Nếu Anh Chưa Lấy Vợ, Em Cũng Chưa Lấy Chồng

Chương 6 : Anh dường như đã quen với chút hờn dỗi đáng yêu của cô

Cô có chút bực dọc khi cánh tay mình vẫn bị anh ta nắm lấy, nhiệt độ nóng hầm hập của lòng bàn tay anh ta như thiêu đốt cánh tay cô vậy, khiến cơ thể cô càng lúc càng nóng lên, cô không kìm được có chút bực bội, dùng tay còn lại cậy từng ngón tay anh ra, cứu cánh tay mình khỏi bàn tay của anh ta, sau đó, giễu cợt nói: “Có lẽ, nếu anh vì đâm nhẹ như vậy mà không cử động được, hay là chức năng nào có vấn đề, lại muốn tôi bồi thường? Có điều”, cô lạnh lùng nhìn từ trên xuống dưới anh ta một lượt, “tôi thấy anh không giống người yếu đuối mong manh như vậy, anh nói đúng không?”. Nói xong, Tư Ngôn hung hăng nhìn người đàn ông đó một cái, nện mạnh giày cao gót rồi rời đi, gặp phải chuyện bực mình đến cảm giác choáng váng trong đầu vèo một cái biến mất, khi cô đi, dáng người vô cùng thẳng thắn cương trực. Người đàn ông vẫn đứng nguyên chỗ cũ, đưa tay chỉnh lại cổ áo của mình, ý cười trên môi lại càng lúc càng thâm sâu, đúng là một cô gái thú vị… Tư Ngôn ra đến đại sảnh, đứng bên quầy bar, bỗng nhiên nhìn thấy đôi nam nữ ngồi trong góc, tay chợt nắm chặt lại, ngẩng đầu thở dài, cô cảm thấy trong lòng chua xót, cảm giác chua xót tận đáy lòng giống như đã kết tủa quá lâu rồi, sùi bong bóng, từng chút từng chút một trào lên. Cô suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn cắn răng bước tới, người của cô, không cho phép người khác nuôi hy vọng! Góc đó không dễ bị nhìn thấy, Tư Ngôn bước qua mấy chiếc bàn mới tới nơi, bình tĩnh đứng sau họ, thả lỏng biểu cảm của khuôn mặt, cố gắng thể hiện nụ cười xinh đẹp, sau đó, nhanh chóng đưa tay vỗ nhẹ lên vai người đàn ông, vui vẻ cười: “Kỳ Dục, anh cũng ở đây à”. Vừa nói vừa chớp chớp mạnh đôi mắt to, tự lẩm bẩm, mắt cô to hơn nhiều so với mắt cô gái kia! Chợt nghe thấy giọng nói trong trẻo, Kỳ Dục còn cho rằng cảm giác của mình sai, anh quay đầu nhìn, mới phát hiện người khó đối phó kia đang đứng sau lưng mình, mắt chớp chớp, nhếch miệng cười nhìn anh, tim anh bỗng nhiên giống như bị thủng một lỗ, từng trận gió ào ào thổi vào, biểu cảm này, thân thuộc đến nỗi mỗi đêm trong giấc mơ anh đều gặp. Nắm chặt tay ở hai bên sườn, anh cố gắng dùng giọng bình thường nhất để nói: “Cô cũng ở đây?”. Tư Ngôn lúc đó lại có chút mơ hồ, mắt mở tuy to nhưng lại không nhìn rõ, tự nhiên không nhìn thấy sự dịu dàng trong chớp mắt trên khuôn mặt Kỳ Dục, cô chỉ khẽ cười trả lời: “Ừ, anh và chị Cao cùng đến à? Đến uống rượu?”. Được rồi, cô thừa nhận, cô có chút ghen, hôm qua, Kỳ Dục không chịu đưa cô đi ăn ăn KFC, nhưng hôm nay lại uống rượu cùng Cao Nhã Tịnh ở quán bar! Khi nghe thấy từ “chị Cao”, sắc mặt Cao Nhã Tịnh sa sầm lại, Tư Ngôn vô tình đã chạm vào nỗi đau của cô, gần đây Cao Nhã Tịnh tự tin ghét nhất là bị người khác gọi cô là chị, mặc dù, cô đúng là không còn trẻ nữa. Có điều, con người ta tuổi tác càng nhiều càng không thích bị người khác nói là đã già, không đúng sao? Cao Nhã Tịnh chớp mắt hồi phục lại dáng vẻ thanh cao, ưu nhã, cô không thèm so