Editor: Doris Lần đầu tiên Lăng Việt có ấn tượng sâu sắc với Vọng Thư chính là bởi vì bài phát thanh hôm đó. Thật sự cậu không phản cảm lắm với việc “Tưởng Lâm Yến dùng đài phát thanh tỏ tình”. Tình yêu thời thanh xuân đều muốn giao hết mình cho đối phương. Giống như cây đào trong Đào Đào Nguyên Ký[1] , rực rỡ, chói lóa nhưng không dễ thay đổi, cũng rất mỏng manh. [1]桃花源記: là một trong những sáng tác nổi tiếng của Đào Tiềm, một danh sĩ trong lịch sử văn học cổ điển Trung Quốc. Cho dù phô trương thế nào đi nữa thì sự chân thành của đoạn tình cảm này không thể bị người khác dẫm đạp. Cho nên lúc đó cậu từ chối Tưởng Lâm Yến với lý do là “Tôi không yêu đương khi học cấp ba.” Nhưng những lời thật lòng của cậu ta ở trong đài phát thanh trường cũng là đầu sóng ngọn gió, kéo Lăng Việt vào một chuỗi phiền phức rất khó giải quyết. Lúc đó, thái độ của bộ giáo dục và nhà trường rất rõ ràng khiến rất nhiều thầy cô không thể xen vào. Nhưng không nghĩ đến chỉ vì bài văn của Vọng Thư quá mức sắc bén, tư tưởng rất kiên định, dám đứng dậy nói lên quan điểm của chính mình. Vọng Thư không hề giống với Vọng Thư trong ký ức của cậu. Vọng Thư trong ký ức của Lăng Việt như thế nào vậy? Trầm tĩnh, ôn hòa, lúc đứng trong văn phòng giáo viên thì rất nghiêm túc nghe người khác dặn dò. Làn da cũng rất trắng, mái tóc đen dài, luôn buộc tóc đuôi ngựa nên trông rất sạch sẽ, đồng phục lúc nào cũng ngay ngắn. Vào những ngày đầu thu, áo khoác đồng phục lúc nào cũng sẽ được kéo lên, tay áo cũng không hề được cuốn lại. Trên người ngoại trừ đeo phù hiệu của hội học sinh thì không hề có một đồ trang sức nào khác. Cậu ấy chắc là một học bá ngoãn ngoan, nghe lời từ nhỏ đến lớn. Nghe lời cha mẹ, nghe thầy cô, nghiêm túc tuân thủ nội quy nhà trường, chưa bao giờ đi học trễ, không bao giờ quay bài, bài tập hè mỗi ngày đều nghiêm túc làm. Không nghĩ là cậu ấy sẽ xuất sắc như vậy. Sau đó, câu chuyện xưa của Lăng Việt bắt đầu rồi. Tôi đứng ngoài cửa sổ, nghe Vọng Thư đánh giá chữ của mình “Khó coi”. Nói đến thì cũng thật kỳ lạ, tật xấu này của tôi đã bắt đầu bị giáo viên ngữ văn nhắc từ những năm lớp 10. Tôi cũng chưa bao giờ để ý nhưng nghe những lời từ trong miệng Vọng Thư nói ra, tâm lý phản nghịch của tôi liền trỗi dậy. Vì vậy, tôi liền trở về tìm tất cả các bài văn mẫu đã được in ra của Vọng Thư. Dù cho đó là bài thi hay bài phát thanh hằng tuần. Chữ của những bài văn ấy đều được cậu ấy viết rất ngay ngắn, giống như thể là cậu ấy đang nhìn bài văn mẫu rồi chép lại. Chữ của cậu ấy lúc nào cũng ngay ngắn, nét vuông nét tròn nhưng nhìn kỹ một chút thì nét chữ rất có lực. Người ta nói nét chữ là nết người, quả thực đúng không sai. Tôi không phục nên cứ luyện chữ cho tốt. Vì vậy mà mỗi ngày tôi đều dành nửa giờ để viết lại văn của Vọng Thư, sau đó dán lại bằng băng