Nghe tiếng chuông cửa, Hứa Khuynh Quyết thức giấc. Anh mở mắt, vẫn là màu đen vô tận. Anh thấy hai thái dương đau nhức. Chắc tại hôm qua từ phòng tranh trở về nhà, anh bị trúng gió. “Khuynh Quyết.” Mở cửa, nghe thấy giọng nói quen thuộc, Hứa Khuynh Quyết lùi về phía sau một bước, nhường đường cho người ấy đi vào. Hứa Quân Văn bước vào phòng, nhìn người em trai cùng cha khác mẹ của mình hồi lâu rồi mới lên tiếng. “Hai tuần nữa là lễ đính hôn của tôi, hy vọng cậu sẽ đến.” Hứa Khuynh Quyết dựa vào tường, lắc đầu. “Tôi tưởng lần trước đã nói rõ với Dụ Cẩn Quỳnh rồi chứ.” Sống lưng lạnh buốt, bàn tay nắm chặt lại. “Tôi biết.” Hứa Quân Văn đứng thẳng, giọng điệu chậm rãi và kiên quyết. “Đừng quên, cậu là con thứ nhà họ Hứa. Tôi đính hôn, cậu phải tham dự. Đó là nguyên tắc, cũng là mong muốn của bố mẹ.” Hứa Khuynh Quyết lắng tai nghe, không phản ứng gì. Bờ môi hơi cong lên như giễu cợt. Anh cũng không nhớ lần cuối cùng nghe người ta nói đến uy quyền của nhà họ Hứa là từ bao giờ. Anh còn tưởng, mình đã sớm bị họ tước bỏ cái mác thành viên của gia tộc. “Còn nữa…” Giọng Hứa Quân Văn trầm xuống. “Hôm đó cậu làm Cẩn Quỳnh khóc.” Đôi mày hơi chau lại, Hứa Khuynh Quyết hờ hững hỏi: “Anh bận tâm đến điều đó sao?” “Cô ấy là vị hôn thê của tôi.” Giọng nói của Hứa Quân Văn không hề biểu thị chút cảm xúc nào. Một câu trả lời không ngoài dự đoán! Hứa Khuynh Quyết im lặng hồi lâu, sau đó mới hỏi tiếp: “Đã không yêu, sao anh còn cưới cô ấy?” Dù Dụ Cẩn Quỳnh rời bỏ trong lúc anh khó khăn nhất, nhưng anh vẫn mong muốn cô được hạnh phúc. “Cô ấy cũng không hề yêu tôi, chẳng phải sao?” Hứa Quân Văn thản nhiên cười đáp, nhìn thẳng vào gương mặt quá đỗi hoàn mỹ của cậu em trai, đoạn nói: “Tất cả đều xuất phát từ lợi ích của hai bên. Về điều này, cậu, tôi và cô ấy, tất cả đều rất rõ.” Chỉ là một cuộc hôn nhân vụ lợi, không hề có tình yêu. Dụ Cẩn Quỳnh tuy rất thực dụng, sắc sảo, nhưng xuất thân từ một gia đình giàu có, khí chất cao quý, lại là một đại mỹ nhân hiếm thấy. Kết hôn với một người như vậy, Hứa Quân Văn khó lòng tìm ra được một lý do khước từ. Thấy Hứa Khuynh Quyết không đáp lại, Quân Văn tiến thêm một bước về phía trước, hỏi: “Có phải cậu vẫn còn tình cảm với cô ấy?” Chuyện tình cảm của Dụ Cẩn Quỳnh và Hứa Khuynh Quyết lúc trước tốt đẹp thế nào, Quân Văn biết rất rõ. Men theo tường quay trở lại ghế sô pha, Hứa Khuynh Quyết không trả lời, anh từ tốn ngồi xuống. Lòng bàn tay ươn ướt mồ hôi, lạnh ngắt. Cái lạnh lan ra khắp cơ thể, đôi mi cúp xuống, anh thờ ơ trả lời: “Lễ đính hôn của hai người, tôi sẽ không đến dự. Còn nữa, anh về nói với ông ấy, những quy tắc và ước thúc của nhà họ Hứa từ trước đến nay không liên quan đến tôi.” Nói xong, Khuynh Quyết nhắm mắt, ngả người vào ghế sô pha, sắc mặt nhợt nhạt. Hứa Quân Văn nhíu mày, anh biết “ông ấy” mà Khuynh