đo với cô nhóc con này, có điều, cô lại không muốn giải thích lý do cô và Kỳ Dục lại cùng nhau ở quán bar, nghĩ vậy, cô liền cười gật gật đầu. Cho nên nói, phụ nữ luôn cần mặt nạ. Tư Ngôn kìm nén trong lòng trừng mắt nhìn Cao Nhã Tịnh, nghĩ cách làm thế nào để đưa Kỳ Dục rời khỏi chỗ này, bỗng nhiên, trước mắt lóe sáng, như một điểm nhỏ sáng lên trong mi mắt, chân mềm ra, cơ thể cô cứ thể ngã vào Kỳ Dục: “Kỳ Dục, em đau đầu quá”. Một nửa là thật, một nửa là giả, đúng là cô có chút không dễ chịu, nhưng không đến nỗi không bước nổi, có điều, cô không chịu nổi khi nhìn thấy Cao Nhã Tịnh ngồi cười vui vẻ bên cạnh anh, thế là, đành thử dùng hạ sách này, nghĩ vậy tay cô đã ôm chặt eo Kỳ Dục: “Anh đưa em về có được không?”. Kỳ Dục không có phản ứng gì, khi Tư Ngôn ngã vào người anh, anh rất tự nhiên đưa tay đỡ lấy eo cô, ngăn không để cô ngã trượt xuống, đợi đến khi anh phản ứng trở lại muốn buông tay thì Tư Ngôn đã bám lấy eo anh. Tư Ngôn híp mắt, môi hồng chu lên, bộ dạng ngà ngà say nhìn Kỳ Dục, dáng vẻ thơ ngây, khiến người vốn không thích tiếp xúc trực tiếp như Kỳ Dục không có cách nào đẩy cô ra, anh bỗng nhiên nghĩ lại bộ dạng làm nũng của A Sênh trước đây, cũng là bộ dạng vô cùng đáng thương khiến người ta không thương cũng không được, nghĩ vậy, bàn tay đỡ eo Tư Ngôn đã dùng lực mạnh hơn. Anh vốn cũng không muốn ở lại đây lâu, nhìn Cao Nhã Tịnh gật đầu rồi đỡ Tư Ngôn rời đi. Cao Nhã Tịnh nhìn hai người từ từ đi về phía cửa quán bar, mặt càng lúc càng nặng nề, cầm cốc rượu trên bàn uống một hơi cạn sạch, cô không dễ gì mới gặp được Kỳ Dục ở đây, vốn nghĩ ngồi với anh một lúc, nào ngờ, lại bị người con gái kia phá hỏng. Ánh mắt càng lúc càng nham hiểm, thâm độc, cô cũng không muốn tiếp tục ở lại nữa, liền cầm túi ở bên đi thẳng ra ngoài. Tư Ngôn vùi đầu vào ngực Kỳ Dục, mùi nam tính mát lạnh trên người anh khiến cô càng thêm say, Kỳ Dục dường như cũng uống không ít, cảm giác say mang chút khó chịu lại khiến cô cảm thấy ngất ngây, hợp với mùi thảo mộc đặc biệt trên người anh khiến mặt Tư Ngôn càng lúc càng đỏ, cô dường như đã say thật sự rồi … “Tỉnh rượu chưa?” Hai người đã ra khỏi Memorypub, cơn gió đêm đem tới cảm giác mát lành, Tư Ngôn nghe thấy giọng nói thấp trầm, lạnh nhạt từ từ vang lên trên đầu mình. Hóa ra anh biết cô không say đến mức không đi nổi sao? Tư Ngôn cắn môi nhưng không muốn mở mắt, tay vẫn ôm lấy eo Kỳ Dục, vì sao trước mặt Cao Nhã Tịnh anh không vạch trần cô? Trong lòng cô bỗng nhiên có chút hy vọng, cảm giác này giống như bong bóng xà phòng tràn đầy trong ngực cô. “Tư Ngôn.” Kỳ Dục lần đầu tiên gọi tên cô, trong tiếng gọi mang chút cam chịu. Anh rõ ràng biết rằng biểu hiện của người con gái này không say đến mức ấy, nhưng anh vì sao cũng thuận theo, rất tự nhiên dìu cô đi ra như vậy chứ? Trong lòng Tư Ngôn khẽ cười, “Kỳ Dục…”, cô nũng nịu, cái tên này bị cô treo bên miệng một lần nữa vòng quanh môi rồi mới thoát ra, như mang theo vô vàn sự hờn dỗi, cô cọ cọdụi dụi đầu mình vào ngực Kỳ Dục:, “Đầu em đau quá…”. Kỳ Dục dường như đã quen với sự nũng nịu đáng yêu của Tư