keo trong. Không ngờ chữ tôi cũng từ từ tốt lên, những chữ mà tôi không bao giờ muốn nhớ thì tôi đã nhớ kỹ trong lòng. Viên Thịnh Dung đã nói qua, văn tường thuật của Vọng Thư đều tràn ngập hơi thở văn chương. Cậu ấy cũng đã thêm rất nhiều chi tiết nhỏ nhặt sinh hoạt thường ngày vào trong những bài viết ấy. Cậu ấy thích ăn cổ vịt ở tiệm Đậu Phụ Trúc nhưng lại không thích ăn cổ vịt ở tiệm khác. Cậu ấy thích xem những video dễ thương, cũng thích xem phim hài. Sau nhà bà ngoại cậu ấy có một rừng tre, mùa xuân đến là có thể đào măng. Trước nhà là một con sông, khi còn nhỏ con sông đó thường có củ ấu, mùa hè mỗi năm cậu ấy đều chèo thuyền ra giữa sông để vớt củ ấu. Vào mùa đông, cậu ấy có một bộ đồ ngủ màu hồng và một chiếc mũ lông được thêu đầu con mèo rất dễ thương. Cậu ấy hay nói đùa rằng bộ đồ này thể hiện tính thẩm mỹ của các bà mẹ trung niên. Lúc cậu ấy xem《 Thị Trấn Biên Giới 》của Thẩm Từ Văn, có một đoạn ngắn của Thúy Thúy gọi ông nội. Trong đầu cậu ấy liền hiện lên cảnh phim hoạt hình ‘7 anh em hồ lô’ đang bi bô gọi ông nội, những áp lực lúc đó đều hầu như không còn. Lúc cậu ấy rảnh rỗi thì sẽ thường đến một quán cà phê sách có tên là ‘Trong Những Vì Sao’ để đọc sách. Thư thái ngồi trên sô pha và có thể ngồi ngẩn ngơ, lười biếng một lúc lâu. …… Những việc nhỏ nhặt ấy sẽ hiện lên trong đầu tôi vào những lúc lơ đãng. Giống như lúc tôi và Từ Diệc Minh đánh bóng xong, đi qua đường thì tiệm cà phê sách ấy, một nơi mà tôi chưa bao giờ đặt chân đến sẽ hiện ra trong đầu. Đó là nơi Vọng Thư thích đến. Rất lâu sau tôi mới nhận ra, thì ra mình không còn thích cậu ấy nữa, mà đã đặt cậu ấy vào trong tim mình. Rốt cuộc, vào cái hôm tuyết bay đầy trời ấy, lúc tôi ôm Vọng Thư vào lòng, tôi cảm thấy dường như đã có những tia nắng đầu tiên đâm vào, đang dần dần làm tan lớp băng ấy. Hạt giống tình yêu bị đóng băng ấy cuối cùng cũng chui lên dưới đất. Nửa đêm, tôi hay vào trang cá nhân của Vọng Thư, xem những bài viết trước đây của cậu ấy. Còn kiêu ngạo thích từng bài viết, tôi hay phát đồ ăn vặt cho mọi người chỉ vì muốn hỏi cậu ấy: Cậu ăn không? Tôi giống như một cái muôi vớt bọt, nếu chính mình không cần giúp thì mọi người đều sẽ vui mừng, đem những thứ nhỏ nhặt đưa đến những người thân quen, để họ tự phát hiện ra…. Chính là những lời ba tôi nói trước cổng trường, lúc Vọng Thư đang hoảng loạn và không ngừng ngăn tôi “tiến về phía trước”. Trong lòng tôi cũng không ngừng hoảng loạn. Có phải tôi cũng giống Tưởng Lâm Yến? Tình cảm của tôi cũng chỉ làm cho đối phương cảm thấy phiền phức. “Cho nên mày muốn từ bỏ sao?” Từ Diệc Minh hỏi tôi. Dĩ nhiên là sẽ không. Đối với Vọng Thư, tôi chưa bao giờ có suy nghĩ muốn từ bỏ cậu ấy, Chẳng qua là chưa có dũng khí để tiến về phía trước, chỉ vì sau lưng là những điều cố kỵ. May là, Vọng Thư cũng