Này nhóc, chị yêu em!

Chương 5 : Không lẽ hai người là chị em

Đang ngồi dạo facebook thấy tiki có giới thiệu mấy cuốn sách, bấm vô coi thử thấy có mấy cuốn cũng hay hay. Chợt nhớ hồi sáng Nhật My muốn mượn cuốn sách của mình thì phải, cơ mà mình đã hỏi tên cuốn sách đâu nhỉ. Vô messenger không thấy nhỏ bạn online, tôi gọi vào số điện thoại bàn nhà Nhật My. Tôi bấm số điện thoại bàn gọi cho Nhật My. Tiếng chuông đổ đều đặn mà vẫn chưa có người bắt máy, tôi chán nản nhìn cái điện thoại của mình, bỗng có người nghe máy làm tôi giật mình xém làm rớt cái điện thoại yêu dấu của mình, áp tai nghe điện thoại. - Alo – một giọng nam nghe máy. Là giọng nam, là ai nhỉ? Liệu có phải tôi gọi lộn số không nữa, tại trước giờ tôi có gọi vào điện thoại bàn của nhà nhỏ đâu. Tôi hỏi lại cho chắc: - Dạ có phải đây là số điện thoại nhà của Nhật My không ạ? - Vâng... đúng rồi, mà chị là ai? – Giọng nam trầm ấy hỏi tôi. "Chị? Vậy người đó nhỏ tuổi hơn tôi và nhỏ My sao?" Người khác hỏi thì trả lời thôi. - À chị là Bảo Như, Nguyễn Lê Bảo Như – Tôi giới thiệu. - Mà Bảo Như là ai? Thằng này có bị thiếu i- ốt không vậy, biết tên được rồi, đương nhiên chưa gặp thì sao biết được. - À chị là bạn của chị My. - À... bạn của chị My chứ có phải của em đâu mà chị gọi cho em. - tên này thản nhiên trả lời. Bây giờ thì tôi nhận ra là tên này thích nhây chứ không phải thiếu i- ốt. Tôi hỏi tiếp: - Nói chung là chị My có ở nhà không em? Nếu được cho chị gặp chị ấy với! - À dạ chị My hông có ở nhà. 2 giây sau câu nói đó... - Nhưng thật ra là chị ấy có ở nhà ạ! Nghe xong câu này tôi muốn đá đánh đấm cái thằng cha nào đang nghe máy ở bên kia ngay lập tức. Nãy giờ chắc tốn hết mấy phút, mấy ngàn tiền điện thoại yêu quý mà xém xíu coi như công cốc. -Nhật Khoa... em nhây quá à! Đưa điện thoại cho chị! – Nhật My liếc xéo. Tôi nghe giọng nói của con bạn mình thì mừng rỡ. Cơ mà sao nhỏ lại nhắc tới hắn, sao hắn lại ở đó nhỉ. Không lẽ... không lẽ hai người đó là hai chị em. Nghĩ lại cũng đúng... hắn tên Lê Hoàng Nhật Khoa, nhỏ tên Lê Hoàng Nhật My. Sao tôi không phát hiện ra chuyện này nhỉ. Thật ra tôi mới quen My với Quỳnh hồi năm lớp 8, trước giờ tôi mới qua nhà nhỏ một hai lần chứ mấy, chỉ biết là nhỏ có đứa em tên Nhật Linh. Đột nhiên My hét vào điện thoại: -Bà bị điếc hả con kia? - Nhỏ bực mình. -Hả... gì bà nói đi – do mãi suy nghĩ nên My gọi nãy giờ mà tôi không hay biết. -Bà gọi tui có chi hông? -À sáng nay bà nói muốn mượn truyện gì của tui thế? -Lớp học siêu quậy á! - Nhỏ nghe tới đó hết bực mình. -Vậy mai bà có mượn hông tui mang? -Ờ mượn, mượn chớ! Mai mang cho tui nha, thương bà lắm luôn! - Nhỏ mắt sáng lên như trẻ đòi kẹo. -Rồi rồi tui biết rồi! Mà hồi nãy ai bắt máy vậy? - Tôi lợi dụng cơ hội này để hỏi nhỏ bạn. -À... à mai học môn gì vậy? -Bà đừng có đánh trống lảng với tui! Khai mau coi! -À... ukm... là Nhật Khoa em ruột của tui hề hề -Hả... cái giề? Bà nói nó là em ruột của bà á? -Hê hê đúng zòi, bà bất ngờ lắm đúng hông? -Ờ... mà sao bà hk nói cho tui biết chuyện này, tui hờn bà lắm nhe! -Tui để cho bà bất ngờ chút thôi mà! -Bất ngờ ghê... mà thằng quỷ đó nhây hông còn gì để nhây luôn, làm hết tiền điện thoại của tui rồi nè huhu - tôi mếu máo - Mà thôi bye nhe... tui đi coi phim đây! Tới giờ chiếu Doraemon của tui rồi! - Bye - nhỏ cúp máy cái rụp. Tôi bật ti vi lên coi doraemon mà không hiểu sao không tập trung vào bộ phim được. Trong đầu tôi toàn suy nghĩ về hai chị em hắn, nghĩ lại thấy hắn và nhỏ khác nhau một trời một vực luôn á! Một người thì dễ thương còn một người thì dễ ghét, đương nhiên là theo suy nghĩ của tôi thôi. Ngẫm một hồi tôi thấy hai chị em hắn cũng có điểm chung đấy chứ... hai đứa đó đều nhây, một đứa nhây có mức độ và một đứa thánh nhây. Dù sao LÊ HOÀNG NHẬT KHOA... ngươi hãy đợi đấy! Mai chị sẽ cho cậu biết tay!