Thiên Giai cùng Tĩnh Phong về thành phố, nhưng cô ở chung cư với bạn mình, nhất quyết không qua nhà Tĩnh Phong. Cô muốn đi làm lại, nhưng Tĩnh Phong không cho, nói cô ở nhà nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. Từ khi ở bên Thiên Giai, công việc của Tĩnh Phong được anh làm nhanh hết mức có thể, anh luôn mong ngóng mình mau có thời gian để ở bên cô. Ngày trước, 4h30 tan làm, nhân viên còn thấy anh ở lại đến 6h, có khi tận 7h. Vậy mà những ngày gần đây, họ thấy Phó giám đốc của họ cứ như người trên mây, đang làm việc thì bỗng dưng ngồi cười. Nhưng nụ cười ấy nhanh chóng biến mất làm cho nhân viên tiếc hùi hụi. Rồi anh còn đặt hoa, tra mạng xem địa điểm hẹn hò nào là lãng mạn. Đã vậy, mới 4h chiều anh đã ra về, không để lại một lời nhắn nào khiến họ càng thêm nghi ngờ ” Này, sếp mình đang yêu à?” ” Bé cái miệng thôi, giám đốc nghe được là chết giờ” ” Sếp yêu ai vậy nhỉ? Dạo này thấy tươi hẳn ra, phong độ hơn, quyến rũ hơn nữa chứ” ” Cô nào vớ được sếp thì sướng nhỉ?” - Này, các cô không lo làm việc đi mà tụm lại làm gì thế? – Giọng Thế Khải vang lên đầy uy quyền - Giám..giám đốc, bọn em…bọn em.. – Đám nhân viên nhìn nhau, lắp bắp, nói không nên lời. - Đang thắc mắc vì sao dạo này phó giám đốc lạ chứ gì? - Ơ..dạ – Họ trả lời như một cỗ máy. - Đơn giản, đang yêu. – Tuấn Kiệt trả lời ngắn gọn - Thật ạ – Nhân viên hét lên – Ôi trời ơi - Mau làm việc đi, không thôi tôi nói sếp mấy cô cắt lương bây giờ. - Dạ dạ. -Mọi người cuống quýt vào chỗ ngồi. _________________________________________________________________________________ Hôm nay, Tĩnh Phong vẫn đến chỗ Thiên Giai như mọi ngày. Nhưng hôm nay, anh không thể dẫn cô ra ngoài được. Biết Tĩnh Phong đến, Thiên Giai ra mở cửa, cười chào. - Thiên Giai, hôm nay anh phải đi cùng một người bạn, không đi cùng em được – Chợt Tĩnh Phong thấy có gì đó khác khác trên người cô – Em đang định đi đâu đấy à? - À, em hẹn bạn ở quán cà phê “ありがとう” của Nhật. Em đang tính bắt taxi qua một chút, chưa dám chạy xe máy – Thiên Giai cúi đầu, đầu ngón chân di di xuống nền nhà. - Anh cũng đến đó, tiện thể anh đưa em đi luôn.- Tĩnh Phong nói - Cám ơn anh nhé. Để em khóa cửa nhà đã. Sau đó, hai người cùng đi xuống. Khi đến nơi, Thiên Giai hỏi anh: - Em hẹn gặp bạn ở tầng dưới, còn anh? - Anh ở tầng trên. - Vậy anh lên đi, chắc bạn em cũng sắp đến rồi. - Ừ, khi nào về nhắn tin cho anh. - Vâng. – Thiên Giai gật đầu, cô nhìn theo dáng anh đi lên, rồi lại nhìn ra cửa trông ngóng. Người hẹn cô hôm nay là Thế Khải, anh nói anh muốn cho cô một bất ngờ. Ngay sau đó Thế Khải tới, hai người cùng đi lên tầng trên. Tầng trên… - Có chuyện gì mà cậu phải bí mật vậy?