Đến khi Tư Ngôn giới thiệu xong, ngẩng đầu lên không cẩn thận va vào Kỳ Dục, cô lấy tay ôm trán ngồi xuống bên cạnh, lầm bầm: “Anh từ khi nào ngồi sát em như vậy?”.
Kỳ Dục cảm thấy những lời này nói không đúng, rõ ràng là bản thân Tư Ngôn dựa sát vào, vậy mà lúc này lại trách anh, liền xị mặt: “Rõ ràng là em ngồi lại đây”.
Tư Ngôn bĩu môi: “Được rồi, coi như là do em. Những gì em nói anh nghe hiểu không?”.
“Cái gì mà coi như do em!” Kỳ Dục nghiêm túc trở lại. “Vốn là do em.”
Tư Ngôn hạ sắc mặt: “Được được được, vốn là do em. Em không tranh cãi với anh, như vậy được chưa?” Haizzz, từ khi nào Kỳ Dục ấu trĩ như vậy?
Kỳ Dục nhíu mày, ngồi dựa vững, lấy lại điện thoại xem một lúc, sau đó lại ném trả lại Tư Ngôn: “Chẳng có gì hay ho”.
“Vậy anh vẫn chưa hiểu tinh túy của nó rồi!” Tư Ngôn cẩn thận cầm điện thoại, giọng hối hận nói: “Thôi, để em giúp anh”. Nói rồi cô chống cằm suy nghĩ một lát, mắt bỗng nhiên sáng lên, nói với Kỳ Dục: “Em có thể chụp một bức ảnh cho anh được không?”.
“Em muốn làm gì?” Anh cảnh giác, anh không hề quên lời Tư Ngôn vừa nói có rất nhiều minh tinh thích post ảnh lên mạng.
“Căng thẳng như vậy làm gì, chỉ là chụp một bức thôi, chỉ một bức, được không?” Tư Ngôn rất nhanh lĩnh hội nói những tinh túy với Kỳ Dục, lại thể hiện bộ dạng tội nghiệp, đáng thương, cầu khẩn nhìn anh, cô đã ăn chắc việc anh sẽ vì bộ dạng đáng thương của cô mà thỏa hiệp.
Kỳ Dục vốn là nhân vật của công chúng, dáng mạo thực cũng không phải là ít lần chụp, anh cũng không sợ ảnh chụp mặt thật của mình bị post lên mạng, suy nghĩ một hồi rồi cũng đồng ý.
Tư Ngôn nhảy lên vui sướng, chạy ra xa một chút, chụp bức toàn thân, còn đặc biệt cố ý hiện rõ cái chân phải bị bó bột, cô dùng phần mềm đặt mũi tên bên cạnh cái chân bó bột rồi mới post lên blog, cô vốn định viết gì đó, sau đó nghĩ đi nghĩ lại, con người bí ẩn khó hiểu của anh còn có thể nói gì, thế là cô dứt khoát không viết thêm gì nữa, post thẳng lên.
Sau đó cô nhanh chóng dùng điện thoại của mình vào blog, muốn là người đầu tiên chia sẻ hình ảnh này, nào ngờ vừa mới vào giao diện blog của Kỳ Dục liền nhìn thấy bức ảnh vừa rồi đã được chia sẻ mấy trăm lần, cô buồn bã thất vọng đấm ngực giậm chân.
Đã không được là người đầu tiên, cô cũng không muốn chia sẻ nữa, đành xem lướt qua bình luận của những người khác.
Thố Thố: Blog này đúng là của Kỳ Dục sao? Thật không, thật không?
Người bảo vệ: Đã post ảnh lên rồi! Đây là chụp bị thương! Khẳng định là Kỳ Dục.”
Ai Ôi: Khẳng định là Kỳ Dục! Kỳ Dục vì bị thương phải ở bệnh viện trị liệu, căn bản không có tin tức, bức ảnh này cũng không có ánh sáng!
