Thế Khải không để cho Thiên Giai lên thành phố với anh thêm một lần nào nữa. Anh sợ cô sẽ gặp lại Tĩnh Phong, kí ức đau khổ của cô sẽ tràn về, cô sẽ lại tiếp tục đau khổ. Lần này về thành phố, anh trốn cô đi. Anh định bụng ghé qua tiệm bánh của Diệu Lam, mua cho cô một cái bánh rau câu, Thiên Doanh một cái bánh kem nho nhỏ. Bước vào cửa tiệm, anh thấy tim mình đập rộn ràng đến lạ. Anh mở lời: - Lấy cho tôi chiếc bánh rau câu và cái bánh kem này – Thế Khải chỉ vào tủ kính - Vâng, anh đợi chút – Diệu Lam bỏ bút xuống, ngẩng đầu lên đi lấy kẹp gắp bánh. Lúc đó, ánh mắt của hai người vô tình giao nhau – Là anh à? – Diệu Lam hỏi, có chút vui mừng. - Ừ- Thế Khải đáp gọn.- Cô có thể ra ngoài này ngồi một chút không? Diệu Lam cởi tạp dề, lấy một ít cà phê ra cho Thế Khải. Đặt xuống bàn, cô mở lời: - Lâu rồi không thấy anh. - Hai tuần nay tôi ở nhà, không ra ngoài. - Ồ, ra là vậy. Anh có muốn ăn chút gì đó không? - Cám ơn, nhưng tôi về bây giờ. Tôi ghé qua mua ít bánh thôi. - Anh đi giờ à? - Ừ, chắc là em tôi nó giận lắm, vì tôi trốn nó đi mà. - Sao anh không dẫn em gái mình theo? - Hôm bữa cho nó ra ngoài một lần, lại gây chuyện với người ta nên không cho đi nữa. - Vậy anh về nhé, lần sau nhớ ghé qua ủng hộ tôi, tôi sắp có bánh mới. - Có gì cô cứ gọi vào số này cho tôi. – Thế Khải đọc số điện thoại của mình. - Được, khi nào ra lò tôi sẽ gọi cho anh. - Tôi đi đây. - Chào anh – Diệu Lam nhìn theo dáng người đó cho đến khi anh đi khuất. Có khi nào cô thích anh rồi không? Thế Khải trên đường đi cũng ít nhiều nghĩ đến Diệu Lam, anh mong lần sau gặp lại cô ấy sẽ đến nhanh hơn một chút. Thế Khải cho xe chạy vào sân, anh xuống xe mang theo hai hộp bánh. Nhóc Doanh thấy bánh là sáng mắt, nhảy lên ôm chặt người anh, đến nỗi Thiên Giai phải dụ đến mấy lần mới chịu leo xuống. Thiên Giai nói với Thế Khải: - Anh, em đã nói với anh rằng dạo này em hay đau đầu rồi phải không? - Ừ, anh sẽ đưa em đi tái khám. - Em cũng từng kể với anh rằng bạn của anh, người em gặp ở công viên hay xuất hiện trong giấc mơ của em nữa. - Anh nhớ. - Em nhớ ra hết mọi chuyện rồi. Đó là Tĩnh Phong, đúng không? - Em… – Thế Khải ngạc nhiên - Đừng nói dối em nữa,là Tĩnh Phong đúng không. - Đúng, là anh ta, nhưng em đừng nghĩ đến việc quay lại thành phố. - Em không ngu ngốc đến mức ấy đâu. Anh ta đã không cần em thì em cứ đeo bám làm gì chứ. - Đừng buồn Thiên Giai, rồi em cũng sẽ tìm ra người tốt hơn anh ta gấp trăm lần. - Yêu thương là chuyện của hai người, riêng mình em thì làm được đâu. Thiên Giai tuy bên ngoài nói vậy nhưng trong lòng cô thật sự rất đau. Chuyện tình yêu, mối tình đầu của cô sao cô có thể dễ dàng quên như vậy được? Nhưng quá khứ dù cho có đẹp đến đâu cũng chỉ là đoạn đường kí ức đã qua, mỗi con người đều phải bỏ lại phía sau mình mà thôi. ” Em cũng thôi khoanh những ngày mình xa nhau kín dần cuốn lịch Và chẳng để cửa chờ những tối bão giông Ở ngoài kia đời toàn là gió bụi Can cớ chi em thêm gió bão trong lòng Dù em biết mình một thời huyễn hoặc Bề bộn trong lòng những nhớ nhớ mong mong. Hình như đã một lần, anh có nhớ không? Em nói yêu anh nhiều như yêu tuổi trẻ Em đã nghĩ rằng chẳng gì là không thể Dẫu tháng ngày còn lắm chông gai Chỉ cần mình nắm tay nhau thật chặt Là đủ bước qua bao núi rộng sông dài. Nhưng em cũng biết, chỉ mình em chẳng đủ Yêu thương là chuyện của hai người Em có thể yêu anh hơn những gì em nói Nhưng anh thì đem lòng yêu giấc mộng xa xôi Những giấc mộng không bóng em ở đó Tuổi trẻ của mỗi người cũng chỉ một mà thôi...”