Editor: Ying Vì Giang Thành cách khá xa Bắc Kinh, nên Vọng Thư với Lăng Việt không để cho phụ huynh đi báo danh chung với mình, hai người tự xách vali đi máy bay tới Đại học Bắc Hoa. Lăng Việt đưa Vọng Thư về ký túc xá của cô trước. Khi Vọng Thư nhìn thấy lầu ký túc xá từ đằng xa, cô liền có cảm giác bi quan với ký túc xá mà cô sắp ở trong bốn năm tới. Thật ra cũng không phải trông rất tệ, nhưng Đại học Bắc Hoa vốn có lịch sử lâu đời, cũng tương tự, kiến trúc trong khuôn viên trường cũng không quá hiện đại hóa. Vọng Thư quan sát bên ngoài thì thấy tòa ký túc xá đã có chút cũ kỹ, bức tường trắng loang lổ những vết mài do nước mưa để lại, dây thường xuân tươi tốt um tùm lấn chiếm hơn phân nửa vách tường, khiến cho vách tường lập tức mang theo vẻ đẹp đậm màu và sắc thái tươi sáng của mùa hè. Trông khá là đẹp mắt. Nhưng tòa lầu cũ, cây cối, ẩm ướt thì cũng không thể tránh khỏi liên quan đến một số loài côn trùng khiến Vọng Thư sởn gai óc. Cô quay đầu lo lắng nhìn Lăng Việt đang đứng bên cạnh, nói: “Côn trùng phía Bắc chắc không nhiều như phía Nam đâu ha?” Lăng Việt an ủi cô: “Nó tương đối thì sẽ ít hơn nhiều, hơn nữa em ở lầu ba, lầu này đối với bọn chúng là khá cao rồi. ” “Nếu có gặp trúng thật thì kêu anh tới xử lý liền. ” Vọng Thư gật đầu, đi đăng ký thông tin với dì quản lý ký túc trước, cầm thẻ ra vào và chìa khóa, sau đó lên lầu với Lăng Việt. Lúc hai người vào phòng thì đã có một bạn nữ tới ở. Viên Mộng nghe tiếng mở cửa, đoán chắc hẳn là bạn cùng phòng đến, nên trong lòng dâng trào niềm mong đợi nhàn nhạt. Cô đứng lên nhìn về phía cửa. Người bước vào mặc một chiếc đầm dài màu đen, tôn lên dáng người cao gầy cân đối, trên người khoác thêm một cái áo nịt đan dệt kim màu đỏ tía, khiến làn da càng trắng như bạch ngọc, động vào là vỡ. Mắt Viên Mộng sáng lên, trong lòng gào thét “Người đẹp, mlem mlem”, vẻ mặt nhiệt tình chào hỏi người vừa vào: “Chào cậu, tôi là Viên Mộng, cậu cũng ở phòng 316 hả?” Vọng Thư gật đầu: “Chào cậu, tôi là Vọng Thư. ” Viên Mộng nhìn ánh mắt cô bình tĩnh quan sát nội thất trong phòng ngủ một vòng, không kiềm được cười hỏi: “Nhìn xong căn phòng sẽ ở trong bốn năm tới, có cảm tưởng gì không?” Vọng Thư nhìn bàn và giường màu gỗ đơn giản, sàn xi măng xám đen và những thứ trống không khác, hơi trầm ngâm: “Tôi cảm thấy…nhà trường rất tin tưởng vào khả năng cải tạo lại phòng ký túc của tụi mình. ” Viên Mộng bật cười to, giơ ngón cái về phía Vọng Thư: “Cười chết mất, đúng là người giỏi phát ngôn lên tiếng. ” Đang nói chuyện thì bên ngoài xuất hiện một anh chàng đẹp trai xách vali bước vào cửa, trên người mặc chiếc áo phông cổ tròn đơn giản và quần thể thao, mang theo khí chất thoải mái tự nhiên, đẹp trai đến mức người ta phải nín thở. Viên Mộng vô thức bất động, nhìn Vọng Thư một lượt rồi lại nhìn anh đẹp trai kia một lần, cô có cảm giác hai gương mặt này khiến phòng ký túc