Này Gió, Bao Giờ Anh Mới Trở Về?
Chương 46
Sáng ngày 15/11
- Đi học thôi – Tĩnh Phong gọi, anh không hề mặc đồng phục của trường. Thiên Giai chợt nhớ tới lời nói của Thế Khải : “Ngày hôm đó hãy tránh khỏi hắn ta” .
- Anh không đi học à? – Thiên Giai kéo dây an toàn, quay qua hỏi Tĩnh Phong
- Không, hôm nay anh bận.
- Tích Ngọc, trưa nay em có về nhà không?
- Không chị , chiều em mới về
- Em về khoảng mấy giờ.
- Tầm 3h-4h gì đó.
- Vậy khi nào về gọi báo cho chị một tiếng nhé. Chắc trưa nay chị cũng không về
- Vâng.
Tĩnh Phong hộ tống hai cô gái này đến trường rồi lái xe đi mất. Thiên Giai tự hỏi hôm nay là ngày gì mà lại quan trọng với anh đến như vậy? Cả buổi sáng hôm đó, Thiên Giai không gặp Tĩnh Phong, Quốc Vũ và Kỳ Dương một lần nào.
………………………………………..
Buổi chiều nhà Tĩnh Phong
- Em cất đồ đi, chị nấu cơm rồi ăn tối nhé.- Thiên Giai
- Để em phụ chị – Tích Ngọc
- Không cần đâu, em cứ tắm rửa đi
- Hay là thế này, giờ hai chị em mình đi tắm, rồi ra cùng nấu chung. Nha
- Ừ, vậy cũng được.
Thiên Giai nhanh chóng đi tắm, tranh thủ nấu cơm để buổi tối rảnh hơn một chút, có thể ngồi coi phim cùng Tích Ngọc, cũng thuận tiện chờ Tĩnh Phong về. Hôm nay không có Tĩnh Phong ở nhà nên Thiên Giai xin nghỉ ờ tiệm làm thêm.
- Ha ha, coi nó khờ chưa kìa – Tích Ngọc khoái chí cười, thật ra là hai người này đang coi phim hoạt hình
- Biết vậy rồi mà vẫn mắc bẫy – Thiên Giai cười lắc đầu
- Em cười đến chết mất.
- Ngọc này, sao Tĩnh Phong lâu về vậy, giờ cũng đã 9h rồi. – Thiên Giai sốt ruột nhìn chiếc đồng hồ treo tường vừa đổ hồi chuông điểm.
- Em cũng không biết, mà thôi coi tiếp đi chị. Anh ba đi công chuyện mà – Tích Ngọc cho ít bắp rang vào miệng rồi tiếp tục chăm chú coi phim. Thiên Giai thì không thể nhởn nhơ như Ngọc, lòng cô vô cùng lo lắng. Ngày trước, nếu có về trễ anh sẽ gọi điện báo, bây giờ một cú điện thoại hay một dòng tin nhắn cũng không.
……………………………………….
Tại quầy bar
Tĩnh Phong đang ngồi uống rượu, sau mỗi lần họp thế này, anh lại đưa thêm một ít chất cồn vào mình. Quốc Vũ và Kỳ Dương đã về trước. Nguyệt Nhã mặc bộ đồ bó sát người, đỏng đảnh cầm ly rượu tiến đến gần Tĩnh Phong:
- Hôm nay anh ngồi một mình à? Sao không dẫn Thiên Giai theo?
- Là cô? – Tĩnh Phong nhếch miệng cười khinh bỉ – Biến đi
- Hôm nay em sẽ uống cùng anh – Nguyệt Nhã ôm lấy tay Tĩnh Phong, dựa vào người anh
- Bỏ ra, thật kinh tởm.
- Sao vậy? Em có làm gì anh đâu? Tại sao em lại không thể đụng vào anh?
- Cô không xứng.
- Vậy xin anh uống với em một ly thôi.
