Sau khi đưa Thiên Giai đến chỗ Thiệu Lâm và Song Khuê, Tĩnh Phong cho xe chạy về hướng siêu thị. Anh quyết định cho cô một bất ngờ. Anh mua đủ những nguyên liệu cần cho bữa tối. Ai trong siêu thị cũng phải trầm trồ về vẻ đẹp của anh, nhiều người khen anh đảm đang, nói sau này ai lấy anh chắc sướng lắm. Sau khi chọn xong mọi thứ, Tĩnh Phong lái xe về nhà. Anh mải mê lo làm mọi thứ, đến khi nhìn lên đồng hồ đã thấy hơn 5h. Anh lấy điện điện thoại ra gọi cho Quốc Vũ: -Vũ, mày đón Thiên Giai ở trường giúp tao, Tích Ngọc ở trường cấp hai - Ờ, tao sẽ hộ tống họ về bình yên -Cám ơn mày - Lâu rồi tao mới nghe được một câu hay như thế từ mày đấy Phong. - Mày gọi Dương qua nhà tao luôn - Lại được ăn ké nữa hả mày? - Lôi thôi quá, lẹ đi – Tĩnh Phong cúp máy. Quốc Vũ sau cuộc đối thoại đó liền chạy ra khỏi nhà, mở cửa lấy chiếc xe bốn chỗ của mình rồi gọi cho Kỳ Dương, dặn anh chuẩn bị nhanh để mình qua đón. Khi xe của họ đỗ trước cổng, Tích Ngọc mở khóa rồi chạy vô nhà, theo sau đó là Thiên Giai, Kỳ Dương và Quốc Vũ. Ba đôi mắt nhìn chăm chăm vào Tĩnh Phong – anh đang bày đồ ăn lên bàn. Món nào trông cũng ngon mắt. -Tĩnh Phong, anh nấu hết hả? – Thiên Giai không tin vào mắt mình - Ừ – Tĩnh Phong gật đầu - Vậy anh còn bắt em chỉ cho anh làm gì? – Thiên Giai bước đến gần Tĩnh Phong - Không có gì - Chị ba ơi, chị thay đồ đi rồi xuống ăn cơm – Tích Ngọc đi từ trên lầu xuống. Công nhận cô nhỏ này nhanh thật, mới đây mà đã thay đồ xong rồi - Ừ, chị lên đây – Thiên Giai bước lên phòng. Cô vứt chiếc cặp lên bàn học rồi mở tủ lấy quần áo. Cô đang rất bực mình vì Tĩnh Phong đã chơi cô một vố như vậy, hại buổi trưa cô đau tim muốn chết. Trong bữa tối, mặc dù ngồi cạnh Tĩnh Phong nhưng cô không thèm nói với anh một lời nào. Bỗng Tích Ngọc lên tiếng: - Chị ba, đây chính là bí mật mà hôm bữa em đã nói với chị đấy - Bí mật? – Thiên Giai hỏi lại - Là thứ này này – Tích Ngọc chỉ vào mấy món ăn- Đây chính là bí mật của anh Phong. Nấu ăn ngon cực kì, phải nói là mê ly luôn ý - Thế chắc không cần người dạy đâu nhỉ? – Thiên Giai nói kháy anh - Đương nhiên rồi chị. Anh ấy biết nấu ăn từ lâu rồi, có khi là sư phụ của anh hai luôn đấy. - Con người hoàn hảo như thế quả là hiếm thấy - Em ăn cơm đi – Tĩnh Phong gắp một miếng đồ ăn vào chén Thiên Giai - Thiên Giai này, thằng Phong nó bắt nạt cô hả ? – Kỳ Dương hỏi - Sao anh lại hỏi vậy? – Thiên Giai ngạc nhiên - Đừng tưởng tôi không biết. Nhìn bộ dạng hai người ai cũng đoán ra – Kỳ Dương lại tiếp tục ăn - Mày còn lảm nhảm nữa là ta đuổi về đó – Tĩnh Phong nhìn Kỳ Dương - Tụi bay cho tao xin. Gần 17 tuổi rồi mà cứ cãi nhau trong bữa ăn như thế. Không muốn ăn thì để tao ăn chứ – Quốc Vũ chọc. - Anh ăn cho chết luôn đi – Tích Ngọc gắp lia lịa cho Quốc Vũ - Từ từ thôi Ngọc, anh ăn sao hết – Quốc Vũ xụ mặt - Anh nói để anh ăn mà, em đang giúp anh toại nguyện đấy thôi – Tích Ngọc nhún vai - Được rồi được rồi, coi như anh thua em. Em làm vậy chắc anh bội thực quá – Quốc Vũ nhăn nhó khổ sở - Cho anh chừa – Tích Ngọc lè lưỡi trêu. Cả hai cùng cười phá lên. Thiên Giai cảm thấy mình muốn được giống họ, tâm tình đang tốt liền bị Tĩnh Phong phá đi mất. Anh đã biết nấu ăn vậy tại sao lúc trưa còn chọc cô được như vậy? Càng nghĩ cô càng tức. Chờ mọi người ăn xong, cô dọn chén đũa xuống bồn rửa. Tĩnh Phong xắn tay áo lên nói: - Để anh giúp em - Không dám, việc này sao để anh làm được. -Em giận à? - …. Tĩnh Phong đành lấy chiếc khăn qua lau bàn, thấy Tích Ngọc ra hiệu cho anh lại chỗ cô - Anh ba, anh làm chị giận phải không? - Hình như vậy - Còn hình như cái gì nữa, bây giờ anh không làm được gì đâu. Anh ra ngoài đi, để em phụ chị là được rồi - Ừ, đành vậy Tĩnh Phong bước ra ngoài phòng khách, ngồi xuống cạnh Kỳ Dương, bật ti vi lên xem. Nói là xem ti vi nhưng đầu óc anh luôn để vào phòng bếp, nơi Thiên Giai đang ở đó. Anh thật sự muốn làm giúp cô, nhưng cô đã từ chối, rồi còn đá đểu anh. Anh khẽ thở dài, muốn cho cô bất ngờ, ai dè lại khiến cô thế này…..