xá xám xịt này phải làm nền cho bộ phim bom tấn công nghiệp nào đó mang theo phong cách nghệ thuật. Thế nào mới gọi là ‘Rồng đến nhà tôm’? Cảnh tượng trước mặt cô nàng đây chính là ‘Rồng đến nhà tôm’. Liên tục gặp được anh đẹp trai và người đẹp có giá trị nhan sắc không giống người thường đây, cô nàng tự hỏi có phải bản thân đã xuyên đến tiểu thuyết thanh xuân vườn trường không. Anh đẹp trai kia gật đầu với cô nàng một cái, nhìn về phía Vọng Thư: “Em ngủ giường nào?” “Bên này,” Vọng Thư giúp anh xách vali. Viên Mộng nhìn anh đẹp trai cướp lấy giẻ lau trên tay Vọng Thư: “Em sửa sang lại hành lý của mình trước đi, mấy thứ này để anh. ” Vừa nói xong, cậu lau lần lượt bàn, kệ sách, tủ quần áo hai lần, lại lên giường Vọng Thư kiểm tra tấm ván, khung giường, ổ điện đầu giường, xác nhận không còn vấn đề gì nữa mới đi rửa tay. Trong khoảng thời gian này Vọng Thư trừ việc soạn lại hành lý thì đều bị cậu ấn xuống ghế ngồi nghỉ. Viên Mộng thấy vậy thì cực kỳ hâm mộ, bạn trai như vậy thật quá dịu dàng và đáng tin cậy rồi! Thừa dịp anh đẹp trai đang đi rửa tay, cô nàng lặng lẽ hỏi Vọng Thư: “Đây là anh trai cậu hả? Cưng chiều cậu quá đi. ” Còn chưa nghe được câu trả lời thì anh đẹp trai đã đi tới, dùng bàn tay ướt nhẹp còn rỉ nước đùa dai búng lên mặt Vọng Thư. Vọng Thư nhắm mắt ngả lưng theo bản năng, giơ tay lên nắm tay cậu lại. Khóe môi anh chàng khẽ cong, thuận thế bọc tay cô lại, ngón tay thon dài xuyên qua kẽ ngón tay, đan chặt mười ngón với cô: “Đói không? Đến nhà ăn ăn chút gì nhé?” Vọng Thư uể oải lắc đầu: “Vừa mệt vừa nóng, không có khẩu vị. ” Cô hơi say máy bay, vừa xuống không kịp nghỉ đã phải đi tàu điện ngầm đến Bắc Hoa, dọc đường không dừng điểm nào hết, nên giờ không muốn ăn gì cả. “Buổi trưa em không thể không ăn cơm,” Anh chàng lắc lắc tay cô dỗ dành: “Không phải em rất muốn ăn thử món mì lạnh ở nhà ăn thứ hai sao? Món đó có vị chua thanh mát lại ngon miệng, chắc chắn rất ngon. ” “Không ăn hết thì chia cho anh. ” “Còn có thể qua tiệm trái cây bên cạnh mua dưa hấu nữa. ” Vọng Thư thật sự không muốn nhúc nhích, nhưng cô vẫn theo ý Lăng Việt, mượn lực của cậu đứng lên, hiếm khi chủ động dựa sát vào cánh tay cậu: “Được rồi. ” Lăng Việt nắm eo cô, thoáng dùng lực nâng cô dậy. Viên Mộng nhìn hai người bọn họ lên tiếng tạm biệt, dắt tay nhau rời đi. Câu hỏi vừa rồi không cần đáp án nữa. Đây không phải người yêu thì còn là gì nữa! A, còn có thể là vợ chồng. === Hai người cùng đi đến nhà ăn dùng cơm. Không hổ danh là món mì lạnh mà sinh viên Bắc Hoa khen ngợi là món đặc trưng của nhà ăn Bắc Hoa. Mì soba mềm mềm lại không mất độ dai, dưa leo thái nhỏ ăn cùng với củ cải trắng ngâm chua, vừa có vị chua ngọt lại vừa thanh mát, trong kim chi còn kèm theo ít vị cay nhẹ. “Trứng luộc,” Vọng Thư gắp quả trứng luộc đã cắt đôi lên. Lời còn chưa nói hết thì Lăng Việt đã hiểu ý cô, sán người lại ngậm vào