thích tôi. Sau sự việc mẹ Vọng Thư không gửi hồ sơ đăng ký. Hai người giống như hai đường thẳng song song, không hề cắt nhau. Từng người ở quỹ đạo của mình, cứ chạy như điên về phía trước. Vào nửa học kỳ đầu tiên của lớp 12, có lẽ là do căng thẳng và lo lắng trong một thời gian dài, Vọng Thư đã bị bệnh. Cậu ấy bị viêm phổi, phải nằm viện gần 10 ngày, sau khi vội vàng trở về trường học thì lại không chuẩn bị tốt nên chẳng phát huy tốt như lúc trước. Quý Ngâm Thu nói cậu ấy không quyền gì ở việc đăng ký nguyện vọng cả. Cậu ấy muốn được ăn cả ngã về không với nguyện vọng đăng ký vào Bắc Hoa, cố gắng học sau đó thay đổi chuyên ngành. Cũng bởi vì chuyện này nên Hà Nguyệt lại làm loạn đến long trời lở đất. Vọng Thư một bên đấu tranh với Hà Nguyệt, một bên cố gắng học tập. Thân thể mệt mỏi, trong lòng lại còn có áp lực nên mới sinh ra căn viêm phổi ấy. Chờ đến lúc cậu ấy xuất viện, đi học lại thì mọi người đều có thể nhìn ra, sau trận bệnh nặng ấy, cậu ấy giống như đã bị rút hết sự hồn nhiên của trẻ con. Đường cong trên gương mặt lại còn lộ rõ hơn, mang lại cảm giác trẻ trung của thời thanh xuân và cứng rắn. Vì vậy mà tôi rất đau lòng, cuối cùng đi đến chùa Bồ Linh cầu một chiếc bùa bình an. Sau đó bỏ vào một chiếc túi nhỏ rồi đi đến tiệm ‘Trong Những Vì Sao’. “Ông chủ” Tôi ở phía đối diện lấy một chiếc túi nhỏ. “Cháu vừa nhặt được một chiếc bùa bình an ở trên ghế sô pha, hình như là bị rơi mất nên cháu mở ra nhìn ra một chút.” “Bên trong mấy chữ nhỏ, đều viết ‘Vọng Thư, mong cậu bình an’, bác biết ai không ạ?” Tôi vẫn không bỏ được tật xấu là nói quá nhiều khi nói dối. “Vọng Thư à? À, cô bé đó là khách quen ở tiệm của bác.” Bà chủ mở túi nhỏ ra xem một chút, sau đó xác nhận lại với ông chủ: “Hình như cô bé đó đã lâu không đến rồi.” “Đúng vậy, lúc trước cô bé đó vẫn luôn thích ngồi ở trên chiếc sô pha kia đọc sách. Chắc là không cẩn thận rơi mất.” Tôi thu tay rồi đút vào túi quần, làm ra bộ dáng thở phào nhẹ nhõm: “Nếu hai bác biết người đó thì đem trả cho người đó giúp cháu, cũng xem là vật về tay chủ.” “Cháu thấy đó là bùa bình an, nói không chừng là của một người khác cầu cho người ấy, chắc là còn rất quan trọng.” “Được!” Bà chủ đem cất chiếc túi nhỏ: “Cảm ơn cháu, cậu nhóc đẹp trai!” Mãi đến lúc nghỉ hè, cái bùa bình an ấy cuối cùng cũng được ‘người mất của’ lấy đi. Trong bài văn mẫu tuần thứ nhất của năm 12, tôi nhìn thấy Vọng Thư đã viết: “Chúng ta không tin thần, không tin phật nhưng chúng ta vẫn tìm kiếm sự bảo vệ của thần phật cho người khác. Có lẽ là bởi vì đây là một thứ nuôi dưỡng tâm hồn.” “Giống như điều ước hôm sinh nhật, dù biết không phải nguyện vọng gì cũng thực hiện được nhưng hôm nay, sinh nhật 18 tuổi của mình, mình vẫn nhắm mắt lại và cầu mong người ấy bình an.” “Bởi vì những người mình mến mộ, những người