Những ngày sau đó, Tĩnh Phong xem Thiên Giai như là một người xa lạ. Tối hôm nay, Tích Ngọc về, Tĩnh Phong ra sân bay đón em gái. Sau bữa cơm, Tích Ngọc chạy thẳng lên phòng anh ba yêu quý, nằm thẳng xuống giường, cô hỏi: - Anh, chị Diệu Lam về nước rồi, anh có gặp chưa? - Gặp rồi. - Chị đến công ty à? - Ừ. - Nghe nói đâu chị định mở tiệm bánh, khi không lại chạy đến công ty làm gì nhỉ? - Chuyện của người ta, em thắc mắc làm gì. - À, anh có gặp chị Thiên Giai chưa? Nghe anh hai nói chị làm thư kí cho anh mà. Nghe tới Thiên Giai, mặt anh bỗng tối lại, nhưng cũng nhanh chóng trở lại bình thường - Đã gặp. - Oh, chuyện hai người như trong cổ tích ấy nhỉ? Thế khi nào anh quay lại với chị? - Em bớt nói năng linh tinh đi. Không đời nào có chuyện đó đâu. - Này, anh vẫn còn vì chuyện ngày xưa đấy à? Em quên nói cho anh biết, những chuyện đó là một vở kịch hoàn hảo để che mắt anh mà thôi. – Tích Ngọc ngồi dậy - Em đừng nói đỡ cho người đó nữa. Cô ta không xứng. Em không nhớ cái tát đó à? - Anhhh, em đã nói mọi chuyện là một vở kịch rồi mà. Để em kể anh nghe – Tích Ngọc đem hết mọi chuyện năm xưa ra kể cho Tĩnh Phong – Đó, chuyện là như vậy. - Em về phòng đi, anh bận. - Anh, nếu anh không giữ được chị lúc này, sẽ mất mãi mãi đấy. - Chuyện của anh. - Kệ anh luôn, nói nhiều mỏi miệng – Tích Ngọc bực bội đi ra khỏi phòng Anh đã từng thiết tha nghe những lời này của Tích Ngọc và Thiên Giai 4 năm trước. Nhưng câu trả lời vẫn là con số không tròn trĩnh. Bây giờ, khi nghe những lời này, anh lại không hề có cảm xúc gì. Hay là anh đã hết yêu cô? ________________________________________________________________________________________________ Công ty… Hôm nay, Thiên Giai không đi làm. - Để tôi gặp phó giám đốc của mấy người – Thế Khải xong vào công ty của Tĩnh Phong - Anh không thể vào – Bảo vệ ngăn lại. - Tránh. - Không được – Bảo vệ hết sức ngăn lại. - Du Tĩnh Phong, anh ra ngay đây – Thế Khải đẩy tên bảo vệ, bước vào trong. - Để anh ta vào – Tĩnh Phong vẫn không hề rời mắt khỏi bàn làm việc. - Đồ khốn, sao anh không tha cho Thiên Giai? Nghe tới đây, Tĩnh Phong bỗng ngừng bút, nhưng rất nhanh sau đó, anh lại viết, nói mà không ngẩng đầu: - Tôi không ràng buộc cô ta. - Anh nói anh không ràng buộc? Nhìn lại mình đi. - Tôi đang bận, anh ra ngoài đi. - Tôi phải làm rõ. Khi xưa không phải vì anh nói Thiên Giai phản bội anh, sau đó liền ra nước ngoài sao? Bây giờ anh trở về để cho cô ấy hy vọng. Suốt mấy năm qua, cô ấy không thể yêu ai, thậm chí còn nghĩ rằng anh đã chết trong vụ máy bay năm đó. Tâm tình của cô ấy, anh còn chưa rõ hay sao? - Tôi không quan tâm. – Tĩnh Phong lạnh lùng - Anh – Thế Khải xông đến nắm cổ áo Tĩnh Phong- Nếu đã như vậy, trả lại tâm hồn Thiên Giai cho tôi, đừng để cô ấy đau khổ thêm nữa. Anh không xứng đáng nhận được tình yêu của cô ấy. Tĩnh Phong đứng lên, gỡ tay Thế Khải ra, lạnh lùng nói: - Tôi không hề nắm giữ tâm hồn Thiên Giai, bây giờ tôi và cô ta không có liên quan gì cả. - Được thôi, đó là những lời từ chính miệng anh. Nhớ lấy tất cả những gì ngày hôm nay. Nếu anh có hối hận thì đã muộn rồi. Thế Khải tặng cho Tĩnh Phong cái nhìn sắc lạnh rồi bước ra khỏi cửa. Anh không muốn Thiên Giai phải chịu thêm bất cứ tổn hại nào. Bốn năm qua là quá đủ cho một cuộc tình còn dang dở. Bây giờ anh phải giúp cô kết thúc mọi thứ. Anh không thể để cô chịu sự ghẻ lạnh của Tĩnh Phong thêm nữa. Tĩnh Phong đứng đó, suy nghĩ về lời nói của Thế Khải. Đúng, có khi nào anh nghĩ đến việc anh sẽ mất Thiên Giai không? Anh đã sợ, sợ rằng sẽ như vậy. Đến bây giờ vẫn thế. Nhưng vì cái sự tự cao trong lòng anh, nên anh không hề muốn mở lời nói với cô.