Editor: Ying Tất cả sinh viên Bắc Hoa đều là người thức thời, biết Lăng Việt có bạn gái rồi nên bọn họ chỉ dừng lại ở mức độ “nông cạn” là đơn thuần thưởng thức nhan sắc của cậu. Đôi khi thấy Lăng Việt tay trong tay với bạn gái đi trong khuôn viên trường, trong lòng bọn họ không khỏi thở dài, chỉ xét về ngoại hình thôi thì cặp này quả là xứng đôi vừa lứa. Một bữa tiệc dành cho chó đúng nghĩa! Sinh viên năm nhất vừa nhập học, trừ huấn luyện quân sự ra thì chuyện quan trọng nhất tất nhiên là chọn môn học. Chủ nhật được nghỉ nên Lăng Việt với Vọng Thư ra tiệm đồ ngọt Tri Vị để chọn môn học chung. Lăng Việt chọn lớp khá đơn giản, năm nhất bọn họ phải học rất nhiều môn và giờ học khá phức tạp, ngoại trừ các môn tất cả sinh viên đều phải học như Tiếng Anh đại cương, Giáo dục thể chất và tư duy. Ngoài ra còn có thêm các môn học khó như giải tích, kỹ thuật phân tích thuật toán, hóa đại cương, kỹ thuật đồ họa…Đây là mấy môn đã được xếp sẵn trong lịch học, nên cũng không còn thừa bao nhiêu thời gian để chọn các môn chung và môn tự chọn khác. Bên phía Vọng Thư thì rắc rối hơn chút, nếu cô muốn đổi chuyên ngành sau năm nhất, cô không chỉ phải học các khóa học của khoa Luật, mà còn phải học ít nhất ba môn chuyên ngành của khoa Xã Hội học thì cô mới đủ điều kiện đổi chuyên ngành. Nhưng giờ học môn chuyên ngành của hai khoa rất dễ trùng nhau, khá khó để sắp xếp hợp lý. Đợi đến khi cô xếp lịch học cả hai khoa xong thì thời khóa biểu nó còn kín hơn cả Lăng Việt. Lăng Việt ghé người sang nhìn thời khóa biểu của Vọng Thư, đối chiếu với bảng của mình: “Lịch học kín như vậy, trong tuần tụi mình sẽ không có nhiều thời gian bên nhau rồi.” Trong lòng Vọng Thư cũng thấy hụt hẫng, nhưng cô ngại nói ra, cuối cùng khó khăn lắm mới nghĩ ra được cái cớ để an ủi Lăng Việt, cũng như an ủi chính mình: “…Nếu tình yêu của hai người bền lâu, cần gì phải ở chung sáng chiều?” “Anh lại không nghĩ như vậy,” “Em không muốn ở cùng anh sao?” Lăng Việt cúi đầu hôn má cô, “Anh thì muốn.” Vọng Thư đỏ mặt, nói thầm: Em cũng muốn mà. Nhưng chuyện Lăng Việt thẳng thắn bày tỏ tình yêu cuồng nhiệt của mình khiến người ta thật sự không cưỡng lại được. Sữa lắc xoài và ly chanh dây hai người gọi đã làm xong, Lăng Việt lau sạch mấy giọt nước trên ly sữa lắc rồi đưa cho Vọng Thư. Lúc này hai người họ để ý thấy một cặp đang ngồi trên ghế sô pha cách đó không xa, chàng trai đang chỉ cô gái giải một bài toán. Cậu ta cầm bút viết từng bước giải lên giấy nháp, cuối cùng cho ra kết quả chính xác, rồi dùng cách dễ hiểu nhất giảng lại cho cô gái bên cạnh. “Ồ,” cô gái bừng tỉnh hiểu ra, “Em hiểu rồi! Thì ra phải giải từ bước này.” “Eo ơi, anh giảng có một lần thôi mà em đã hiểu rồi.” “Bạn trai em giỏi quá đi!” Chàng trai bất lực mỉm cười: “Dẻo miệng.” Đôi mắt nhỏ lanh lợi của cô gái nhanh chóng nhìn ngó xung quanh, “Chụt” một tiếng hôn lên má chàng trai, sau đó vùi đầu vào cổ cậu ta cười trộm. … Lăng Việt như đang suy nghĩ gì đó: “Người ta nói chuyện thường thấy nhất của các cặp đôi trong trường là người này dạy người kia làm bài.” “Nhưng tụi mình đều chưa được trải nghiệm qua chuyện đó.” Vọng Thư không kiềm được nhớ lại cảnh Lăng Việt giảng bài cho mấy bạn nữ hồi lớp 10, lúc đó trong lòng cô rất chua xót. Trong bầu không khí học tập nghiêm túc xen lẫn với chút suy nghĩ mập mờ và thấp thỏm, muốn nói lại thôi, tâm tình rối loạn. Chắc là rất lãng mạn nhỉ. Cô uống một ngụm sữa chua lắc ngọt lịm, đặt giả thiết: “Nếu lúc đó anh là học sinh kém…” “Chờ chút, sao lại giả thiết anh là học sinh kém?” Vọng Thư tự tin: “Bởi vì em không thể nào là học sinh kém.” Có điều nếu như Lăng Việt là học sinh kém, hai người họ không thể cùng nhau tham gia trại đông, và Lăng Việt cũng không có cơ hội thích cô. Lăng Việt không đồng ý với cách nghĩ này của Vọng Thư: “Dù cho anh học lớp nào, anh đều sẽ thích em.” Cậu rung động với Vọng Thư không chỉ lúc ở trại đông, là sau rất nhiều khoảnh khắc, mỗi một lần cậu đều rung động vì cô. … Sau một hồi, Lăng Việt mới phát hiện ra một môn tự chọn: “Chúng ta có thể học chung môn tự chọn《Giới thiệu về Hàng Không Vũ Trụ》, đúng lúc tối thứ năm tụi mình không có lớp chuyên ngành.” Vậy là không chỉ được học chung, mà còn có thể thực hiện ước muốn “Lăng Việt dạy Vọng Thư”. Vọng Thư tất nhiên đồng ý. === Tiết đầu của môn《Giới thiệu về Hàng Không Vũ Trụ》, lúc Vọng Thư với Lăng Việt vào phòng học, trong phòng đã có không ít người đến, nhưng hầu hết đều ngồi mấy hàng phía sau, mang theo laptop làm việc riêng. Vọng Thư chọn vị trí giữ của hàng thứ ba: “Ngồi đây?” Lăng Việt sao cũng được. Ngồi xuống, Vọng Thư lấy cuốn《Khí động lực học của máy bay mô hình》mượn trước từ thư viện ra, lại đặt cuốn sổ ghi chép riêng lên, chuẩn bị sẵn sàng. Lăng Việt tay không ngồi cạnh cô, không khỏi đỡ trán cười thầm —— còn nói muốn để cậu dạy, bộ dạng cô nghiêm túc như vậy, có khi học xong còn dư sức giảng lại cho cậu. Bạn gái cậu, quả thật làm chuyện gì cũng nghiêm túc một cách đáng yêu. Khi chuông vào học vang lên, giáo sư Hoàng của Trường Hàng không và Du hành vũ trụ bước vào lớp, vừa liếc mắt đã thấy chàng trai rất nổi bật đang ngồi bên dưới, không khỏi dừng chân: “Lăng Việt? Sao em lại tới lớp này, lộn tín chỉ hả?” Giới thiệu về Hàng Không Vũ Trụ là khóa nhập môn về hàng không vũ trụ dành cho các sinh viên khoa khác, Lăng Việt là sinh viên chuyên ngành hàng không vũ trụ lại xuất hiện ở đây, quả thật chuyện này làm người khác thấy khó hiểu. Khóe môi Lăng Việt giật giật, vừa tính mở miệng đã bị Vọng Thư dùng tay chọt nhẹ một cái. Vọng Thư nghe thấy giáo sư biết Lăng Việt, trong lòng cô liền có dự cảm không ổn, vội vàng dịch ra xa Lăng Việt, làm như không quen biết cậu vậy. Đã thế còn chọt cậu một cái, ám chỉ cậu phải nói năng cẩn thận, cô sợ miệng cậu bật ra câu “Đến học chung với bạn gái”. Thật ra không phải vì cô xấu xa. Chủ yếu là do cô bị thầy dạy hóa hồi cấp ba Phan Nãi Thành tạo ra bóng ma tâm lý. Thầy Phan không biết nguyên nhân mọi người la ó, ông luôn tuân theo quan điểm nghiên cứu hàn lâm là tiến hành một lượng lớn các thí nghiệm để kết luận các quy luật chung. Thành thử ra tiết nào Vọng Thư với Lăng Việt cũng bị gọi tên. Nhưng học sinh cấp ba nào có chín chắn, lúc có hứng cũng nháo nhào, lúc uể oải cũng nháo nhào, làm cho Phan Nãi Thành kiên trì một tháng càng ngày càng bối rối, cuối cùng cũng buông tha bọn họ. Có điều Vọng Thư lại trở nên sợ cảnh mọi người ngồi, một mình đứng, lúng túng không biết phải làm sao khi gặp phải cảnh bị trêu chọc. Cuối cùng Lăng Việt nói bừa: “Chọn đại.” “Còn có thể chọn đại? Thằng nhóc này, ” Giáo sư Hoàng nhướng mày, “Đi lên lau bảng cho tôi.” Tiết học rất nhanh đã bắt đầu, đối với cậu nội dung này quá căn bản, Lăng Việt càng nghe càng thấy chán, lấy điện thoại ra đặt dưới trang sách, nhắn tin Wechat trêu chọc Vọng Thư: 【Lăng Việt: Chê anh vậy hả?】 