Đến căn hộ tầng mười chín, Tư Ngôn lôi chìa khóa ra nhẹ nhàng mở cửa, quả nhiên trong phòng tối om, chẳng giống như trong đó có người đang trong đó. Khẽ thở phào, cô đưa tay chạm đúng công tắc đèn đặt nơi cửa ra vào, chiếc đèn tường bỗng nhiên vút sáng chút ánh sáng vàng vàng mờ ảo. Cô cúi đầu tháo đôi giày đang đi dưới chân. Định bước vào phòng, chợt cô thấy một đôi giày nam bị vứt ngổn ngang trên sàn nhà, đó là giày của Kỳ Dục. Lẽ nào anh đang ở nhà? Tư Ngôn bặm bặm môi, sau khi đổi được đôi dép đi trong nhà, cô lò dò bước về phía cửa phòng ngủ, ghé tai nghe ngóng động tĩnh bên trong. Trong phòng vô cùng yên ắng, cô không nghe được gì, bèn đưa tay nắm lấy tay cửa, thận trọng vặn mở hé ra một khe rất nhỏ. Tư Ngôn ghé sát mặt vào khe cửa, nheo nheo một bên mắt nhìn vào bên trong. Quả đúng như cô dự liệu, có một khối hình đen mờ đang nằm trên giường, đó chẳng phải Kỳ Dục thì là còn ai vào đây được nữa? Cô khẽ nhoẻn miệng cười, rồi lách nhanh người vào trong, sau đó khép cửa lại thật khẽ, lúc này cô mới thận trọng tiến về phía chiếc giường. Rèm cửa sổ trong phòng đã được kéo ra từ lúc nào, ánh trăng nhàn nhạt lọt vào trong qua vách kính cửa sổ từ trần chiếu xuống dưới sàn, hằn lên những quầng sáng mờ ảo, giúp Tư Ngôn có thể di chuyển mà không bị vấp ngã. Dẫu vậy cô vẫn bất cẩn đá phải chiếc quần mà Kỳ Dục đã tiện tay vứt dưới sàn nhà, khiến cô mất thăng bằng mà ngã nhào, may mà trên sàn có trải một lớp thảm khá dày, dẫu có ngã xuống cũng không tạo ra những âm thanh quá lớn. Vất vả lắm Tư Ngôn mới đến được bên cạnh Kỳ Dục. Cô ngồi xổm xuống, hai tay đặt bên thành giường, rồi khẽ khàng di chuyển cằm xuống phía dưới, gác lên mu bàn tay, cô chống cằm như vậy nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang chìm sâu trong giấc ngủ. Kỳ Dục chỉ mặc trên người bộ đồ ngủ, chăn đắp đến ngang lưng, trên ngực để lộ ra một vùng da lớn, dưới ánh trăng mờ mờ ảo ảo, cơ thể khỏe mạnh và rắn chắc ấy trở nên quyến rũ hơn bao giờ hết, khiến cho Tư Ngôn bất giác nuốt nước miếng, ánh mắt cô sáng lên trong phút chốc. Không phải cô chưa từng nhìn thấy thân hình này, mà chỉ là cô vẫn cảm nhận rõ hơi thở mình gấp gáp, tim đập rộn ràng, mỗi khi nhìn bộ dạng anh như lúc này, cô có cảm giác như mình bị ma nhập không thể tự chủ, cũng không cách nào kiểm soát. Để kiềm chế cái ham muốn của mình đang bùng phát, Tư Ngôn đành đưa mắt nhìn sang chỗ khác. Cô ngắm nhìnghía khuôn mặt anh, đôi mắt anh nhắm hờ, dường như vẫn chưa ngủ sâu giấc, cặp mi khẽ động đậy, đôi đồng tử dưới mí mắt hình như đang chuyển động, hay là anh đang nằm mơ? Không biết trong giấc mơ của anh có sự tồn tại của mình không nhỉ? Đôi môi mỏng của Kỳ Dục mím chặt, nhưng nơi khóe miệng lại khẽ nhếch lên, có vẻ trong giấc mơ có điều gì đó khiến anh cảm thấy vui chăng. Ánh trăng nhàn nhạt phủ một làn hơi ấm dịu dàng cho những đường nét trên khuôn mặt anh càng lộ rõ. Trong bóng đêm u tối, anh dường như không còn là một đại minh tinh lạnh lùng khó tiếp cận