Mời nhập nick: Mọi người đoán xem, ai chụp bức ảnh này cho Kỳ Dục? Còn dùng mũi tên chỉ vào chân bị thương chứ!
Cưỡi heo dạo phố: Tôi khẳng định không phải Kỳ Dục! Anh ấy luôn ẩn mình như vậy làm sao có thể mở blog! Còn về bức ảnh này, mọi người đã quên là có phần mềm PS sao!
Tiểu QQ: Khẳng định không phải Kỳ Dục! Kỳ Dục sao có thể mở blog! Vì blog đã khiến rất nhiều minh tinh lụi bại rồi!
Tiểu Mật: Tôi vote một phiếu không phải Kỳ Dục! Mau ủng hộ tôi!
Thêm Fan: Cần thêm fan mời thêm QQ: 123456789.
Tư Ngôn xem lướt qua một lượt, với câu hỏi blog này có phải của Kỳ Dục hay không, mọi người chia làm hai loại thái độ, còn có một số chỉ là cưỡi ngựa xem hoa, tạm thời miễn bàn. Cô vốn nghĩ blog của Kỳ Dục nên có thêm V, nhưng đang nghĩ, cô lại quyết định không để Sina cho anh thêm V nữa, cảm giác này dường như còn tuyệt hơn, bao nhiêu người đang đoán già đoán non rốt cuộc có phải Kỳ Dục hay không, cảm giác thỏa mãn này thực sự rất lớn!
Kỳ Dục thấy Tư Ngôn cười giống như một con mèo ăn trộm thịt, bất giác lên tiếng hỏi: “Sao thế?”.
Tư Ngôn mím môi cười, lắc đầu: “Không sao”. Lời nói chẳng có chút thuyết phục nào. Dứt lời lại cầm lấy điện thoại của Kỳ Dục, muốn post thêm một status kích động bầu không khí, nhưng không tài nào nghĩ ra được lời Kỳ Dục thường nói như thế nào, liền hỏi: “Kỳ Dục, bình thường anh nói chuyện như thế nào với các fan?”.
“Làm gì?”
“Không, hỏi một chút thôi.” Tư Ngôn chột dạ nói.
“Theo em thì thế nào?” Kỳ Dục hỏi ngược lại.
Mắt Tư Ngôn lóe sáng, đúng, chính là câu này! Cô cười híp mắt lại, tiện miệng trả lời: “Em làm sao biết được, không nói thì thôi, em cũng không muốn biết”. Thao tác của bàn tay không ngừng, theo sau là một dòng status.
Cô viết: “Mọi người cảm thấy thế nào”.
Vì phong cách của Kỳ Dục luôn biểu hiện đơn giản, sợ phiền phức, Tư Ngôn đặc biệt đến cả dấu chấm câu cũng không viết, sau đó dương dương tự đắc post lên, sau khi làm mới lại giao diện liền phát hiện lập tức có rất nhiều bình luận.
Mọi người đều nhiệt liệt hưởng ứng cho rằng blog này là của Kỳ Dục, chúc anh mau chóng bình phục, còn có một số cố chấp, chết cũng không tin là của Kỳ Dục, còn nói những lời khó nghe, có điều những người này sớm đã bị fan của Kỳ Dục mắng cho rụt vòi, rất nhanh liền mai danh ẩn tích không dám xuất đầu lộ diện, sau đó khu bình luận chỉ còn lại những lời chúc phúc. Thi thoảng có người vẫn lải nhải rốt cuộc ai đã chụp ảnh cho Kỳ Dục, nhưng cũng rất nhanh bị vô số bình luận khác chôn vùi.
Tư Ngôn nhìn điện thoại trên tay vô cùng thoải mái, nhưng điện thoại bỗng nhiên bị giật mất, cô kêu lên một tiếng sau đó quay lại cướp, nhưng nhìn thấy mặt Kỳ Dục như núi băng thì lại do dự, không dám đưa tay ra, Kỳ Dục lập tức nhìn thấy hai dòng status trên giao diện blog của anh.
