Nếu Anh Chưa Lấy Vợ, Em Cũng Chưa Lấy Chồng

Chương 19 : Em muốn nhìn thấy dáng vẻ bình yên vô sự của anh

Tư Ngôn tỉnh dậy, mở mắt ra liền nhìn thấy căn phòng đầy ánh sáng. Cô khẽ nghiêng người, nhìn hướng về cửa sổ đã kéo rèm, nhẹ nhàng nhắm mắt, còn chưa kịp phản ứng lại, cô chỉ cảm thấy đầu hơi đau, sau khi giơ tay day day thái dương bỗng nhiên tỉnh hẳn, đột nhiên ngồi dậy, nhìn khắp căn phòng, chột dạ mím môi. Ký ức về việc say rượu tối hôm qua không hoàn toàn mất hết, cô mang máng nhớ mình nhìn thấy Kỳ Dục ngồi trên sofa, sau đó chạy lao đến hôn lên môi anh, cô không nhớ sự việc sau đó như thế nào, nhưng điểm này đã đủ khiến cô kéo lấy chăn che kín mặt, cô thực sự mất mặt quá. Nhưng, sau đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lẽ nào cô thực sự đã cưỡng bức Kỳ Dục? Cô không mạnh mẽ như vậy chứ? Tư Ngôn vén chăn ra nhìn quần áo trên người mình, chiếc áo choàng tắm vẫn mặc trên người, trên người cũng không có cảm giác đau nhức, xem ra cô thất bại rồi. Cô chậm rãi thở dài một hơi thật lớn, còn may là thất bại, nếu thực sự thành công, cô hôm nay nên đối mặt với Kỳ Dục thế nào? Vậy, Kỳ Dục đâu? Tư Ngôn xuống giường, mở cửa phòng ngủ đi ra, tìm quanh phòng khách một lượt, nhưng không hề thấy bóng dáng Kỳ Dục đâu, cô đoán anh đã đến trường quay rồi, nên không tìm nữa, đành đi vào phòng tắm cầm lấy quần áo bẩn, ôm lấy rồi đi về phòng của mình. Vừa mới bước đến cửa, tay cô còn chưa chạm vào nắm cửa, thì cửa tự động mởi ra, Kỳ Dục mặc bộ đồ thể thao đầu tóc đầy mồ hôi bước vào, ánh mắt Tư Ngôn dõi theo anh đi đến ghế sofa, trên thái dương còn dính mấy sợi tóc, cô nuốt nước bọt, kìm nén hồi lâu mới không khiến bản thân bị sắc đẹp mê hoặc, ngữ khí như thường ngày nhưng mang theo chút run rẩy hỏi: “Anh đi thể dục à?”. “Ừ.” Anh uống một ngụm nước, lại đứng lên đi vào phòng tắm. Tư Ngôn mở miệng, không biết nên nói gì, mắt nhìn thấy anh đã một chân bước vào phòng tắm, vội vàng gọi anh lại: “Cái đó, tối hôm qua, chúng ta không thế nào chứ?”. Nói xong, cô vô cùng xấu hổ cúi thấp đầu, suýt nữa giấu đầu vào ngực mình, đáng chết, cô không nên hỏi, Kỳ Dục còn chưa mở miệng, cô nói cái gì chứ! Kỳ Dục dừng bước, từ từ quay đầu, chằm chằm nhìn cô, chậm rãi phun ra một câu: “Cô rất muốn thế nào?”. “A, em…” Em đương nhiên rất muốn có thể thế nào… Tư Ngôn ngậm miệng, nghĩ những lời này nhất định không thể nói ra, đây không phải chứng thực danh hiệu mê trai của mình sao! Kỳ Dục thấy cô không nói nữa, liền bước vào phòng tắm, đóng cửa lại. Tư Ngôn nhìn cửa phòng tắm, bĩu bĩu môi, nói thực, cô bây giờ ngẫm lại thực sự có chút thất vọng, nếu tối qua cô và Kỳ Dục có thể nấu gạo thành cơm, vậy thì mối quan hệ của hai người, phải chăng có thể tiến thêm một bước nữa không? Có điều dù có thế nào, Kỳ Dục không tức giận chính là một dấu hiệu tốt. Mặc dù cô vẫn có chút trách cứ việc cô gái tối qua rất thân thiết với Kỳ Dục, nhưng sau đó anh không phải là đi tìm cô đó sao? Còn đưa cô về phòng của anh, nói không chừng còn chăm sóc cô cả đêm. Nghĩ như vậy, Tư Ngôn cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn rất nhiều, bước chân cũng thoải mái hơn, nhẹ nhàng nhanh chóng mở cửa, đi về phòng của mình. Đứng trước cửa phòng, Tư Ngôn mới phát hiện thẻ phòng không nằm trong tay, cô ngồi xổm trên nền lục tìm trong bộ quần áo bẩn của mình, mò vào túi quần vừa hay tìm được thẻ phòng, đang định đứng dậy thì nhìn thấy một đôi giày gót cao chót vót dừng ngay trước mặt. Tư Ngôn thuận thế nhìn ngược lên theo chiều đôi chân đẹp, sau khi nhìn thấy khuôn mặt có phần đăm chiêu của Lạc Vũ Nghiên, cô đứng phắt dậy, không thèm để ý đến cô ta, thản nhiên mở cửa phòng. Lạc Vũ Nghiên khẽ cười, mở miệng: “Tôi vừa nhìn thấy cô từ phòng Kỳ Dục đi ra”. Tư Ngôn dừng động tác đang mở cửa, nhưng lập tức hồi phục lại bình thường: “Không biết cô đang nói gì!”