Sáng hôm sau - Ngọc, 6h15 rồi, dậy đi – Tĩnh Phong gọi -Em ngủ thêm chút nữa đi – Tích Ngọc ngái ngủ -Anh đi học trước là em tự đi đó. - Chán anh ghê, dậy đây. -Tĩnh Phong, em có thể tự đi – Thiên Giai kéo tay anh - Đi chung luôn cho tiện - Nhưng mà… em… ngại lắm -Có gì đâu mà em phải ngại - Quyết định vậy đi – Tĩnh Phong bước xuống nhà -Này anh..anh …………………………. Hôm đó tới trường, quả như cô dự đoán -Nè nè, phải nhỏ đó là Thiên Giai lớp 10A không vậy? Sao lại đi cùng với anh Phong chứ? -Ê nhỏ đó là ai mà lại đi chung với anh Phong vậy? -Được vài ngày là anh Phong đá nó cho xem, chẳng qua chỉ là khách qua đường mà thôi - Thứ ăn bám vì tiền thì nói tới làm gì hả mày? Tao khinh cái loại đó - Khổ thân anh Phong, chọn ai không chọn, lại chọn cái con nhỏ đó chứ. Một đám con gái đứng chỉ chỏ về phía Tĩnh Phong và Thiên Giai. Cô nghe hết, nhưng không nói gì, chỉ im lặng chịu đựng. Tĩnh Phong thấy vậy liền nắm chặt tay cô như một lời động viên. Cô cảm thấy ấm áp hơn bao giờ hết. Đứng trước những lời đồn này, anh ở bên cô, trấn an cô bằng hành động của anh, chứ không phải bằng lời nói. Một đám khác lại bàn tán: - Ê, nhìn kìa, anh Phong với Thiên Giai kìa. Đẹp đôi ghê ha - Tao biết mà, hai người này cuối cùng cũng yêu nhau thôi - Đẹp đôi thật đó. Oh My God, ước gì con là người yêu anh ấy -Thôi đi chị, chị tính giành với người ta à? -Không không, tao đang than thôi. Đi ăn sáng mày, đứng đây nhìn họ ngọt bùi tao chịu không được - Ờ, thì đi Đưa cô đến lớp, dặn dò cô nhớ cẩn thận kẻo lại đụng vào vết thương, Tĩnh Phong mới yên tâm đi lên lớp. -Thiên Giai, cậu sao rồi, sống có thoải mái không? – Thiệu Lâm hỏi -Mình vẫn ổn. Cám ơn cậu -Vết thương của cậu đã lành chưa – Song Khuê -Sắp khỏi rồi, cuối tuần sau mình sẽ đi tái khám ” TÙNG !! TÙNG !! TÙNG!!” Trống vào lớp vang lên, mọi câu chuyện đều được gác lại. Hôm nay Thiên Giai chỉ học 4 tiết, được nghỉ hai tiết cuối. Nghĩ vậy, cô lấy điện thoại ra nhắn tin cho anh: ” Hôm nay em về sớm, anh cho em mượn chìa khóa vào nhà đi” ” Anh cũng về” ” Đừng cúp học như vậy chứ? Để em tự về là được rồi” ” Chờ anh” 30s sau cô đã thấy anh trước cửa lớp, kéo cô đi về phía để xe -Ơ..anh..này. Song Khuê, Thiệu Lâm, mình đi trước đây – Thiên Giai – Này, anh làm sao vậy? - Dũng Nhân với em có vẻ thân thiết nhỉ? – Tĩnh Phong ngồi trong xe cười khẩy -Anh gặp anh ấy à? Có chuyện gì sao? -Muốn gặp thì cứ đi tới lớp em mà gặp, mắc gì phải hỏi anh này nọ. Cái con người đó.. hừ -Hơ, anh ấy hỏi anh chuyện gì vậy? -Hỏi han về em đấy, muốn chọc cho anh nóng lên mà -Anh ..ghen à ? – Thiên Giai liếc trộm Tĩnh Phong -……… -Này, anh làm sao vậy? Sao đột nhiên tăng ga lên thế? Có biết nguy hiểm lắm không? -Nói với Dũng Nhân, lần sau muốn hỏi gì gặp trực tiếp em mà hỏi, đừng có hỏi anh như thế. -Anh không ghen à? – Thiên Giai cười tinh nghịch- Vậy thì ngày mai em đi tìm anh Nhân, không thèm chơi với anh nữa. -Em.. – Tĩnh Phong thắng gấp – Cứ thử đi – Anh lại đột ngột tăng tốc - DU TĨNH PHONG, ANH CÓ NGHE EM NÓI GÌ KHÔNG HẢ ? – Thiên Giai bực bội hét lớn- Em với anh Nhân chỉ là bạn thôi, anh đừng có như vậy. - Biết đâu được - Được rồi, anh có thể kiểm tra điện thoại của em. Từ nay, mỗi khi gặp Dũng Nhân em sẽ thông báo cho anh, được chưa hả ĐẠI CA – Hai chữ cuối cô cố tình nhấn mạnh. - Được – Tĩnh Phong cười nửa miệng. Anh này càng ngày càng gian xảo – Nay em nấu cơm đi - Hả, trước giờ ăn cơm bên ngoài mà, sao đột nhiên hôm nay nói em nấu vậy? -Thích - Vậy Tích Ngọc thích ăn món gì để em nấu? -Món gì cũng được -Là anh nói đấy nhé Tĩnh Phong gật đầu rồi cho xe chạy vào siêu thị.