trong miệng, ậm ậm ờ ờ: “Thiếu một lần. ” Vọng Thư lẩm bẩm: “Thiếu thì thiếu!” Thật ra trong lòng cô không thích ăn gì, mặc dù là thể chất không thích, cũng sẽ ép bản thân ăn tiếp. Một mặt là không muốn lãng phí, mặt khác là do hồi còn bé luôn bị Hà Nguyệt thúc ép, nên cô không có chính kiến của bản thân. Tuy nhiên sau khi quen Lăng Việt, chỉ cần qua một kỳ nghỉ hè là thói quen này đã sửa lại. Mới ban đầu thì Lăng Việt đón Vọng Thư đi dạy học buổi sáng, ngày thứ nhất cậu mang theo sữa đậu nành, trứng luộc và bánh bí ngô cho cô làm bữa sáng. Vọng Thư ăn hết cái bánh bí ngô, uống hết nửa ly sữa đậu nành mới dùng đũa chọt chọt quả trứng luộc, đâm thẳng một cái rồi cắn từ từ. Cô cảm thấy trứng luộc không có mùi vị gì, hơn nữa lòng đỏ còn khô khan, khiến con người ta khó nuốt trôi, cô ăn một miếng là lại uống một hớp sữa đậu nành lớn. Lăng Việt ở bên cạnh nhìn thấy, cảm thấy cô như bó cải thảo bị mất nước, mặc dù bề ngoài nhìn không ra vẻ ủ rũ, nhưng trong lòng hẳn có chút tủi thân, thành thử ra cậu phải chủ động hỏi: “Không thích ăn?” Lúc đó Vọng Thư vẫn còn khá ngượng ngùng, cô không muốn để lộ nhiều khuyết điểm nhỏ như vậy trước mặt bạn trai, nên mới nói ậm ờ: “Cũng được. ” Cũng được trong miệng Vọng Thư chính là không được. Lăng Việt lại gần há miệng nuốt trọn nửa quả trứng luộc: “Không thích ăn thì nói, bạn trai em dùng để trang trí hả?” Vọng Thư kinh ngạc nhìn quả trứng luộc đã bị cô gặm dang dở, đầu óc chậm chạp load lại lời Lăng Việt, nhất thời không biết mình đang ở đâu, sắc mặt đỏ bừng bừng. Lăng Việt thấy cô như vậy, cậu nhướng mày nghiêng người, ngữ khí mang theo vẻ xấu xa của tuổi trẻ: “Hôn cũng hôn rồi, xấu hổ gì nữa?” Vọng Thư hoảng sợ liếc mắt nhìn ông chú vừa đi qua, vội vàng bịt miệng cậu lại: “Không được nói nữa!” Quả thật Lăng Việt không nói nữa, chỉ dùng ánh mắt sâu thẳm yên tĩnh nhìn cô, đôi môi dưới lòng bàn tay khẽ cong lên, Vọng Thư còn cảm nhận được rõ ràng độ cong của môi cậu. Càng về sau, Vọng Thư cũng không cố gắng giấu giếm món ăn mà mình không thích nữa. Qua gần một tháng, Lăng Việt tính sơ lại, trứng luộc, rau thơm, cần tây, rau muống, rau hẹ, bầu, ngó sen, đậu đũa, đậu tây, đậu xanh, đậu phộng, món cuống họng vàng (*), ruột vịt, mực, ễnh ương, lươn, cá chim… (*) Cuống họng vàng là cuống họng lợn vàng ươm, mềm mịn, là một trong những món nhúng lẩu được nhiều người yêu thích. Những món Vọng Thư không thích ăn quá nhiều rồi đấy! Lúc tỉnh táo lại, cậu nhìn Vọng Thư muốn nghiêm khắc một tí thì Vọng Thư lại học được cách làm nũng với cậu. Khi cô đảo mắt từ dĩa thức ăn trên bàn sang người Lăng Việt, mí mắt khẽ nhướng, đồng tử trong veo, khóe miệng hơi mím lại, lộ ra vẻ ngây thơ vô tội mà bình thường hiếm khi thấy được từ cô. Trái tim Lăng Việt như bị nhét đầy khi thấy vẻ mặt đó, vừa nghe thấy cô nhỏ giọng nói “Không thích món này” là cậu hết đường từ chối. Chỉ là về