【Lăng Việt: Đau lòng】 【Lăng Việt: Liệu chỉ rơi một giọt nước mắt đã có thể vơi đi phân nửa niềm đau.jpg】 Thật ra Vọng Thư không chú ý tới tin nhắn, nhưng màn hình điện thoại cứ nháy hai ba lần, khiến cô phân tâm nhìn tin nhắn một cái, sau đó kiềm lòng không đặng ngẩng đầu nhìn Lăng Việt. Cậu đang nhìn lên bảng, khóe môi mím lại như không có biểu tình gì lạ, nhưng lại hơi khác so với vẻ dịu dàng lười biếng trước mặt cô ngày thường. Sẽ không tức giận đấy chứ? Vọng Thư cắn môi, gõ chữ trả lời: 【Vọng Thư: Em sợ người khác nháo nhào lên thôi】 【Vọng Thư: Sao em chê anh được】 Sau khi Lăng Việt nhìn tin nhắn một hồi, không khỏi bật cười. Cậu chỉ muốn chọc cô tí thôi, nhãn dán cũng gửi cái hình trông khá ngu ngốc, không ngờ Vọng Thư lại nghiêm túc giải thích: 【Lăng Việt: Ừm, không sao, em nghe giảng trước đi】 Vừa nãy cậu nghịch điện thoại đã bị giáo sư Hoàng để ý, nên không thể nghịch nữa. Chữ viết vẫn luôn có thiếu sót, nó thường không thể hiện chính xác cảm xúc trong lúc nói chuyện. Giống như bây giờ vậy, có hai kiểu giọng khi nói câu “Em nghe giảng trước đi”, có thể là dịu dàng trấn an, cũng có thể là từ chối tiếp tục nói chuyện. Vọng Thư không biết là cái nào, trong lòng cảm thấy hơi bất an. Cô nhớ Quý Ngâm Thu từng nói cô quá kiềm chế cảm xúc, khiến người ta không thể nào phát hiện ra được; cô lại nhớ tới câu Lăng Việt hỏi “Em không muốn ở cùng anh sao?” lúc chọn môn học, cũng nhớ tới câu “Chê anh vậy hả?” của cậu. Biểu hiện của một người đôi khi có thể bí mật bộc lộ những suy nghĩ chân thật trong nội tâm họ. Vọng Thư nghi ngờ, có phải bản thân không bộc lộ rõ tình cảm, làm cho Lăng Việt thấy bất an không? Cô cúi đầu ngây người một lúc, trong lòng thấy hơi lo lắng, song vẫn cố nén lại để nghe giảng. Đợi đến khi tan học, cô đẩy Lăng Việt: “Ra ngoài với em một chút.” Trong một góc yên tĩnh, Lăng Việt nhìn dáng vẻ ũ rũ cúi đầu của Vọng Thư, không khỏi hỏi cô: “Sao thế?” Giọng cậu vẫn dịu dàng như vậy, Vọng Thư ngẩng phắt đầu lên nhìn cậu, rồi lại cụp mắt: “Anh không giận hả?” Hình như cậu không giận cô. “Giận chuyện gì?” Lăng Việt ngẩn ra, cậu nhớ lại chuyện vừa nãy, “Hồi nãy anh chỉ nói giỡn, muốn chọc em thôi.” Vọng Thư thở phào nhẹ nhõm, tâm tình lơ lửng cũng đã chạm đất, chủ động duỗi tay ôm eo cậu, trầm mặc trong vòng tay cậu. Mặc dù cậu không tức giận, nhưng chuyện này vẫn phơi bày vấn đề đang tồn tại. Vọng Thư không muốn khiến Lăng Việt rơi vào vòng xoáy của việc liên tục suy nghĩ vấn đề rằng “Liệu Vọng Thư có thích Lăng Việt không?”. Điều đó chỉ làm cho tình yêu phai nhạt đi thôi. Tại sao phải che giấu tình yêu của mình với người mình yêu sâu đậm? Nó không có nghĩa lý gì hết. Cô chôn mặt vào vai Lăng Việt, lấy hết can đảm: “Lăng Việt, em thích anh, anh biết chứ?” “Biết.” Mặc dù là biết, nhưng nghe chính miệng Vọng Thư nói ra, tim cậu vẫn không kiềm được đập loạn xạ. Vọng Thư bày tỏ hết lòng mình cho cậu nghe: “Nhưng anh không biết, lúc em bắt đầu thích anh, so với lúc anh bắt đầu thích em, thì sớm hơn nhiều.” Lăng Việt sửng sốt, tức khắc cảm xúc cậu xoay chuyển ngàn lần, cuốn theo sự vui sướng tột độ xen lẫn với cảm giác hoang mang. Cuối cùng cậu hồi tưởng lại thời điểm cậu rung động. Cho dù đã qua rất lâu rồi, nhưng bây giờ nhớ lại vẫn động lòng không thôi. Tiếng tim đập mạnh mẽ xuyên qua xương cốt và máu thịt đến bên tai Vọng Thư, một tiếng tiếp một tiếng, đây đều là bằng chứng cho thấy cậu thích cô. Cũng là sự can đảm của cô. … Tác giả có lời muốn nói: Chắc là chương sau sẽ là tình tiết góc nhìn của nam chính.