“Đây chính là em đang chơi blog? Đây là cái gì? Ảnh vừa chụp? Vì sao trên đó còn có một mũi tên to màu đỏ?”
Tư Ngôn chột dạ, ngượng ngùng lại gần, dùng ngón tay trỏ chọc chọc vào cánh tay anh, thận trọng hỏi: “Anh giận à?”.
“Em thấy thế nào?”
Lại là câu này! Tư Ngôn muốn gào to lên, tôi không muốn làm con giun đũa trong bụng anh, làm sao biết được suy nghĩ của anh! Người thường thì không nói làm gì, ruột anh những chín khúc mười tám đoạn cong, tôi có thể đoán được vậy thì tôi là thần!
Có điều cho cô một vạn lá gan cô cũng không dám mắng ra miệng, chỉ có thể làm mặt cười nói: “Em đoán, anh không giận. Anh đại nhân đại lượng, làm sao có thể giận em chứ, đúng không?”.
“Nếu tôi nói, cô đoán sai rồi!” Kỳ Dục híp mắt lại, không khoan nhượng.
“Ha ha… ha ha… ha ha…” Tư Ngôn cười khô mấy tiếng. “Làm sao, làm sao có thể…”
Kỳ Dục phát hiện cảm giác áp bức cô thật tuyệt, nhìn cô cẩn thận dè dặt, rõ ràng trong lòng có tính toán nhưng lại không dám nói ra, chỉ có thể làm mặt cười, khiến trong lòng anh vô cùng sảng khoái, lúc này anh mới phát hiện hóa ra bản thân cũng có những hứng thú bất chính!
“Tại sao không thể?” Anh còn thích thú, chuẩn bị xem xem Tư Ngôn làm thế nào để thu trận.
Tư Ngôn nào dám tiếp tục nói chuyện với anh, vội đứng dậy rồi nói: “Em đói rồi, ra ngoài ăn chút!”. Không quản nữa, không quản nữa, anh muốn xóa thì xóa, cô muốn bỏ chạy!
“Không phải là vừa ăn sao?” Kỳ Dục khẽ cười.
“Khả năng tiêu hóa của em rất tốt không được sao!” Cô nói mà chút sức mạnh cũng không có.
“Được.” Kỳ Dục thản nhiên nói, nhìn bộ dạng thiểu não của chú mèo nhỏ, cuối cùng không đành lòng tiếp tục ép cô nữa, liền đặt điện thoại sang một bên, vẩy vẩy tay: “Đi ăn đi”.
“Cảm ơn đại nhân ân chuẩn!” Tư Ngôn giả bộ khom người, sau đó chạy nhanh còn hơn thỏ, vù một cái từ trong phòng bệnh chạy mất dạng.
Kỳ Dục nhìn bóng cô, không khỏi cười lắc lắc đầu, thần sắc lại không có vẻ gì là phiền phức, rõ ràng còn có chút cảm giác cưng chiều mềm mỏng.
Tư Ngôn thực sự là đói rồi, thế là chạy thẳng đến quán mà cô vừa mua cháo cho Kỳ Dục, gọi cho mình một bát cháo gà, còn gọi thêm một lồng nhỏ bánh bao, sau đó cắm đầu ăn ngấu nghiến.
Mùi vị quả không tồi, chả trách Kỳ Dục ăn mà thơm nức như vậy.
Tư Ngôn ăn vèo hết toàn bộ đồ để trên bàn, chẳng thừa chút gì, lúc này mới xoa bụng thư thái thở phào một hơi, cô càng ngày càng cảm thấy, thành phố Tân Hải thật tuyệt, so nước Y nơi cô sống từ nhỏ đến lớn không biết gấp bao nhiêu lần, đến một bát cháo cũng có thể ngon tuyệt hảo như vậy!