sau, cậu rút được kinh nghiệm xương máu, nghĩ ra một ý hay. Vậy nên lúc đang xếp hàng chờ ở bên ngoài quán lẩu nổi tiếng, cậu đã nói với Vọng Thư: “Sau này muốn anh giúp em ăn món em không thích, thì sẽ có điều kiện. ” Vọng Thư sửng sốt một lúc: “A?” “Ăn một miếng,” Lăng Việt vượt qua cái bàn cờ, lại gần khẽ nói, “Hôn một cái. ” Da mặt Vọng Thư mỏng, dễ ngượng ngùng, dĩ nhiên không đồng ý: “Không được!” “Sao lại không được?” Lăng Việt giả vờ đáng thương, “Anh giúp em ăn ngó sen nhiều lần vậy rồi, anh cũng không thích mà. ” “Hôn một cái cũng không được hả?” Lỗ tai Vọng Thư nóng lên, ngay cả đầu ngón tay cũng mắc cỡ muốn xụi lơ, lông mi như con bướm bị gió làm cho sợ hãi: “Anh…” “Cái gì?” Lăng Việt không nghe rõ cô nói gì. Vọng Thư nhỏ giọng nói lại một lần nữa, lần này cậu đã nghe rõ: “Ngày nào anh cũng hôn em rất nhiều lần rồi, sao còn phải hôn thêm nữa. ” Hơn một tháng qua, sáng tối nào Lăng Việt cũng phải hôn một cái, lúc không có người cậu càng không kiêng dè. Không phải Vọng Thư không thích nắm tay ôm hôn thân mật với cậu, nhưng lúc cậu hôn môi cô, cậu càng ngày càng thêm cướp đoạt và mang theo cảm giác xâm lược, thời điểm hôn xong còn nhẹ giọng thở dốc bên tai cô, khiến cả người cô như nhũn ra, tinh thần hỗn loạn. Khiến cho người ta không chịu nỗi. Lăng Việt bật cười: “Vậy em có đồng ý hay không, thì có gì khác nhau chứ?” “Dù sao đều phải hôn. ” Lời này cũng không sai. Vọng Thư nghĩ ngợi, dù sao không phải cô không ăn được những món đó, nếu không thì cô tự ăn là được rồi. Ai mà ngờ vừa vào quán là Lăng Việt gọi liền hai phần cuống họng vàng. Cuống họng vàng, là món trước giờ Vọng Thư chưa từng thử và cũng từ chối thử. Bạn trai trước mặt nhịn cười, cố làm ra vẻ đứng đắn: “Cuống họng vàng, em một phần, anh một phần. ” “Ái chà, đột nhiên nhớ ra em không ăn được. ” “Để anh đếm thử xem một phần có bao nhiêu —— 16 miếng. ” “Vậy thì —— hôn 16 lần!” Vọng Thư muốn bỏ bạn trai đi ngay tại chỗ. Hai người ăn lẩu xong thì tập họp với bọn Quý Ngâm Thu chơi trò ma sói, vừa bắt đầu không bao lâu thì Quý Ngâm Thu nghi ngời hỏi: “Vọng Thư, hình như môi cậu hơi bị sưng nè?” Vọng Thư nghĩ tới vừa rồi Lăng Việt dốc sức làm xong 16 lần, một bên vừa hôn, vừa khàn giọng đếm số trên môi cô. Lần thứ hai đếm ngược đã hôn rất lâu, lúc tách ra hô hấp hai người cực kỳ hỗn loạn, nhưng cậu lại không ngừng sấn tới ma sát một hồi, thỏa mãn cười nói: “Lần thứ mười sáu. ” Giống như đang dụ yêu tinh vào tròng vậy. Bị Quý Ngâm Thu phát giác ra manh mối. Tim Vọng Thư nảy lên một cái rồi đập dồn dập, hốt hoảng giơ tay lên sờ vào môi mình, dường như còn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của Lăng Việt khi nãy, nhất thời muốn chạy trốn khỏi trái đất luôn. Vậy mà tên đầu sỏ vẫn ung dung bình thản ngồi bên cạnh cô: “À, vừa nãy mới ăn lẩu ma lạt cay. ” … Tác giả có lời muốn nói: Tới rồi! Đã để mọi người chờ lâu!