Quyết nói đến là ám chỉ ai. “Ý của cậu là từ giờ sẽ cắt đứt quan hệ với nhà họ Hứa?” Hứa Quân Văn hơi cất cao giọng hỏi. Khẽ hắng giọng, Hứa Khuynh Quyết mệt mỏi nhắm mắt lại. Ngoài điều sinh ra đã mang họ Hứa, thật sự anh không nghĩ ra mình và những con người ấy có mối quan hệ như thế nào. Trước thái độ lạnh nhạt ấy, Hứa Quân Văn hít một hơi thật sâu, rồi nói: “Ý kiến của gia đình, tôi đã truyền đạt hết. Còn chấp nhận hay không, là việc của cậu. Cho nên, dù quyết định ra sao thì cũng mong cậu quay về nói rõ.” Nói xong, Quân Văn nhìn lại người đang ngồi dửng dửng trên ghế sô pha rồi quay người ra về. Thẩm Thanh đứng sững trước cánh cửa khép hờ, chưa kịp có phản ứng gì, người bên trong đã kéo cửa bước ra. “Hi.” Nhìn thấy Hứa Quân Văn bước ra, cô hơi bối rối, nhưng hơn cả vẫn là nỗi kinh ngạc tột cùng. Ban nãy, lúc ra khỏi thang máy bước về phòng, Thẩm Thanh nghe thấy một giọng nói rất quen thuộc vọng ra từ phòng của Khuynh Quyết. Cô dừng lại vì nhận ra giọng nói ấy chính là của Hứa Quân Văn. Thực ra, cô cũng chỉ nghe được một câu, chính là câu mà Quân Văn nói trước khi mở cửa bước ra. Nhưng cô cũng có thể đoán chắc Quân Văn và Khuynh Quyết là người một nhà! Hứa Quân Văn vẫn còn đang nắm tay cửa, nhìn thấy Thẩm Thanh, tỏ vẻ ngạc nhiên. “Em ở phòng đối diện.” Nghe lén người khác, lại bị bắt quả tang, Thẩm Thanh thấy chân tay trở nên lúng túng. “Anh biết.” Gật đầu, Quân Văn cười đáp lại. “Anh… phải đi rồi sao?” “Ừ.” Làm như không bận tâm đến những hành động của Thẩm Thanh, Hứa Quân Văn mỉm cười: “Hôm nay công ty còn có việc. Hôm khác, anh có thể đến nhà em uống trà không?” “Tất nhiên rồi…” Thẩm Thanh gật đầu cười, lòng thầm cảm ơn trời đất. Thậm chí, cô không thấy Hứa Quân Văn có biểu hiện gì tức giận. “Anh đi cẩn thận.” “Ừm. Cảm ơn em!” Hứa Quân Văn đi khỏi, Thẩm Thanh còn đứng dõi theo đến khi anh vào hẳn trong thang máy. Sau đó, cô nhún vai, định quay người bước về phòng thì nghe thất giọng nói lạnh lùng ở phía sau: “Cô quen anh ta sao?” Thẩm Thanh quay lại thì thấy Hứa Khuynh Quyết hai tay sọc túi quần, đứng bên cửa, trầm ngâm. “Anh ấy học trên khóa tôi.” Im lặng một lát, Hứa Khuynh Quyết với tay chạm vào cánh cửa, như muốn vào phòng. “Đợi đã.” Thẩm Thanh gọi, cô cảm thấy có gì đó lạ lùng. “Cô và anh ấy không hợp đâu.” Hứa Khuynh Quyết lạnh lùng buông một câu trước khi cánh cửa khép lại. … Tắm xong, Thẩm Thanh ra ngoài ban công hóng gió. Từ tầng mười chín nhìn xuống đường, những ngọn đèn đủ màu sắc như những vì sao lấp lánh. Lời nói ban nãy của Hứa Khuynh Quyết như những mũi kim sắc nhọn đâm vào trái tim cô. Cái gì mà “Cô và anh ấy không hợp nhau”? Câu nói ấy rõ ràng có ẩn ý. Trí não như bị đám sương mù bao phủ, cô mặc tạm áo khoác, sang phòng Hứa Khuynh Quyết. “Anh nói vậy là có ý gì?” “Nói gì cơ?” Hứa Khuynh Quyết chau mày. Cô