nữa. Tư Ngôn chợt xao xuyến, một cảm giác tê dại tựa như có vô vàn những con côn trùng nhỏ bé đang không ngừng gặm nhấm trái tim cô. Cô bặm chặt môi, cô không kìm nén nổi những rung động trào dâng nơi sâu thẳm cõi lòng, cô khẽ cúi người xuống, miệng gần kề môi anh, do dự hồi lâu nhưng rồi vẫn quyết định hôn lên đôi môi ấy. Đó là hơi ấm, là sự mềm mại mà dường như cô đã quen thuộc, Tư Ngôn nhoẻn miệng cười, người cô áp sát lên người anh, như muốn mùi hương trên cơ thể của anh quyện hòa lên cơ thể của chính mình. Không biết Kỳ Dục đã tỉnh dậy từ lúc nào, anh nheo nheo hai mắt, đôi mắt còn ngái ngủ ấy không còn sắc bén như lúc tỉnh táo ban ngày, lúc này chỉ có đôi môi đang cảm nhận sự mềm mại kia mới có thể biết kẻ đang hôn trộm anh là ai, huống hồ chìa khóa nhà anh chỉ có người phụ nữ bất chấp tất cả kia là có, vậy nên anh quyết định để mặc cho cô hôn, đôi môi anh khẽ động đậy, để xem cô định tiếp tục thế nào. Tất nhiên Tư Ngôn đã nhận ra chút thay đổi đó, cô khe khẽnhẹ nhàng rời ra, mơ màng nhìn anh. Trong mắt cô, rõ ràng Kỳ Dục chưa tỉnh dậy, nhưng đôi môi anh lại đang hé mở. Bất chợt cô mỉm cười ranh mãnh, rồi lại cúi người xuống dùng lưỡi lướt nhẹ lên hai khóe môi anh, từ cái khe nho nhỏ giữa hai khóe môi ấy, cô luồn lưỡi mình vào trong, lưỡi cô tìm đến lưỡi anh, cả hai chạm nhẹ vào nhau. Kỳ Dục vốn định chọc đùa cô, nhưng ai ngờ động tác của cô khiến toàn thân anh nóng bừng, tất cả hỏa khí cũng như sức nóng được dồn đến một nơi, khiến anh bứt rdứt, chết tiệt, anh thầm mắng nhiếc. Tư Ngôn đã tự mình nộp mạng tới, thì anh cũng chẳng cần tỏ ra đường hoàng mà từ chối. Mặc kệ cô có thể có phản ứng kinh sợ, nhưng anh nhanh tay vòng qua lưng cô, ôm cô lăn một vòng trên giường, vị trí của hai người đã đảo lại cho nhau, Tư Ngôn bị ghì chặt dưới thân thể anh, mặt cô thoáng ửng đỏ, hơi thở hổn hển khe khẽ. Chiếc áo sơ mi đang mặc trên người Tư Ngôn rất mỏng, cô có thể nhận thấy hơi ấm nóng bỏng từ bàn tay đang áp vào sau lưng, một cảm giác căng thẳng đến khó thở ùa tới bao phủ khắp thân thể, bất giác cô dgiẩu môi, lầm bầm: “Đồ lừa đảo, lại còn giả vờ ngủ cơ à.”. Trán Kỳ Dục chạm vào trán cô lay nhẹ, hai người có thể nghe rõ hơi thở của nhau, nóng bỏng đến mức đủ để thiêu rdụi mọi thứ xung quanh., “Thế ai là người hôn trộm anh trước?” Mặt Tưừ Ngôn càng thêm ửng đỏ, cô mím môi không nói thêm lời nào. Kỳ Dục chăm chăm nhìn Tư Ngôn đang nằm bên dưới mình, lúc này anh mới có cảm giác thực sự đang ôm cô, cảm giác đó lan rộng khắp lồng ngực, khiến anh bất giác mỉm cười. Nỗi nhớ thương suốt hơn nửa tháng qua đã hóa thành nỗi tương tư hiện lên trên khuôn mặt, sâu sắc mà rõ rệt. Anh nắm lấy tay cô, tay anh khẽ vuốt ve bàn tay xinh đẹp ấy, rồi anh đưa lên cạnh đầu môi, hôn nhẹ từng ngón một, ánh mắt anh không rdời khỏi mắt đối phương. Anh khẽ giọng hỏi một cách mơ hồ: “Có nhớ anh không?”. Tư Ngôn thấy phần giữa các ngón tay bỗng tê tê bởi những cái hôn ấy, toàn thân cô cũng dường như tê dại, bất giác cô co người lại, mặt ửng đỏ và giọng cô cũng thỏ thẻ: “Nhớ, rất nhớ.”