vờ. Cậu có đau cũng phải diễn. Chiều đi tổng duyệt lần cuối. Nhớ về phòng cậu nói Phong chiều đi tập đấy._Lan Anh nói với nó.
- Sao tớ phải nói với hắn.
- Cậu cùng phòng.
- Vầng._nó lại bị đàn áp.
- Về phòng nghỉ ngơi đi rồi 2h tập trung nhé mấy nàng.
- Ok.
Nó cùng Thảo và Mi về phòng. Không thèm nhìn hắn đâu nó đã nói to:
- Lan Anh nói 2h chiều đi tổng duyệt.
- Thằng Phong đang tắm._Tú không nỡ thấy nó lảm nhảm một mình nên hảo tâm nhắc nhở.
- Hở?
- Hở cái gì? Thằng Phong đi tắm rồi bà lảm nhảm với cái giường làm gì?_Hải châm chọc.
- Sặc. Sao không nói sớm._nó tức suýt hộc máu. May mới nói có một câu.
- Bà có hỏi đâu?_Tú thản nhiên.
- Làm tốn cả kalo của tôi không à.
Cửa phòng tắm mở ra, hắn chỉ quấn khăn tắm ngang hông đi ra. Mái tóc ướt dính lại, nhỏ vài giọt chảy xuống xương quai xanh gợi cảm, chảy xuống người trắng bốp của hắn. Mẹ ơi! Hắn có múi, kiểu múi tiêu chuẩn luôn ấy. Vô lí! Thật quá vô lí! Người hắn nhìn gầy mà.
- Cô về rồi à? Tưởng phải ở lại chém gió banh trời ra chứ?
- Á á á á á á…Đồ biến thái mặc đồ vào._sau n giây nhận ra vấn đề là nó đang nhìn hắn “bán nude” nó mới hét ầm lên.
- Mặc làm gì? Đẹp mà. Bồ không ngắm để yên tôi ngắm._Thảo nhìn hắn chằm chằm.
“Cốc”
Một cái cốc đau điếng từ trên trời giáng xuống trán cô nàng rồi ngay lập tức mắt Thảo bị che đi.
- Em còn biết xấu hổ không?
- Ai bảo anh không chịu cho em xem?
- Thích xem à?
- Ừ. Cởi ra xem nào._Thảo gỡ tay Tú nhào vào lột áo pull của Tú.
Giường bên xuất hiện tiếng cười khoái trá của Hải và Mi.
- Phong! Tao hận mày!_Tú gào ầm lên, tay vẫn đang phải chống đỡ với cô “vợ bé nhỏ”.
- Tao vô can._hắn hờ hững buông một câu.
Nó mắt tròn mắt dẹt nhìn con bạn “tự nhiên như ruồi Hà Nội” đang đùa với bạn trai kia. Ôi mẹ ơi! Đã tiến bộ đến như thế này rồi sao? Đây không phải Thảo mà nó biết nha. Tình yêu đã biến con người “thoái hóa biến chất” vậy sao? (“-.- có làm quá không má)
Nó mải suy nghĩ mà không để ý hắn vẫn đang bán nude tiến đến trước mặt nó. Mãi cho đến khi ngửi được mùi hương quen thuộc nó mới ngẩng đầu lên nhìn đã thấy hắn tiến đến sát sạt, ngẩng đầu lên là nó có thể thấy ngực vạm vỡ của hắn, còn xả đầu t* hồng hồng nữa. Nó như bị đông cứng, nhất thời không cựa quậy được. Mãi cho đến khi còn khoảng 5 cm nữa thì nó sẽ úp nguyên cái mặt vào người hắn nó mới hét ầm lên:
- Á á á á á á á!!!
Tiếng hét vô cùng thảm thiết khiến đôi đang vật lộn trên giường với đôi đang ngồi cười kia giật mình mà nhìn sang. Một cảnh tượng vô cùng vô cùng không trong sáng phải cảnh báo cho trẻ em nha.
- Anh…anh…định làm cái gì?_nó theo phản xạ đưa hai tay lên che chỗ-mà-ai-cũng-biết-là-đâu-đấy)))
- Lấy cái này!_hắn vòng tay sang bên cầm lấy bộ quần áo.