cậu ấy mến mộ đều là ánh sáng của mình.” Cậu ấy nhận được rồi. Cậu ấy đã biết là ai. Tôi cầm tờ giấy viết văn, ánh mặt trời trong lòng càng trở nên lộng lẫy hơn. Thật tốt, đây là bí mật không thể nói ra của bọn họ. Vẫn có lúc hai đường thẳng song song gặp nhau nhưng không một ai biết trên những ô giấy. === “Vọng Thư.” Nhớ về quá khứ, tôi đột nhiên nhớ đến một vấn đề. Tôi đột nhiên dừng bước, người đang nắm tay tôi đột nhiên quay đầu, thắc mắc nói: “Làm sao vậy?” “Em không muốn đến siêu thị mua đồ ăn khuya sao?” Lớp học《Giới thiệu về Hàng Không Vũ Trụ》 vừa xong, hai người nói muốn đến siêu thị mua một chút đồ. “Anh hỏi em một vấn đề.” Ánh mắt tôi tràn ngập niềm vui: “Em biết anh phát hiện ra em thích anh từ khi nào không?” Vọng Thư suy nghĩ một chút: “Chắc có lẽ là lúc thông qua đài phát thanh chúc anh sinh nhật vui vẻ?” Dù sao cũng mới vừa khai giảng năm 11, tôi liền có thái độ khác thường, chủ động trêu chọc cô. Từ ‘Chào bạn, bạn bàn trước’ đến ‘Mình không đẹp trai sao?’. Vọng Thư không biết tại sao Lăng Việt chỉ mới nói những lời ấy đã khiến cô mặt đỏ hồng, tim đập loạn xạ. “Không phải đâu.” tôi phủ nhận. Vọng Thư theo bản năng suy nghĩ lại một chút—Rõ ràng lúc đó, đã có một khoảng thời gian cô kiềm chế bản thân, có lúc nào biểu hiện rõ ràng sao? “Vậy anh phát hiện lúc nào vậy?” Cô hỏi. Tôi cất bước đi về phía trước, chỉ để lại một câu nói dương dương tự đắc: “Không nói cho em đâu.” Vọng Thư không ngờ tôi lại úp úp mở mở với chủ đề tự mình nhắc đến, cô tiến lên hai bước, nắm tay tôi: “Anh nói cho em biết đi.” Tôi chỉ cười mà không nói. —Là lúc ngồi trên xe buýt từ nhà Quý Ngâm Thu về trường học. Lúc ấy, bầu trời bên ngoài cũng đã nặng nề, ánh trăng mờ ảo, đèn đường cũng mơ mơ màng màng sắp ngủ. Bên trong xe bật đèn sáng trưng, máy lạnh mở phà phà, tiếng chương trình trên mạng cũng theo thùng xe lắc lư. Tôi ngồi trước Vọng Thư, không hề quay đầu lại. Nhưng hình bóng phản chiếu trên cửa sổ, tôi thấy bóng hình của Vọng Thư đang nhìn chằm chằm mình, ánh mắt vừa nghiêm túc vừa tùy ý, giống như không thể để cho người khác phát hiện. Ánh mắt kiềm chế bấy lâu này cuối cùng cũng được giải tỏa, nó tiết lộ rất nhiều bí mật không ai biết. Cả người tôi cứng đờ, trong lòng đầy nghi hoặc rốt cuộc tại sao ánh mắt ấy tràn đầy vui vẻ khi nhìn mình? Vọng Thư đột nhiên giơ tay ra, dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào gáy của tôi, sau đó cười ngọt ngào. Đúng rồi. Là cậu ấy nhìn lén mình. Là cậu ấy nhìn lén mình. Sống trên đời đã mười tám năm, đây là lần đầu tiên tôi cảm nhận được cái gọi là phấn chấn. ——————– Tác giả có chuyện muốn nói: Bởi vì khi viết chính văn, tôi đã thêm rất nhiều diễn biến tâm trạng của Lăng Việt. Cho nên ngoại truyện vẫn phải để một chương ‘Góc Nhìn Nam Chính’ để làm rõ. Hi vọng mọi người thích nó~