gái này, đêm hôm gõ cửa nhà người ta, lại còn hỏi gì lạ vậy. “Câu anh nói lúc ban chiều ý.” Thẩm Thanh ảo não vén tóc. Cô cũng không hiểu tại sao mình lại xúc động như vậy. “Anh nói tôi và anh ấy không hợp nhau.” Hứa Khuynh Quyết bớt căng thẳng, lông mày giãn ra, đôi môi mấp máy: “Cô đêm hôm đến tìm tôi chỉ vì việc đó sao?” “Tôi và anh ấy chỉ là bạn bè, sao có thể nói hợp hay không chứ?” Thẩm Thanh ngẩng cao đầu, nói rành mạch, bờ môi hơi cong lộ nét cười, trong lòng cảm thấy có chút ngượng ngùng. Hình như người con trai này có thể đọc thấu tâm can cô. Nếu là người khác nói câu đó, có lẽ Thẩm Thanh đã không bận tâm đến vậy. Chỉ vì Khuynh Quyết và Quân Văn là người một nhà nên thực sự cô không muốn chuyện tình cảm mình cất giấu trong lòng bao năm nay lại bị người thân của anh biết được. “Tôi và Hứa Quân Văn chỉ là bạn thôi.” Thẩm Thanh cố giữ ngữ điệu cứng rắn bảo vệ cho lý lẽ của mình. “Chuyện của các người không liên quan gì đến tôi.” Hứa Khuynh Quyết không phản đối Thẩm Thanh. Dù anh không nhìn thấy, nhưng nghe trong lời nói đầy quan tâm và háo hức của Thẩm Thanh với Quân Văn ban chiều, ai cũng có thể đoán được tình cảm của cô đến tám, chín phần. Vả lại, sức hút của Quân Văn với phụ nữ như thế nào, là một người em cùng cha khác mẹ, Khuynh Quyết lẽ nào không biết. Liều thuốc Khuynh Quyết uống nửa tiếng trước bắt đầu phát huy tác dụng làm anh cảm thấy rã rời, muốn kết thúc câu chuyện vô vị. Lúc cánh cửa sắp khép lại, bất giác Thẩm Thanh lấy tay cố gắng ngăn cản: “Đã biết không can hệ gì đến anh, vậy tại sao ban chiều anh còn nói ra những lời ấy.” Thẩm Thanh biết anh không phải kẻ thích xen vào chuyện người khác, mà cô cũng không ngờ nghệch. Sự nhạy cảm của phụ nữ đang mách bảo cô rằng, câu nói của anh không đơn giản chỉ là một lời “bình luận”. Cảm thấy hai bên thái dương bắt đầu đau nhức, Hứa Khuynh Quyết thấy người con gái này có lúc ương ngạnh đến đáng sợ. Muốn cô trở về phòng, nhưng anh lại không biết nên trả lời cô như thế nào. Đúng vậy, rõ ràng chuyện không can hệ gì tới anh, sao còn nhiều lời đi “nhắc nhở” cô ta chứ? Lòng anh cũng cảm thấy hoang mang khó tả. Đã đến mười một giờ đêm, hai người họ vẫn đứng đối diện nhau qua cánh cửa, người bên trong, kẻ bên ngoài. Cả hai đều im lặng! Bỗng có hồi chuông cảnh báo vang lên từ bốn phía. Thẩm Thanh hơi hoảng. Cô ngó nghiêng xung quanh, rồi ngẩng đầu nhìn Khuynh Quyết đang chau mày, lắng tai nghe ngóng. “Là tiếng chuông cảnh báo cháy.” Hứa Khuynh Quyết không ngờ có ngày gặp phải tình huống này ở chung cư cao tầng. “Hả?” Thẩm Thanh sững sờ. Từ trước tới giờ, Thẩm Thanh chưa từng gặp sự cố nào như vậy. Âm thanh cảnh báo mỗi lúc một khẩn cấp, tiếng bước chân dồn dập từ phía hành lang an toàn. Nghĩ đến mình ở tận tầng mười chín, cô hơi hoảng. “Xuống lầu.” Khuynh Quyết nói lạnh tanh. Thẩm