Sự thật là lúc lấy đồ để đi tắm hắn quên không cầm vào. Đến khi nhận ra quên đồ thì ra ngoài lấy. Ai dè bọn nó lại về đúng lúc vậy. Hắn cũng không thoải mái khi cứ bán nude như thế này trước bàn dân thiên hạ a. Chung qui lại là tại con mẹ tác giả (why? sao lại là ta? ta vô tội T.T)
Hắn cầm lấy bộ quần áo rồi định quay đi rồi không hiểu hắn nghĩ gì mà quay lại cúi xuống nhìn thẳng vào nó:
- Mà cô nghĩ tôi định làm gì?
Hắn bây giờ y như sói già gian ác cao cao tại thượng mà nhìn tiểu bạch thỏ vùng vẫy. (Nham hiểm! Quá nham hiểm!)
- Không…không…_nó lắp bắp, mặt đang bắt đầu hồng hồng.
- Hay là cô muốn…_hắn bỏ lửng câu nói.
- E hèm. Mờ ám quá nha!_bốn nhân vật “bị lãng quên” bây giờ mới lên tiếng phá tan cái không khí mờ ám trong phòng.
Hắn biết ý đứng thẳng người quay đi, thản nhiên buông một câu:
- Tôi không có hứng thú với sân bay.
Nó mặt đã đỏ nay càng đỏ hơn, tưởng như sắp cháy rồi.
- Đồ biến thái. Anh đi chết đi!_nó rút chân giày búp bê đang đeo hướng hắn mà phi tới.
“Bộp”
Chiếc giày đáng thương chưa kịp chạm vào hắn đã đập vào cửa nhà tắm rồi rơi xuống.
- Cô đang phá hoại của công._hắn thò đầu ra khỏi cửa nhà tắm thản nhiên nhìn nó.
- Anh chết đi!
Một chiếc giày nữa nhằm hướng nhà tắm bay tới nhưng số phận nó cũng không hơn “bạn” là mấy, tiếp tục va vào cửa rồi xuống đất nằm “cảm tử”.
Nó ôm cục tức to đùng ấm ức nằm xuống giường nghe tiếng cười hả hê của mấy người cùng phòng.
- Mấy người không ngậm miệng tớ lập tức dùng băng dính dán miệng các người._nó giận dữ cảnh cáo.
- Được rồi! Được rồi! Hạ hỏa đi._Tú mặt nhăn nhăn nhịn cười nhìn nó.
- Không được nhăn mặt nhịn cười. Nín!_nó nằm úp xuống giường nhưng vẫn có thể tưởng tượng ra cái bản mặt méo mó của mấy đứa kia.
- Bà cô ơi! Bọn tôi cười cũng bị cấm. Chắc có ngày bọn tôi bị bà bức điên mất thôi._Hải nói giọng đau khổ.
Cả lũ lại phá lên cười. Nó hùng hổ ngồi dậy lườm cho cả bọn mấy cái khiến cả bọn im bặt mới tạm thời hả giận nằm xuống giường ngủ thiếp đi. Hắn mặc xong quần áo ra ngoài đã thấy nó nằm ngáy khò khò cũng biết ý nằm xa xa nó chút.
1h30 hắn hô hào gọi cả lũ dậy rồi kéo nhau đi tới phòng tập. Suốt mấy tiếng đồng hồ tập miệt mài mọi thứ mới ổn. Vì nó bị thương hơn một tuần nên mọi người xúm vào giúp nó nhớ lời thoại và động.
- Xong rồi!!! Tổng duyệt thông qua. Xin mọit tràng pháo tay vì nỗ lực của chúng ta nào._Lan Anh hào hứng cười lớn nói với mọi người.
Một tràng vỗ tay vang lên.
- Thôi. Hôm nay mọi người vất vả rồi. Bây giờ về tắm xong quay lại đây chuẩn bị nhé. Tối nay là đêm quyết định đó.
- Đồng ý._cả bọn hô to.
Đúng 6h dàn diễn viên đã có mặt đông đủ và được make up tỉ mẩn. Riêng nó, Lan Anh với Thủy Tiên phải mang theo váy dạ hội vì tối diễn kịch mặc đồ nhân vật. Chẳng mấy chốc màn đêm đã buông xuống.
7h30p, học sinh ba trường tập trung lại sân khấu ngoài trời rộng lớn. Ở giữa sân là đài phun nước lớn được chiếu sáng lóng lánh. Thức ăn được bày la liệt trên bàn dài trải khăn trắng tinh. Bóng đèn được giăng khắp nơi trên những cây to trên sân làm cả sân trường sáng lung linh huyền ảo. Một buổi dạ hội đúng chất quí tộc. Các nữ sinh khoác trên mình những bộ đồ đắt tiền với đủ loại màu sắc đi qua đi lại. Các nam sinh cũng diện âu phục sang trọng, chín chắn hẳn lên. Tiếng nhạc du dương phát ra êm ái, nhẹ nhàng.
