#Tại trường, giờ giải lao# Nó đang nằm ngủ dưới bóng mát của góc cây sau vườn, khi được Thiên và Vũ tỏ tình ở đây, nó đã nhận ra đây là một chỗ nghỉ ngơi tuyệt vời, nó có cảm tình với nơi này. Miệng nó vẫn ngậm kẹo mút như thường ngày, bên trong túi áo lại còn vài cây dự phòng. Nó nhíu nhíu hàng lông mày thanh tú, từ từ mở mắt ra, vài tia nắng trưa khẽ chiếu vào mắt nó. Nó đứng dậy, đi vào lớp chuẩn bị tiết học mới. - Lớp chúng ta có một người bạn mới- Cô giáo vui vẻ thông báo Cả lớp xôn xao hết lên, cũng đúng thôi, lớp nó ‘lại’ một lần nữa đón bạn mới. Cô bạn mới bước vào, kiêu hãnh giới thiệu: - Chào các bạn, mình tên là Lâm Ngọc Như, từ Anh mới trở về, và còn một điều quan trọng nữa- Cô ngừng lại, miệng nở một nụ cười -Mình là em gái của anh Lâm Hắc Thiên lớp 10A1- Cô trân trọng nói Cả lớp được một phen ngạc nhiên, riêng nó thì vẫn bình tĩnh, từ từ nhìn lên bục giảng rồi dần mở to mắt giật mình: “Đó không phải là em gái của tên đó sao?”, nó thầm nghĩ. Như liếc qua chỗ nó, vừa thấy nó, cô thốt lên: - Chị Hân?! Chị cũng học ở đây sao?- Cô chạy xuống Nó không biết nói gì, chỉ ậm ừ vài tiếng, trong khi đó cô đã đẩy Vũ ra khỏi chỗ ngồi, ngồi xuống bên cạnh nó. Vũ đứng lên, nhìn cô tức giận: -Cô nghĩ mình đang làm gì vậy?! -Ơ..Thì tôi ngồi vào chỗ của mình- Cô hồn nhiên trả lời - Cô dám..?!- Cậu cứng họng -Thôi thôi, đi về chỗ mình mà ngồi. Chỗ này là của bổn cô nương!- Cô xua tay Cậu hừ lạnh, quay bước đi. Ở chỗ mình, nhỏ Nhiên mong muốn được ngồi cạnh cậu, nào ngờ cậu lại ngồi bàn khác. Nhỏ tức giận, bụng thầm nghĩ: “Hân, mày cứ đợi đấy!”.(T/g: Tự nhiên giận vô cớ z chị???). Giải lao, vẫn như mọi ngày, nó đến canteen mua vài cây kẹo nhưng… -Hết kẹo rồi!- Cô bạn bán hàng cáu kỉnh nói -Nhưng..-Nó thấy mấy tá kẹo còn đầy thế kia mà -Đã nói là hết rồi!- Cô bạn giận dữ -Được rồi- Nó nói rồi bước đi Ngồi vào bàn ăn, bao nhiêu lời bàn tán cứ vang vảng bên tai làm nó khó chịu. Nhỏ Nhiên từ đâu tới nói với nó: -Bạn biết gì chưa?- Nhỏ chống nạnh -Gì?- Nó lạnh nhạt - Chuyện đó..Bạn ra bảng thông báo ấy- Nhỏ nghịch tóc, miệng nhếch lên nụ cười ẩn ý Nó đứng dậy, chạy đi để nhỏ một mình cười khinh thường. Đến bảng thông báo, nhìn nhìn ngó ngó mấy hồi, nó phát hiện được một sự kiện chưa từng có đang xảy ra tại đây: “KỂ TỪ BÂY GIỜ, LƯƠNG THẠCH HÂN LÀ BẠN GÁI CHÍNH THỨC CỦA TÔI!!!”, bên dưới còn có kí hiệu ác quỷ của Thiên. Nó nắm nấm đấm, giận run lên. Giựt tờ thông báo, nó đùng đùng chạy đến sân vườn trường, vẫn giữ vẻ mặt bình thản. Ngồi vào gốc cây quen thuộc, nó ngẫm nghĩ về những việc đang xảy ra, tự hỏi thế giới bình yên của nó ở đâu rồi?. Vò đầu, mong sao chuyện này qua nhanh đi… Một người con bước tới chỗ của nó, đưa tay lên sờ má. Nó nhanh chóng mở mắt, định đấm tên ấy nhưng bị đỡ lại, tên đó cất tiếng: -Em làm gì mà dữ vậy?- Đó chính là Thiên -Anh làm gí ở đây?- Nó vẫn lạnh nhạt -Anh tìm em- Hắn nói -Tránh xa tôi ra- Nó nói, vừa day day trán - Tại sao? Anh không muốn!- Hắn nhíu mày - Xem cái này đi!- Nó đưa hắn tờ giấy Hắn liếc qua, nhận ra ngay tờ giấy đó, cười ha ha với nó: -Em biết rồi à?- Hắn cười tươi -Tại sao?- Nó hỏi ngắn nhưng đủ hiểu -Anh thích em!- Hắn đỏ mặt thổ lộ -Tôi không thích anh!!- bình tĩnh nói -Anh có quyền theo đuồi em! -Khi nào? -Lúc đi chơi- Hắn nói -Tôi.. -Không được rút lại lời nói của mình- Hắn đưa tay che miệng nó -Được, nếu anh làm được thì thử đi!- Nó cười khinh thường -Em sẽ phải hối hận đấy- Hắn nháy mắt Bên trên cửa sổ, nhỏ Nhiên đang tức giẫn, tại sao nó được mà nhỏ lại không chứ? "Đồ con nhà nghèo, đồ đũa mốc chòi mâm son, mày cứ đợi đấy, nếu tao không có được thì mày cũng đừng hòng"