. “Thật không?” Kỳ Dục hỏi, rồi tiện đà anh kéo tay cô về phía ngực mình, cơ thể hạ thấp xuống, anh nhẹ nhàng hôn cô, bắt đầu từ vùng trán, rồi dần hôn xuống phía lông mày, mắt, khóe mắt, má, mũi, khóe môi, cằm….. Bất kỳ chỗ nào cũng được bao phủ bởi những chiếc nụ hôn dữ dội đầy sung mãn ấy, khiến Tư Ngôn có cảm giác tất cả những gì thuộc về cô đều có thể thuộc về anh. Cái ham muốn độc chiếm đó khiến cô thấy xúc động nơi lồng ngực, bất giác cô nâng người lên ôm lấy anh, nói: “Kỳ Dục, em thực sự nhớ anh vô cùng.”. Và những gì còn lại sau đó cả hai đều không kiểm soát nổi. Từ cái ôm của Tư Ngôn, Kỳ Dục cảm nhận rõ cái vòng ngực mềm mại kia đang áp sát vào cơ thể mình, khiến ngực anh như thắt lại, bàn tay anh lần vào bên trong qua nơi góc áo, rồi từ từ từ từ từng ngón tay anh vuốt ve trên làn da mềm mại căng mịn của cô. Cô không thuộc tuýp người gầy giơ xương, thân hình vẫn có chút da chút thịt, mà cái cảm giác da thịt đó càng gây kích thích cho đôi tay anh, thậm chí anh không hề nghĩ rằng mình sẽ buông tay ra khỏi đó. Cuối cùng anh chạm tới viền áo ngực, thấy cô nhíu mày nhìn xuống, anh mỉm cười, rồi đẩy chiếc áo ngực lên phía trên, bàn tay anh mở rộng chùm lên toàn bộ cái vùng tròn trịa của cô. Sự tiếp xúc mềm mại ấy khiến anh khẽ thốt lên một tiếng, rồi anh cúi xuống hôn cô say đắm. Chiếc áo đơn từ từ được lột ra, tiếp đến chiếc áo ngực hững hờ kia cũng rời khỏi cơ thể cô. Khi toàn bộ nửa người trên giờ đây đã không còn chút gì che đậy, Tư Ngôn chợt thoáng ngượng ngùng, cô đưa tay ôm che lấy đôi gò bồng đào, không dám nhìn người đàn ông đang tháo bỏ bộ đồ ngủ trên người trước mặt cô. Lúc này Kỳ Dục đã đứng thẳng người, bởi ngay từ đầu anh chỉ mặc một bộ đồ ngủ, một khi đã cởi ra là “vườn không nhà trống”. Nhận thấy ánh mắt né tránh của Tư Ngôn, anh khẽ cúi đầu cười, xong anh khom người tháo bỏ chiếc quần vẫn đang mặc còn lại trên người của cô. Cuối cùng khi hai cơ thể lõa lồ thực sự đối diện với nhau, Tư Ngôn khẽ e thẹn co hai chân khép lại với nhau nhằm che chắn cái vùng kín đáo nhất của mình. Lần đầu tiên của cô được thực hiện trong lúc đầu óc cô đang mê muội rối loạn, cô chẳng còn nhớ được gì ở cái lần chung đụng ấy. Nhưng lần này cô tỉnh táo như chưa bao giờ tỉnh táo hơn, nét ửng đỏ e thẹn lan tỏa đến mọi ngóc ngách của cơ thể. Kỳ Dục cúi sát người hơn nữa, người anh nhẹ nhàng phủ lên cơ thể cô, trong cái giây phút hai làn da tiếp sát tới nhau ấy, cả hai bất giác cùng thốt lên tiếng thở sung sướng mãn nguyện, rồi họ đưa tay ôm chặt lấy đối phương. Lúc trên giường, Kỳ Dục luôn tỏ ra là một người đàn ông lịch sự nho nhã, anh làm tất cả vì Tư Ngôn, đến khi thấy rằng cô thực sự có thể đón nhận mình, anh mới để mình đi vào bên trong cơ thể cô. Cuối cùng cả hai cơ thể đã nhập vào làm một, hai bên đều không nỡ từ bỏ khoảnh khắc ấy, họ để yên một lúc thật lâu, nhưng cuối cùng vẫn là Kỳ Dục thiếu nhẫn nại, anh bắt đầu chuyển động từ chậm