Mầm Cây rất lễ phép, biết chào hỏi lịch sự với người lớn, không giống Tiểu Manh. Lúc nào cũng ngỗ nghịch, cứng đầu. Tiểu Manh đứng ở một bên hờn dỗi bĩu môi nhìn mẹ mình, Mầm Cây biết bé không vui liền kéo kéo ống quần của ba ba rồi giới thiệu. " Đây là ba ba của tớ!" Tiểu Bao Bao nghe tiếng con trai mình nói chuyện cũng đã quan sát từ lúc nãy đến giờ, nhìn bé con Tiểu Manh ở bên kia mặt mũi không vui. Tiểu Bao Bao liền ngồi thấp người xuống, tiện tay lấy ra trong túi áo mình một viên kẹo, nở nụ cười hồn nhiên. " Chào bé con, Bao Bao là ba của Mầm Cây. Cho con kẹo này!" " Con không cần!" Tiểu Manh Manh xấu tính đáp, lại bị mẹ ở một bên nhắc nhở. " Dám trả lời với người lớn thế hả ?" Sau đó, phu nhân họ Lý này ngẩng mặt lên. Ngượng ngùng xin lỗi Bao Bao. " Thật ngại quá, thằng bé này ở nhà được chiều hư nên bây giờ có chút không nghe lời. Mong anh đừng chấp nó" Lý phu nhân đã mở miệng xin lỗi, người lớn chắc chắn sẽ bỏ qua. Nhưng Bao Bao lại khác, cậu cố gắng nhét một viên kẹo vào tay Tiểu Manh. Còn nói. " Trẻ con hư hỏng không phải là do chiều hư, mà là do người lớn yêu thương sai cách. Bé con ăn kẹo, bé con vẫn mãi mãi là bé con" Lời nói của cậu có phần khó hiểu, nhưng chính là đang chỉ trích cách dạy dỗ con có chút thô lỗ của Lý phu nhân. Tiểu Manh cầm lấy viên kẹo, nhìn khuôn mặt cười tươi của Bao Bao. Rồi lại nhìn đến khuôn mặt của Mầm Cây, đành nhận kẹo rồi trốn sau lưng mẹ. Điều mà khiến Lý Tô Tô không tin được là khuôn mặt của Tiểu Bao Bao thật sự còn quá trẻ, hai má phúng phính như muốn búng ra sữa, mắt to tròn con ngươi đen lấy. Thoạt nhìn rất đáng yêu. Lý Tô Tô đoán không chừng Mầm Cây chỉ mới mười tám tuổi, nhịn không được khen một câu. " Chà! Cậu thật sự quá trẻ lại còn rất đáng yêu, bé con nhà cậu cũng đáng yêu như vậy...!Có phải vợ cậu cũng sẽ nhỏ nhắn lắm đúng không ?" Mầm Cây đang mãi mê chơi cùng Tiểu Manh, không hề nghe được câu hỏi của Lý phu nhân, chỉ còn lại Mầm Cây mà thôi. Bao Bao nghĩ đến " vợ" của mình. Chẳng phải là người thường cùng cậu hay chăm sóc Mầm Cây. Đó chẳng phải là Tạ Tĩnh Khang sao? Tạ Tĩnh Khang thì làm sao dịu dàng được ? Cậu lắc đầu phủ nhận. " Không phải, vợ không dịu dàng...!Vợ rất to con, còn có sáu múi nữa. Ưm..cao hơn Bao Bao một cái đầu" Lý phu nhân giật mình, lại thầm nghĩ. " Chậc! Rõ ràng hai cha con nhà này đáng yêu như vậy mà lại có một cô vợ cường tráng như vậy sao ? Rõ ràng trái ngược mà" Nhắc đến gia đình nhà này, Lý phu nhân tỏ rõ tính hiếu kì. Lại hỏi tiếp. " Vậy thì vợ anh làm công việc gì ? Tuy thân hình có hơi cường tráng, nhưng có lẽ sẽ đối tốt với mọi người đi" Tiểu Bao Bao nghe đến đây lại càng lắc đầu, thành thật đáp. " Không có, vợ rất hung dữ. Lại thường hay mắng nhân viên, nếu các khách hàng đến mà chọc tức vợ...!Vợ trực tiếp sẽ đuổi đánh người ta." Lý phu nhân đổ mồ hôi lạnh, cuối cùng người vợ của Tiểu Bao Bao là thần thánh phương nào, tại sao lại nghe như một con quỷ tu la vậy. Nhưng Lý phu nhân không biết, Tiểu Bao Bao rất ngốc. Cậu chỉ trả lời theo bản năng, thế là thành ra chuyện ông nói gà, bà nói vịt." Trong khi hai người còn không biết cư xử thế nào thì bỗng nhiên có tiếng gọi vang lên. " Bao Bao! Em và con sao lấy thức ăn lâu vậy?" " Bà xã! Em và con sao lấy thức ăn lâu vậy?" Tiểu Lạp Đông xuất hiện bên cạnh mình là Lý phu nhân. Ân cần quan tâm hỏi thăm. Ở phía bên này, Tiểu Bao Bao cũng được Tĩnh Khang lo lắng đi tìm, hắn còn không quên hỏi thăm. " Em và con làm gì vậy ? Không sao chứ ?" " Khang Khang ! Có người vừa hỏi thăm anh này" Tiểu Bao Bao dùng tay chỉ về Lý Phu nhân. Lý phu nhân cũng giật mình không kém, hóa ra" vợ của Bao Bao là nam. Mà Tạ Tĩnh Khang vừa ngẩng mặt lên, Tiểu Lạp Đông đã chỉ tay thẳng vào mặt hắn nói. " Tạ...Tạ lưu manh" Tạ Tĩnh Khang nhíu mày, khó chịu nói. " Tiểu chơi bẩn hèn hạ" Chậc! Oan gia ngỏ hẹp thật rồi. Hai người đàn ông của hai là kẻ thù không đội trời chung. Hai vị phu nhân nhà nào đó đều ngốc như nhau. Hai bé con nắm tay nhau, nhìn bốn người lớn đầy khó hiểu.