- Tĩnh Phong khuấy nhẹ tách cà phê hỏi - Chờ chút đi, cậu sẽ thấy điều bất ngờ- Diệu Lam nháy mắt. Cô ngẩng đầu lên, thấy Thế Khải đã gần đến, vội vẫy tay gọi – Anh, ở đây này. Theo phản xạ, Tĩnh Phong quay người, bất giác anh nhíu mày. Là Thế Khải đi cùng Thiên Giai, không lẽ đây là bí mật mà Diệu Lam muốn anh biết? Thấy Tĩnh Phong, Thiên Giai cười tươi, chạy lại chỗ anh hỏi: - Em cũng hẹn gặp bạn ở tầng này này, trùng hợp nhỉ? Bạn anh đâu? - Người kia – Tĩnh Phong nhìn về phía Diệu Lam. Thiên Giai theo tầm mắt anh thì nhìn theo. Rõ ràng cô nhìn thấy cô gái này rất quen thuộc nhưng không thể nhớ ra là ai. Thế Khải liền nói: - Em ngồi đi, để cho anh còn giới thiệu chứ. Đây là Diệu Lam, bạn gái anh. Thiên Giai và Tĩnh Phong không hẹn mà bốn mắt gặp nhau đầy bất ngờ. Họ nhìn người đối diện hỏi: - Anh, bạn gái của anh thật à? - Diệu Lam, cậu có bạn trai khi nào thế? - Hai người bình tĩnh – Thế Khải choáng ngợp trước hai câu hỏi được đặt ra. – Mới được một tháng thôi, đừng làm mặt ngạc nhiên đến thế chứ. - Có mà giấu – Tĩnh Phong và Thiên Giai đồng thanh. - Nào có, nào có. Chẳng phải bây giờ mình đã giới thiệu rồi sao? – Diệu Lam cười nhẹ - Chúc mừng hạnh phúc nhé – Thiên Giai. Cuối cùng, Thiên Giai cũng nhớ ra Diệu Lam, cô là bạn thanh mai trúc mã của Tĩnh Phong. Cuối cùng Thế Khải cũng tìm được tình yêu của mình, cô cũng thấy yên tâm hơn. Khi trước, Diệu Lam là người mà cô luôn dè chừng, nhưng bây giờ đã thân thiết như vậy thì không có gì phải như trước nữa. Có thêm một người bạn thì tốt hơn là có thêm một kẻ thù. - À, anh quên. Em còn nhớ những chiếc bánh rau câu chứ? Là ở cửa hàng của Diệu Lam đấy – Thế Khải nhìn sang Diệu Lam cười hạnh phúc. - A, thật ạ? Diệu Lam em rất thích bánh của chị, ngon lắm ạ. – Thiên Giai nhìn qua Diệu Lam ngưỡng mộ. - Vậy khi nào rảnh em ghé qua quán chị một chút nhé. - Em lúc nào cũng rảnh. Dạo này đâu có được đi làm đâu – Thiên Giai đá đểu Tĩnh Phong. - Anh nói khi nào em khỏi hẳn sẽ cho em đi làm lại rồi còn gì? – Tĩnh Phong lên tiếng. - Khỏe lắm rồi đây này, còn đợi tới khi nào nữa chứ? - Thôi thôi, hai người yên lặng cái nào. Thiên Giai, em nghe lời Tĩnh Phong chút đi, cậu ấy cũng chỉ muốn tốt cho em thôi – Thế Khải. - Ngày vui thế này, hai anh chị có muốn đi ăn chút gì không? - Nghe được đó. Tĩnh Phong, việc chọn địa điểm ăn uống cậu đảm nhận nhé. - Này, sao anh không tự đi mà chọn, lại còn đổ việc này qua cho Tĩnh Phong hả? – Thiên Giai hỏi. - Cậu ta rảnh mà – Thế Khải nhún vai - Không sao, có một nhà hàng Anh cũng được lắm, có muốn thử không? -Tĩnh Phong hỏi. - OK – Thế Khải. Bốn người, chung một niềm vui, cùng nhau rời khỏi quán cà phê Nhật. Mọi đau khổ đã trôi qua, đã thuộc về quá khứ. Bây giờ hiện tại tươi đẹp và tương lai đang đón chờ… ” Thì ra đã đi đến cuối con đường Em và anh lại gặp nhau như định mệnh Có những cuộc gặp gỡ thật chênh vênh Những cuộc tình tan, hợp mãi không thành Nhưng anh và em, sẽ cùng hạnh phúc Vì tình ta chỉ hợp mà không tan. Ở bên anh, nhẹ nhàng nghe tiếng anh ru hời Đưa em lạc vào thiên đường cổ tích Chỉ có tình yêu, lá hoa và cây cỏ Cả nắng mai hay ngọn gió của ngày đông Không bon chen, vất vả vì cuộc sống Anh và em sẽ cùng vẽ lên sự hạnh phúc Chỉ anh và em, thế là đủ cho một cuộc tình…”