. “Không biết?” Lạc Vũ Nghiên thốt lên hai tiếng., “Người hóa trang mặc áo choàng tắm cầm quần áo của ngày hôm qua, từ phòng nam diễn viên chính đi ra? Đây dường như là một tiêu đề không tồi, cô thấy thế nào, Tư Ngôn?” “Cạch” một tiếng, cánh cửa mở ra, Tư Ngôn rút lại thẻ phòng, sau đó giương mắt nhìn Lạc Vũ Nghiên: “Cô muốn làm gì?”. “Không muốn làm gì, tôi chỉ cảm thấy, cô dường như hơi gần gũi với Kỷ Huyên.” Lạc Vũ Nghiên nhìn ngón tay xinh đẹp của mình, lãnh đạm nói. Tư Ngôn giật mình: “Cô nói người đàn ông khoác lác đó? Lẽ nào cô cho rằng tôi và anh ta có gì sao? Lạc tiểu thư, anh ta không phải là bạn trai của cô sao, đến cảnh cáo tôi làm gì, có đủ tài thì giữ anh ta chắc một chút. Có điều thoạt nhìn con hồ ly này sẽ rất hấp dẫn phụ nữ, cô thực sự nên coi chừng”. Lạc Vũ Nghiên mím môi, không hề giận, cô ta rõ ràng không ngờ được Tư Ngôn lại mồm mép lợi hại như vậy, còn dám nói với cô như vậy. “Nếu cô đã biết tôi là bạn gái của anh ấy, vậy nên biết điều một chút, đừng lại gần anh ấy, tôi không thích tranh bạn trai với người con gái khác.” “Ai tranh bạn trai với cô! Con hồ ly đó tôi còn không thèm để ý!” Tư Ngôn tức tối nói,. “Cô có thời gian ở đây cảnh cáo tôi, không bằng đi mà cảnh cáo con hồ ly đó, nói với anh ta đừng có nhìn thấy con gái là đuổi theo!” Nói xong, cũng không thèm xem biểu hiện tức giận của Lạc Vũ Nghiên, đẩy cửa bước vào, sau đó “bịch” một tiếng, cô đóng cửa lại. Tư Ngôn thở mạnh một hơi, cảm thấy mình đúng là phải cách Kỷ Huyên xa một chút, cô không muốn gặp phiền phức với Lạc Vũ Nghiên, đồng thời cũng không hy vọng quá gần Kỷ Huyên, ở chung với anh ta không có gì là tốt đẹp cả, như mấy lần cô và anh ta chạm mặt nhau, cô căn bản không biết anh ta rốt cuộc muốn làm gì, cô tự nhận mình không xinh bằng Lạc Vũ Nghiên, anh ta đã có Lạc Vũ Nghiên rồi, vậy thì sao còn đến trêu chọc cô? Không quản là anh ta vì mục đích gì, cô đều quyết định tránh xa anh ta, đây là một người đàn ông nguy hiểm. Tư Ngôn ôm quần áo muốn đi qua phòng khách vào nhà vệ sinh, nhưng bỗng nhiên nhìn thấy trong phòng khách đã có một người đang ngồi, cô bị dọa cho giật mình lùi lại một bước, đợi nhìn rõ là ai mới vỗ vỗ ngực mình, trách móc: “Mẹ ngồi như tượng ở đó vậy, muốn dọa chết con à!”. Tư Thiều buồn cười đứng dậy, bước đến trước mặt Tư Ngôn, trước tiên nhìn đống quần áo trong tay cô sau đó giương mắt nhìn khuôn mặt vẫn chưa kịp rửa của cô: “Cả đêm đi đâu?”. “Hả?” Tư Ngôn chột dạ, cắn môi không biết trả lời thế nào. “Mẹ cả đêm ở trong phòng con?” Tư Thiều cố ý làm mặt lạnh: “Đúng vậy, mẹ còn cho rằng con sẽ nhanh chóng quay về, nào ngờ con đã ở ngoài cả đêm! Nhìn con mặc áo choàng tắm chắc là ở khách sạn, con đã ngủ ở đâu? Lẽ nào…”. Tư Ngôn vội vàng giải thích: “Không như mẹ nghĩ đâu, con ngủ nhờ bên phòng của Kỳ Dục một đêm, chúng con không…”. Nói đến đây, cô vội vàng bịt miệng, cô sao lại nói ra Kỳ Dục, vội vả vào miệng mình mấy cái. Tư Thiều vốn mặt lạnh lại hiện lên ý cười, nhưng kịp thời nhịn được: “Không có? Không có cái gì? Tuổi không còn nhỏ, lại còn biết cách ngủ nhờ phòng của đàn ông?”