nhẹ rồi đến nhanh, nhanh dần và mãnh liệt. Anh nhìn chiếc cổ trắng muốt của cô đang rướn lên, nghe tiếng rên rời rạc thốt ra từ miệng cô, yết hầu anh căng lên, động tác vùng eo trở nên dữ dội hơn, trong từng động tác đều như muốn chạm đến nơi sâu thẳm nhất trong tâm hồn cô, để từ đó cô sẽ không bao giờ rời xa anh nữa. Sự dung túng, triền miên sâu sắc kia đã kết thúc, nhưng Kỳ Dục vẫn chưa muốn từ bỏ cơ thể mềm ấm của cô, hai người vẫn ở trong nhau, anh chỉ ôm lấy cô lật người lại, để cơ thể cô bên nằm trên cơ thể anh. Người Tư Ngôn đã mềm nhũn, cô nghiêng đầu áp mặt lên ngực anh, nghe nhịp tim anh đập loạn xạ từng nhịp từng nhịp, bất giác trên miệng nở nụ cười mãn nguyện. Kỳ Dục cảm nhận được cái rung rung nơi vùng ngực, anh đưa tay nhẹ nhàng, chầm chậm vuốt ve mái tóc mềm mượt của cô., “Kỳ Dục, em xin lỗi.” Tư Ngôn khẽ nói., “Sau này em sẽ không tùy tiện xử lý mọi chuyện nữa. Em rất nhớ anh, em cứ tưởng anh giận em nên mới không liên lạc với em gì cả.” “Anh bận quá.” Kỳ Dục giải thích., “Chỉ vì quá nhiều việc, anh đã tắt máy, hơn nữa anh cũng chuẩn bị đổi số mới rồi.” “Anh vẫn còn giận em sao?” Tay Kỳ Dục từ từ di chuyển xuống chiếc lưng trần của cô, rồi tay anh lướt nhẹ xuống phía dưới thuận theo sống lưng cô, các ngón tay anh y như tấm vải mềm mại, bất giác làm cơ thể cô run rẩy. Kỳ Dục đưa mắt xuống nhìn cô: “Em thử nói xem.”. “Không còn giận nữa, đúng không?” Tư Ngôn cười khanh khách., “Em biết là anh không nỡ giận em mà.” “Có kẻ tự nộp mạng đến nhà anh thay cho lễ vật tạ lỗi, thì làm sao anh có thể giận được nữa chứ?” Chẳng mấy khi Kỳ Dục có được một câu trêu chọc dành cho cô. Nghe anh nói vậy, khuôn mặt Tư Ngôn lại càng thêm đỏ ửng, cô khẽ đấm vào vùng ngực săn chắc của anh, nói:” “Nói linh tinh.”. Bàn tay cô bị Kỳ Dục nắm lấy, cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt vốn đã tỉnh táo của anh bỗng chùm lên một làn khí mơ hồ, thậm chí cô có thể nhận ra cái phần của anh vẫn đang bên trong cô lại trở nên nóng bỏng và cương cứng. Kỳ Dục ranh mãnh rướn eo thúc cậu nhỏ của mình một cái, thấy thần sắc Tư Ngôn “rung” lên liền cười: “Anh nói linh tinh cái gì nào?”. Tư Ngôn cắn môi, cố nén cái cảm giác tê dại đang lan tràn trên toàn cơ thể: “Thì là linh tinh chứ sao.”. Giọng cô nũng nịu đến mức không thể nũng nịu hơn được nữa. Kỳ Dục ôm lấy eo cô, nhìn thật sâu vào đôi mắt cô, rồi bất ngờ anh nhổm người hôn lên đôi mắt ấy. Lúc rời ra, anh cúi đầu ghé sát tai cô nói một câu: “Sau này đừng làm anh phải lo lắng nữa nhé.”. Nói xong vùng eo anh hoạt động mạnh hơn, Tư Ngôn lim drim mắt không nói thêm được lời nào, cô chỉ có thể bặm chặt môi để cố ngăn lại những tiếng rên xiết sắp buột ra khỏi miệng, những tiếng rên ấy lúc trầm lúc bổng theo động tác của anh. Vào thời khắc mãnh liệt nhất, Tư Ngôn như nhìn thấy một vầng sáng trắng xuất hiện trước mắt mình, chói lóa mà ấm áp. Cô cố gắng với tay chạm vào nó thì phát hiện ra rằng mình đã bị bao trùm bởi chính vầng sáng ấy, ấm áp mà hạnh phúc.