8h, tất cả đều đã có mặt đông đủ, MC giới thiệu hiệu trưởng lên tuyên bố khai mạc. Một hồi kèn được thổi lên, trang trọng y như nghi lễ của Hoàng gia Anh. Bà hiẹu trưởng đã ngoài 50, trên mặt đã xuất hiện những dấu vết của thời gian nhưng trông vẫn vô cùng quí phái, nhã nhswjn trong chiếc váy dạ hội màu kem khoan thai bước tới bên bục phủ nhung đỏ được đặt ở trung tâm sân khấu.
- Thưa thầy Dương Hải Long – hiệu trưởng trường quí tộc SKY và thầy Nguyễn Trần Bảo – hiệu trưởng trường nam sinh quí tộc STAR cùng toàn thể các em học sinh của ba trường thân mến. Dạ hội tất niên của ba trường theo thông lệ 5 năm tổ chức một lần. Năm nay, trường nữ sinh quí tộc MOON vô cùng vinh hạnh được đón tiếp các trường bạn đến tham dự dạ hội. Và sau đây, tôi xin trân trọng tuyên bố DẠ HỘI TẤT NIÊN CHÍNH THỨC BẮT ĐẦU.
Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên hòa vào cùng tiếng kèn, cô hiệu trưởng thanh nhã bước xuống, tấm màn nhung đỏ sau lưng được kéo lên. Vở kịch chính thức được công diễn. Lan Anh xuất hiện vô cùng xinh đẹp dù đang mặc quần áo rách rưới, rồi mẹ kế cùng hai đứa con riêng ra tay hãm hại không cho nàng đến dạ hội do nhà vua tổ chức…
Rồi thì Tiên đóng vai bà tiên xuất hiện và bùm một cái, nó được đưa lên trong một bộ trang phục dạ hội màu xanh biển dịu dàng đến vũ hội khiêu vũ cùng hoàng tử. Nó cùng hắn khiêu vũ thật uyển chuyển, nhẹ nhàng khiến cho bao con mắt bên dưới không thể rời khỏi. Rồi thì 12h điểm nó chạy đi và làm rơi một chiếc giày. Màn kịch diễn ra rất trôi chảy, không ai bị quên lời hay mắc phải lỗi. Cuối cùng, đám cưới của hoàng tử cùng Lọ Lem được tiến hành. Kiệt đóng vua cha ngồi trên ngai vàng gật gù vuốt chùm râu giả. Diễn viên quần chúng cũng chỉ trỏ khắp nơi y như được xem đám cưới thật. Duy được kiêm thêm vai cha sứ mặc áo thầy tu đứng trên bục. Hắn một thân comple trắng đến lóa mắt, khuôn mặt hoàn hảo nở nụ cười hạnh phúc, một nụ cười rất thật. Nó mặc váy cưới màu trắng xòe rộng còn có cả phần đuôi cá được nâng bởi Thảo và Mi đi sau chầm chậm tiến vào. Khi nó còn cách hắn một bước chân thì hắn đưa tay ra nắm lấy tay nóđể cho hai người đứng song song.
- Hoàng tử, con có đồng ý lấy Lọ Lem làm vợ không? Con sẽ yêu mến, an ủi, kính trọng và giữ gìn nàng, khi đau yếu cũng như khi mạnh khỏe, khi trẻ trung cũng như lúc về già, khi giàu sang cũng như lúc nghèo khó, từ bỏ mọi người khác để sống trung trinh với chàng suốt đời không?
- Con đồng ý._hắn trả lời với một nụ cười rạng rỡ trên môi.
Khoảnh khắc đó trái tim nó như ngừng đập. Có phải nó đã ảo giác rằng trong lời nói của h
ắn toàn là chân thành, giống như hắn đã ấp ủ muốn nói câu này từ lâu lắm.
- Lọ Lem, con có đồng ý lấy hoàng tử làm chồng không? Con sẽ yêu mến, an ủi, kính trọng và giữ gìn chàng, khi đau yêu cũng như lúc mạnh khỏe, khi trẻ trung cũng như lúc về già, khi giàu sang cũng như lúc nghèo khó, từ bỏ mọi người khác để sóig trung trinh với chàng suốt đời không?
- Con…Con đồng ý.