Ngôn. “Đau thật không?” Tiếng Kỳ Dục có chút dịu dàng, không còn ý lạnh nhạt như vừa rồi. Tư Ngôn giấu đầu mình vào ngực Kỳ Dục sâu hơn, gật đầu thật mạnh: “Ừ, rất đau, uống một chén rượu to, đau đầu”. Kỳ Dục thở dài trong im lặng, nhìn xung quanh đèn đường kéo dài, từng quầng từng quầng sáng màu vàng, anh nghĩ giây lát rồi nói: “Tôi gọi xe cho cô”. Tư Ngôn nghĩ, khó có được thời gian hai người ở riêng như tối nay, cô làm sao có thể dễ dàng vứt bỏ, nhất định phải giành được chút kết quả, ví dụ như hôn trộm một cái chẳng hạn. Thế là, cô vội vàng lắc đầu: “Em như thế này về nhà, người nhà sẽ lo lắng, Kỳ Dục”, cô khẽ ngẩng đầu, híp đôi mắt như nước sợ hãi nhìn Kỳ Dục, “Anh có thể ở cùng em một lát không?”. Kỳ Dục nhắm mắt, bỗng nhiên buông tay rời Tư Ngôn, quay người đi về phía trước: “Cô có thể lựa chọn cùng đi”. Tư Ngôn ngẩn ra, mặt hơi nóng lên, anh có lẽ cũng biết sự việc không nghiêm trọng như lời cô nói, có điều, bây giờ anh không bỏ rơi cô, còn đi cùng cô, vậy thì tốt rồi, tốt rồi… Xốc lại túi, Tư ngôn đưa tay dụi dụi mắt, vội chạy theo sau Kỳ Dục, cô không lựa chọn sóng bước cùng anh mà đi đằng sau anh. Đèn đường trên đỉnh đầu tỏa xuống ánh sáng ảm đạm, phía sau Kỳ Dục là cái bóng dài dài màu đen, Tư Ngôn bỗng có ý muốn trêu đùa, bước từng bước trong cái bóng của Kỳ Dục, như vậy dường như cô liền có thể từng bước bước vào cuộc đời của anh… Một bước, khi lần đầu tiên cô gặp Kỳ Dục, hơi thở lạnh lẽo của anh bỗng khiến trong lòng cô rung động, cô vốn là người không tin vào tình yêu sét đánh, nhưng rồi cô phát hiện, trái tim của mình trước mặt Kỳ Dục không thể khống chế nổi. Bước hai, mỗi lần làm tóc cho Kỳ Dục, ngón tay cô luồn vào những sợi tóc mềm mại, da tay cảm nhận được sự ấm nóng từ đỉnh đầu phátỏat ra, cô có thể nghe thấy rõ âm thanh của đầu ngón tay mình, từng nốt từng nốt một, phảng phất như chơi một bản piano tuyệt mỹ. Ba bước, bốn bước, năm bước… Tư Ngôn chăm chú đi trên con đường thẳng của mình, quên đi con đường trước mặt, “bịch” một tiếng, không cẩn thận đầu va vào lưng của Kỳ Dục, cô nhíu mày, vừa xoa trán vừa ngẩng đầu lên, ngại ngùng nhìn Kỳ Dục cười cười: “A, em không nhìn thấy…”. Nghe thấy lời nói mang vẻ nịch nọt của Tư Ngôn, Kỳ Dục vốn đang chau mày bỗng nhiên thả lỏng, cô dường như rất thích những lúc kinh ngạc hoặc vô tình thường thêm chữ “A” trước lời nói, ngữ điệu mềm mại uyển chuyển như truyền qua vô số những đường cong mới chạy vào lồng ngực, sau đó, giống như đôi bàn tay vô hình, từ từ nắm lấy tim anh. Mặc dù trên mặt vẫn là sự lạnh lùng, nhưng ngữ khí lại dễ chịu hơn nhiều: “Cô trước nay đi đường không nhìn phía trước sao?”. Anh dường như muốn thay đổi một chút thói quen xấu của cô. Nếu như anh biết trước đây không lâu, cô mới va vào một người đàn ông đào hoa, anh phải chăng càng muốn khiến cô vứt bỏ thói quen xấu này? “Ơ…” Tư Ngôn nghẹn lời, vì cô nghĩ đến người đàn ông vừa bị cô va vào, thế là vốn muốn phản bác lại lời anh nhưng họng như bị bịt kín. “Đó là, em không cố ý, anh làm gì dữ vậy?” Trước mặt Kỳ Dục, cô dường như luôn được nuông chiều quen rồi.