- Không nói nhiều. Biến.
- Chỉ lần này thôi, biết đâu sau khi uống ly này anh cảm thấy mình cần Thiên Giai hơn thì sao? – Nguyệt Nhã cười nham hiểm
- Ý cô là gì? – Tĩnh Phong hỏi lại
- Nếu không muốn dây dưa với em thì anh chỉ cần uống một ly này thôi, em sẽ để anh đi.- Nguyệt Nhã đưa ly rượu cho Tĩnh Phong, nói anh cầm lấy. Tĩnh Phong vì không muốn dây dưa với người này liền uống một hơi. Nhưng anh không biết trong đó có chất làm nguy hại cho cả anh và Thiên Giai. Tại sao một người như anh lại không phát hiện ra, bởi vì lần này Nguyệt Nhã quá tinh vi, mượn tay người khác làm cho mình, hơn nữa lại đánh vào tâm lí của Tĩnh Phong.
Tĩnh Phong sau khi uống xong ly rượu đó liền tính tiền rồi ra khỏi quầy. Anh bắt đầu cảm thấy khó chịu, người cứ như lửa đốt, không hiểu nguyên nhân do đâu. Anh cố lái xe thật nhanh để về nhà, ngâm mình vào bồn nước. Chỉ lúc này, nước mới có thể giúp anh mà thôi. Anh chợt nhớ đến lời của Nguyệt Nhã khi nãy, cộng với sức nóng của cơ thể, anh hiểu mình đang vướng phải điều gì, dùng chút trí óc còn lại, anh rút điện thoại gọi cho Thiên Giai:
- Em và Ngọc để cửa cổng cho anh, hai người vô phòng khóa cửa lại cho anh. Nhất quyết không được ra ngoài, kể cả người gọi cửa là anh.
- Tĩnh Phong, anh sao vậy? Thế là thế nào ? – Thiên Giai nhận được điện thoại của Tĩnh Phong thì vô cùng mừng rỡ, ít nhất bây giờ cô biết anh vẫn còn quan tâm đến cô.
- Đừng hỏi nhiều, nhớ rõ lời của anh – Tĩnh Phong nói gấp, rồi ngắt máy.Mọi thứ đang chuyển biến xấu đi, anh cảm thấy mình như sắp không kiềm chế nổi.
………
- Anh nói gì vậy chị? -Tích Ngọc hỏi
- Anh nói chúng ta phải vào phòng và khóa cửa lại, không được mở cửa kể cả người gọi là anh.
- Lệnh gì kì cục vậy?
- Đi thôi Ngọc, nghe lời anh em đi – Thiên Giai kéo Tích Ngọc đứng dậy, kéo cô vào phòng mình rồi khóa chặt cửa – Tối nay em ngủ bên này với chị luôn đi
- Anh có chuyện gì vậy nhỉ?
- Chị cũng không biết
Ngay sau đó, xe Tĩnh Phong đỗ trước cửa, anh vội mở cổng ra rồi lái xe vào. Nước, thứ anh cần bây giờ là nước. Tĩnh Phong rót một ly nước đầy, uống vội. Sau đó đi nhanh lên phòng, hướng thẳng về phòng tắm. Ngâm mình trong bồn nước lạnh nhưng nhiệt độ cơ thể không mấy thuyên giảm. Anh bước ra khỏi bồn, mặc đồ, trở ra phòng. Mọi thứ trên bàn đều bị vơ đổ, phòng của anh không khác gì một bãi chiến trường. Đầu anh lại hiện lên nụ cười của Thiên Giai, anh cần gặp cô bây giờ. Nhưng không, anh đã tự tay khóa cửa lại, nhốt mình trong phòng, để chính mình chịu tất cả, để cho mọi thứ được qua đi trong bóng tối của căn phòng anh mà thôi.
Truyện khác cùng thể loại
60 chương
19 chương
249 chương
14 chương