- Nếu không ai phản đối, ta tuyên bố kể từ giờ phút này hai con đã là vợ chồng. Chúa sẽ ban phúc lành cho các con. Bây giờ mời cô dâu chú rể hôn nhau để chứng tỏ tình yêu.
Nó sợ câu nói này, sợ cảnh này. Rất rất sợ. Hắn thấy được hoang mang trong mắt nó. Hắn ôm lấy nó, một tay nắm gáy nó, một tay để bên eo nó cúi xuống và…….chẳng làm gì cả. Vì nửa người hắn che lấy nó nên nhìn bề ngoài rất giống hôn thật. Khán giả sau một hồi ngây ngất nhìn cảnh hạnh phúc trước mặt bấy giờ mới như sực tỉnh vỗ tay rầm trời. Hắn buông nó ra, nắm lấy tay nó. Mọi người có vai đều lên sân khấu cúi chào. Vừa cúi đầu chào xong nó đã giằng tay ra chạy mất. Hắn nhanh chân đuổi theo nhưng vừa đến WC nữ thì phải dừng lại. Nó đóng cửa cái rầm rồi hắn còn nghe thấy tiếng chốt cửa lạch cạch. Không phải chứ? Nó định làm gì? Hắn hoang mang đi đi lại lại bên ngoài WC nữ. Mãi một lúc sau nó mới thò đầu ra.
- Cô làm sao vậy?
- Tôi đi thay váy ra, nó bị tuột dây.
- Vậy mà làm tôi hết hồn Tưởng cô làm sao? Nhưng sao cô vẫn mặc bộ đồ này?
- Váy dạ hội của tôi bị ai xé rách rồi. Không mặc được.
- Vậy làm sao giờ?
- Anh ra ngoài đi. Tôi không vào đâu.
- Không được. Đi với tôi.
Hắn cứ thế lôi nó ra ngoài trong cặp mắt trầm trồ kinh ngạc của mọi người. Không phải kịch giả tình thật chứ? Mà nếu có thật cũng thật mừng cho họ. Một cặp trời sinh.
Hắn vừa ra đã bị con nhỏ Mĩ Kim bám lấy lôi đi, nó đành tìm một góc vắng ngồi xuống ăn chút bánh. Giữa sân các đôi đang vô cùng sôi động với điệu “Cha cha cha”, còn nó ngồi một mình, buồn lạ. Các nam sinh lũ lượt kéo đến mời nó nhảy nhưng đều bị nó từ chối. Một đôi giày da xuất hiện trước mặt nó, người đó cất giọng:
- Quí cô xinh đẹp, cô có vui lòng nhảy cùng tôi một điệu không?
Nó ngẩng đầu lên tính từ chối nhưng khi nó thấy đó là Quân thì khẽ mỉm cười. Quân cũng cười lại rồi ngồi xuống chỗ trống bên cạnh.
- Sao cậu không ra ngoài kia nhảy?
- Không phải cậu cũng vậy sao? Tớ không biết nhảy nên ngại._nó cười nhẹ.
- Cậu giấu tớ làm gì? Lúc nãy trên sân khấu cậu nhảy rất đẹp. Tất cả đều chăm chú nhìn cậu nhảy đấy.
- Thật vậy sao?
- Thật mà. Tớ thề luôn đấy.
Nó chỉ nhìn Quân cười mà không nói. Điệu nhạc sôi động kết thúc, thay vào đó là một bản Valse nhẹ nhàng.
- Nhảy với tớ một bài nhé._Quân đứng dậy, một tay đưa về phía nó, một tay vắt sau lưng bộ dáng rất tao nhã.
Nó mỉm cười nhìn Quân, đưa tay ra trước nhưng chưa kịp đặt lên tay Quân đã bị một bàn tay to nắm lấy lôi đi. (đố biết ai nào)))
Nó bị lôi đi không thương tiếc. Cổ tay bị nắm chặt đến nỗi muốn rơi ra ngoài. Sau khi bị kéo đi một nơi vô định, nó không chịu được nữa nó mới giằng tay ra, ánh mắt khó hiểu nhìn người trước mặt đang vô cùng tức giận đến trán nổi gân xanh.
- Anh bị điên à?
Hắn nhìn kó trừng trừng không chớp mắt, khẽ gằn giọng:
- Phải! Tôi đang điên.
- Anh điên thì điên một mình đi. Lôi tôi ra đây làm gì?
- Tôi…tôi…_hắn ấp úng vò vò mớ tóc trên đầu nhìn nó, không biết phải nói sao.