Ăn no uống say, cô lại có sức lực chiến đấu, tràn đầy sự tự tin quay về bệnh viện, thực ra cô cũng nên tin rằng Kỳ Dục chẳng qua là trêu chọc cô thôi, anh làm sao có thể thực sự ép cô chứ!Là cô nghĩ quá nhiều rồi! Có điều vừa bị anh bức ép đến nước này, khiến cô nghĩ đến cảnh tượng mình và con Miêu Miêu chơi đùa. Ở nước Y cô có nuôi một con mèo, cô gọi nó là Miêu Miêu, khi cùng nó chơi cô rất thích áp bức nó.
Lẽ nào Kỳ Dục biến cô thành sủng vật? Tư Ngôn khóc không ra nước mắt, chỉ có thể an ủi chính mình rằng, làm sủng vật còn tốt hơn làm kẻ thế thân! Cô rất sủng con Miêu Miêu của mình, lần này về nước mấy tháng liền rồi, không biết Miêu Miêu thế nào nữa.
Tư Ngôn loáng một cái về đến dưới khu nội trú của bệnh viện, ngẩng đầu lên nhìn, cô có thể nhìn thấy cửa sổ phòng bệnh của Kỳ Dục, ở bệ cửa cô đặt một chậu xương rồng, từ dưới nhìn lên có phần mơ hồ nhưng vẫn có thể nhìn thấy. Cô đưa tay, che ánh nắng chiếu xuống khiến cô không thể không díp mắt lại, khẽ nhếch môi, cô có lòng tin, có lòng tin từng chút từng chút xâm nhập vào cuộc sống của anh, khiến anh phát hiện hóa ra cô sớm đã dung nhập vào cuộc sống của anh.
Cô thở phào một cái, cơn giận dữ cuối cùng vì nói chuyện với Hướng Vãn cũng tiêu tan, đang định đi lên thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên.
Tư Ngôn vội vàng lôi điện thoại ra, là Trình Hải An gọi đến, cô ấn phím nghe rồi áp điện thoại vào tai, dịu dàng hỏi: “Trình đại ca, có việc gì vậy?”.
“Tư Ngôn à, cô có ở bệnh viện không?”
“Ồ, có.”
“Kỳ Dục có ở bên cạnh cô không?” Tiếng của anh ta dường như có phần cuống.
“Tôi ở bên dưới tòa nhà nội trú, đang đi lên, có việc gì? Vì sao không gọi trực tiếp tìm Kỳ Dục?”
“Tôi đương nhiên là muốn trực tiếp gọi cho anh ấy nhưng điện thoại không liên lạc được! Hiện tại tôi không rảnh nạp tiền điện thoại cho anh ấy, nên gọi cho cô trước. Cái blog mang tên Kỳ Dục, thực sự là của anh ấy sao?”
“Ồ, thì sao?” Rốt cuộc đó cũng là việc Tư Ngôn làm, nên khi cô nói không dám lớn tiếng.
“Haizzz, con người này sao cứ muốn làm là làm chứ. Trước đây tôi bảo anh ấy lập, anh ấy sống chết không chịu, giờ đùng một cái lập ra rồi, còn post ảnh như thế chứ!”
“Có vấn đề gì sao?” Tư Ngôn mím môi, cẩn thận hỏi. Hỏng rồi, dường như cô rước lấy phiền phức rồi.
Trình Hải An thở dài: “Cũng không có vấn đề gì to tát cả, chỉ là có người đang hỏi người chụp ảnh cho Kỳ Dục là ai. Cô biết người thân cận duy nhất của anh ấy là tôi, tôi bây giờ lại không ở bên cạnh anh ấy, trên mạng lại xuất hiện một bức ảnh như vậy, rõ ràng có người đang ở cạnh anh ấy, không phải là đám săn tin muốn hành động chứ! Thật không dễ gì anh ấy mới có một khoảng thời gian yên ổn nghỉ ngơi, sợ rằng lại phải ầm ĩ lên”.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
55 chương
93 chương
51 chương
68 chương
21 chương
85 chương