. Tư Ngôn sán lại, buồn bã nắm lấy cánh tay Tư Thiều, lay lay mấy cái: “Tư Thiều, tối qua con uống hơi nhiều, lại quên bỏ thẻ phòng bên trong, Kỳ Dục mới để con ngủ ở phòng của anh ấy, con say đến mức ngủ tít, bây giờ không nhớ rõ ràng được cái gì, có điều con bảo đảm, chúng con thực sự không xảy ra bất cứ chuyện gì”. Tư Thiều không kiềm chế được nữa, cuối cùng cũng bật cười, đưa tay véo mũi cô: “Tiểu nha đầu, mẹ cũng không trách con, có điều con cả đêm không về, mẹ làm sao có thể không lo lắng cho con chứ? Về việc tá túc phòng người khác, mẹ cũng không quá cứng nhắc, có điều con vẫn còn nhỏ, biết chưa?”. “Biết rồi, biết rồi, con biết rồi!” Tư Ngôn cũng bật cười, gục đầu lên vai Tư Thiều, nũng nịu nói. “Con biết con còn nhỏ, con biết con phải giữ mình trong sạch, Tư Thiều, mẹ đừng lo lắng!” Hai người nói chuyện một hồi Tư Thiều mới rời đi, vì Tư Ngôn vẫn còn hơi nhức đầu, nên Tư Thiều giúp cô xin nghỉ phép, không để cô phải ra trường quay.   Tư Ngôn không hề biết, mình không đi làm một ngày lại xảy ra đại sự. Vì Trượng kiếm là một bộ phim cổ trang võ hiệp, đương nhiên không thể thiếu chi tiết nhân vật nam chính võ nghệ cao cường biểu diễn khinh công, người bị buộc dây treo lơ lửng người, vốn việc này là hết sức bình thường, không có gì nguy hiểm, Kỳ Dục mặc dù lần đầu tiên treo người, nhưng cũng không có biểu hiện phản ứng gì, hoàn thành cảnh quay vô cùng tốt. Nhưng không ngờ khi phải hạ xuống bỗng nhiên xảy ra sự cố, phần máy móc không biết hỏng hóc gì khiến tốc độ hạ xuống vô cùng nhanh, Kỳ Dục vẫn chưa chuẩn bị xong liền ngã lăn ra đất, vì chân tiếp đất trước nên phải chịu áp lực lớn, dẫn đến chân phải bị gãy xương. Tư Ngôn ở trong phòng nghỉ ngơi, buổi chiều định đến trường quay xem thế nào, nào ngờ vừa đến trường quay liền phát hiện trường quay hỗn loạn, hỏi mấy người mới biết xsảy ra chuyện, nhưng Kỳ Dục đã được đưa đi bệnh viện, cô đến nhìn cũng không thể nhìn thấy. Vì Kỳ Dục và Tư Thiều là cặp đôi đóng rất ăn ý, Tư Ngôn vội vàng đến tìm Tư Thiều, kéo lấy bà hỏi: “Kỳ Dục không sao chứ?”.  Tư Thiều lắc lắc đầu: “Có lẽ là gẫy xương, mẹ cũng không rõ lắm”. “Con muốn đến bệnh viện xem thế nào.” Tư Ngôn chau mày, khẩn nài: “Mẹ có biết được đưa đi bệnh viện nào không?”. “Cả đám người lập tức vây quanh lấy anh ta, mẹ nào biết được anh ta được đưa đi đâu, người đại diện của ta cũng đi cùng rồi, con nên gọi điện thoại hỏi xem.” Tư Thiều vừa dứt lời thấy Tư Ngôn đã lôi điện thoại ra, lại nói thêm: “Đúng rồi, vừa rồi Cảnh Dao cũng đi cùng”. Nghe thấy vậy, Tư Ngôn nhíu chặt đầu mày, vội vàng gọi điện thoại cho Trình Hải An, nghe thấy tin tức Kỳ Dục vẫn đang phải làm phẫu thuật, tim cô lại nhảy lên, hỏi tên bệnh viện rồi mới tắt máy. Tư Thiều nhìn vẻ mặt sốt ruột lo âu muốn chạy qua đó ngay của cô liền chau mày, kéo cô lại: “Ngôn Ngôn, con đối với anh ta…”. Tư Ngôn nước mắt đã lưng tròng, cô không muốn khóc, nhưng không kìm nén được, nghẹn ngào nói: “Con không biết, bây giờ con chỉ muốn nhìn thấy anh ấy, mẹ có thể hiểu không? Con chỉ muốn nhìn thấy anh ấy, con muốn nhìn thấy anh ấy bình an vô sự, sớm biết con nên đến, như vậy con…”. Tư Thiều thở dài, Tư Ngôn hóa ra đã trưởng thành thật rồi, bà vỗ vỗ vào tay Tư Ngôn: “Được rồi, đừng nói nữa, mau đi đi”.