- Nếu không nói thì tôi đi._nó xoay người định bước đi thì hắn vội giật lại ôm nó trong lòng.
Không khí im lặng bao trùm. Trăng trên cao sáng vằng vặc soi rõ hai người đang đứng ở vườn hoa sau trường mà ôm nhau, đổ một cái bóng dài xuống nền cỏ đầy sương. Nó đứng im nghe tiếng tim hắn đập vững chãi trong lồng ngực, hắn tựa cằm lên đầu nó im lặng, không ai nói với ai câu nào. Phải năm phút sau hắn mới đột ngột kéo nó ra, cho nó nhìn thẳng mắt mình, con ngươi long lanh trong ánh sáng mờ nhạt toát lên vẻ hấp dẫn chết người. Hắn hít một hơi, chậm rãi nhả ra một câu:
- Anh yêu em!!!
Cùng lúc những tiếng nổ xuất hiện, pháo hoa nở bung rực rỡ đủ màu chiếu lên con ngươi xinh đẹp kia. Nó không tin nổi vào tai mình, lắp bắp hỏi lại:
- Anh…mới…nói cái gì?
Hắn mỉm cười, nắm lấy tay nó nhắc lại:
- Anh yêu em ngốc ạ.
Nó bàng hoàng nhìn hắn rồi xoay người bỏ chạy. Hắn định đuổi theo nhưng chợt sững lại. Có lần hắn đọc trên mạng khi các cô gái được tỏ tình thường xảy ra ba trường hợp: trường hợp 1 – vui vẻ chấp nhận, trường hợp 2 – lạnh lùng từ chối, trường hợp 3 – bỏ chạy cũng tức là kiểu từ chối lịch sự. Vậy là hắn thuộc trường hợp ba, kẻ thất bại. Ánh sáng của pháo hoa vẫn lập lòe trên nền trời lóe sáng rồi tắt phụt đi. Vậy là những ngày qua, hắn tự cho mình cái quyền ảo tưởng. Hắn thua rồi. Mãi là người thua cuộc trong trò chơi tình ái rắc rối này.
Nó chạy trên sân trường rộng lớn, chạy miệt mài. Đầu óc nó trống rỗng làm nó hoảng sợ. Nó không hiểu vì sao nó chạy trốn. Nó không hiểu nó chạy trốn điều gì? Nó chỉ biết là nó phải chạy. (Ta thề cái này ta vô tội nha:p). Nó chạy thẳng ra biển, kiệt sức mà ngồi trên bờ cát dài. Ánh trăng sáng cùng pháo hoa chiếu lên người nó tạo ra một thứ gì đó đẹp đến lung linh, kì ảo. Một mình nó ngồi đấy, cảm nhận từng cơn gió biển mang theo cái mùi vị đặc trưng khiến người ta say lòng. Nó cần có thời gian để bình tâm lại.
“Soạt”
Một chiếc áo vest đen choàng lên người nó. Nó ngạc nhiên quay đầu lại nhìn, không thể tin nổi khi thấy anh mình đang ở trước mặt.
- Anh! Sao anh lại ở đây?
- Anh đang chờ xem pháo hoa thì thấy nhóc hớt hải chạy ra ngoài nên anh theo sau. Nhóc sao vậy?
- Hắn…hắn nói yêu em…Em..em không biết phải làm sao?
- Nhóc cũng thích hắn đúng không?
- Nhưng…
- Đừng nhưng gì hết. Tình yêu là thứ phải cảm nhận bằng trái tim. Hãy nghe theo tim em mách bảo.
- Nhưng em sợ…
- Nếu em cứ tiếp tục sợ, cứ tiếp tục núp trong cái mai rùa kiên cố vững chắc của em có thể em sẽ bỏ lỡ tình yêu đích thực của đời mình. Lúc đó em hối hận thì cũng đã quá muộn rồi.
Nó im lặng, trong lòng rối bời. Hằng trăm thứ ngổn ngang bộn bề làm nó mệt mỏi. Tình yêu thực quá phức tạp.
Thiên cứ im lặng ngồi cạnh jó thật lâu, mãi cho đến khi nó mệt quá thiếp đi thì anh mới cõng nó về phòng mình. Có lẽ bây giờ nó chưa thể đối mặt với hắn, vậy thì để anh dành thời gian cho hai người cùng suy nghĩ, cùng cảm nhận trái tim nhau….
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
15 chương
41 chương
20 chương
156 chương
74 chương
9 chương
59 chương
16 chương