Thanh quay đầu lại nhìn, Hứa Khuynh Quyết đã tiến ra ngoài cửa, vẻ mặt vẫn bình tĩnh. Từng tốp người hoảng loạn, vội vã lao xuống cầu thang. Thẩm Thanh quay sang nhìn Khuynh Quyết đang đi bên cạnh, anh vẫn giữ thái độ thản nhiên, không chút sợ hãi, lòng cô cũng trấn tĩnh trở lại. Thầm cảm ơn vì sự có mặt của anh. Thấy Khuynh Quyết một tay lần theo tường, Thẩm Thanh liền nắm bàn tay lạnh ngắt của anh, dẫn anh đi theo đường an toàn. “Đi bên này!” Những ngón tay thon dài không nắm quá mạnh, Hứa Khuynh Quyết để mặc Thẩm Thanh dẫn đi, bước từng bước. Một cảm giác ngập tràn con tim, đó là sự ấm áp mà lâu lắm rồi anh mới cảm nhận được.Taycô thật mềm mại, ấm áp làm cơn lạnh chạy khắp người anh dần tan biến. Đi theo sự hướng dẫn của cô, cuối cùng anh cũng xuống được tầng dưới. Khi Thẩm Thanh thấy những người hàng xóm đang hoảng loạn chạy xuống, cô mới giật mình nhận ra, mình vẫn giữ thái độ bình tĩnh. Để Hứa Khuynh Quyết có thể theo kịp mình, cô không bước đi quá nhanh, hai người dần tụt lại phía sau. Những bước chân gấp rút đến gần rồi lại xa dần, trong khi cô và anh vẫn lặng lẽ bước từng bậc một. Trong cơn hoảng loạn, Thẩm Thanh cảm thấy anh và cô từ hai kẻ xa lạ bỗng chốc trở nên thân thiết, đồng cam cộng khổ. Đi được gần nửa chặng đường thì họ nhận được tin báo. Hóa ra chỉ là một đám cháy nhỏ xảy ra trong căn hộ ở tầng mười, hiện tại đám cháy đã được dập tắt. Những người vừa lũ lượt kéo xuống giờ lại lục tục kéo nhau lên. Một số tỏ vẻ vui mừng thái quá như thể họ vừa thoát chết trong gang tấc. Thẩm Thanh cũng thở phào nhẹ nhõm. Cô và Hứa Khuynh Quyết cùng lùi lại một góc nhường chỗ cho đám đông đang phấn khởi đi lên. Hứa Khuynh Quyết đứng dựa lưng vào bức tường ốp gạch men, hai mắt nhắm lại. Thẩm Thanh và anh lúc này đứng sát nhau, hai bàn tay vẫn nắm chặt. Lúc này Khuynh Quyết lại bắt đầu cảm thấy sống lưng mình lạnh buốt, cảm giác choáng váng quen thuộc trở lại mà không hề báo trước. “Một phen hú vía.” Thẩm Thanh lên tiếng. Hứa Khuynh Quyết nhẹ nhàng gật đầu, anh không đủ sức để cất tiếng đáp lại. “Đây là lần đầu tôi gặp phải tình huống thế này đấy.” Giọng nói nhẹ nhàng bên tai lại tiếp tục, nhưng anh cảm thấy nó xa dần, xa dần. “…” “… Chúng ta lên thôi.” Lần này, ngay cả gật đầu Khuynh Quyết cũng không thực hiện nổi. Anh thở dốc, răng cắn chặt môi, cố gượng đứng dậy. Vừa mới cử động, một cảm giác như trời đất xoay chuyển, anh choáng váng, ngã khụy về phía trước. Anh thét lên một tiếng rồi quỳ gục trên nền nhà. Đầu gối bên phải đau như vừa bị ai đó đập vỡ. “… Anh… anh làm sao vậy?” Nghe giọng nói hốt hoảng của Thẩm Thanh, anh muốn trả lời nhưng không thể cất tiếng, cảm thấy một màn đêm kinh khủng khác đang nhanh chóng kéo đến. Thẩm Thanh khẽ lay gương mặt Khuynh Quyết, chỉ thấy đôi môi anh khẽ động đậy, rồi anh dần lịm đi, bất động.