Này! địa phủ ở hướng kia!
Chương 47 : Mặt nạ trẻ con
Tiết đại thúc đem canh gà đặt ở trên bàn, nói ra những lời thấm thía. Nhưng trong đôi mắt vẩn đục hình như hiện lên một tia khác lạ giây lát lướt qua. Ông ta khẽ hỏi:
“Vì sao các ngươi lại đến nơi này tìm?”
“Vì Nguyệt Linh……” Nguyệt Lão chút nữa lỡ miệng thốt ra, may là kịp thời dừng lại, rồi mới ngượng ngùng cười; “Chúng ta đi tìm đại……”
Tiết đại thúc hồ nghi mà nhìn chúng ta: “Tùy tiện tìm sẽ không dễ dàng tìm được nơi này…… Các ngươi đừng gạt ta.”
Chúng ta không biết đáp trả ra sao!! Ta và Nguyệt Lão hai mặt nhìn nhau...
" Nếu là không tiện nói ta cũng không hỏi nữa, ta đi ra ngoài đây, uống xong canh gà thì nghỉ ngơi đi.” Tiết đại thúc cười ha hả mà xua xua tay, rồi mới run rẩy đi ra ngoài.
Nguyệt Lão vẫn luôn hồ nghi mà nhìn bóng lưng Tiết đại thúc, cặp mắt phượng hắn mang theo một tia dị sắc, làm ta cảm thấy rất lạ.
“Nguyệt Lão, ngươi nhìn chăm chăm Tiết đại thúc làm gì?” Ta mở miệng hỏi.
Nguyệt Lão lúc này mới phục hồi tinh thần lại, rồi mới thấp giọng nói: “Không có gì, ta cảm giác Tiết đại thúc hơi quái quái”
“Thôi mau ngủ đi, không còn sớm nữa!” Ta nhìn nhìn bầu trời đen nhánh bên ngoài, nhắc nhở rồi mới nằm xuống, đắp mền mỏng lên.
Đột nhiên, ta cảm giác có cái gì đó đập vào người, ta kinh hãi ngồi bật dậy, lại thấy kế bên là Nguyệt Lão nằm chành ành mà cười tủm tỉm.
Ta nghiến răng, gầm nhẹ: “Ngươi đi xuống cho ta!”
Nguyệt Lão vẻ mặt thiếu đòn giật một nửa cái mền ôm vào trong ngực, vẻ mặt ta không đi xuống.
“Nam nữ thụ thụ bất tương thân!” Nếu không phải bị thương, ta đã sớm đá hắn xuống giường.
Nguyệt Lão chu chu miệng, vẻ mặt uất ức: “Người ta chỉ là muốn ngủ chung với ngươi thôi mà……”
Người này có thể hay không ít vô sỉ một chút!
Ta đỡ trán thở dài, trong lòng tự dưng nhớ tới Vệ Giới.
Tuy rằng Vệ Giới hay tự luyến và độc miệng một chút, nhưng ít nhất hắn còn biết đọc sách, có tố chất khí chất, có giới hạn riêng.
Nhưng cái vị thần trước mắt này…… vô sỉ đến nỗi không có giới hạn!
“Ngươi vẫn không đi xuống?” Ta nghiến răng, âm trầm trầm mà nhìn về phía hắn.
Nhưng người trước mắt vẫn giữ vẻ mặt như cũ “Ta không đi xuống, ngươi làm gì được ta”, ta xem đến tức muốn cắn lưỡi.
“Vậy ngươi ngủ đi! hừ hừ, đợi khi trở về Thiên đình ta liền đi tìm Hồng Tụ Tiên Tử tâm sự, thuận tiện nói với nàng ta là có người nào đó mặt dày mày dạn muốn ngủ chung với ta, để ta coi Hồng Tụ của ngươi sẽ phản ứng thế nào?” Ta âm âm cười lạnh, dùng ra tuyệt chiêu sát thủ.
Quả nhiên, vẫn là uy hiếp hữu dụng nhất, hiện tại hắn liền làm ra vẻ mặt cười muốn làm lành, xong tự động lăn xuống giường:
“Thôi thôi! Ta lúc nãy chỉ là nói giỡn thôi, ngươi ngàn vạn lần đừng coi là thật .”
Ta cảm thấy mỹ mãn mà một lần nữa nằm xuống, đem mền đắp lên, an nhàn mà nhắm mắt lại.
“Tiểu Thiên!” Đột nhiên, bên tai vang lên tiếng hô khẩn trương của Nguyệt Lão.
Ta mở bừng hai mắt, hung tợn mà trừng hắn: “Cái gì nữa? Ngươi có để ta ngủ không?”
Ta quay lại thì thấy vẻ mặt Nguyệt Lão trắng bệch, hắn run rẩy đẩy đẩy bả vai ta, ngón tay chỉ hướng ngoài cửa sổ: “Ngươi nhìn kìa……”
Ta không kiên nhẫn mà nhìn về phía cửa sổ, lại không thấy được bất cứ thứ gì, không khỏi tức điên.
“Nhưng vừa mới ban nãy nó còn ở đó mà!!” Nguyệt Lão vội vàng mà nói.
Nhìn Nguyệt Lão vừa khẩn trương cùng nghi hoặc, ta cũng nghĩ rằng hắn không phải đang đùa giỡn, không khỏi hỏi: “Ngươi thấy cái gì?”
Nguyệt Lão nhích lại kế bên ta, trong mắt còn có chưa tan sự kinh ngạc: “ ngoài cửa sổ có một cái mặt nạ trẻ con màu trắng.”
Ta cũng kinh ngạc câm lặng.
“Ta không lừa ngươi, vừa mới ny nó xuất hiện ở bên ngoài, còn nhìn chằm chằm vào chúng ta, không biết vì sao đột nhiên không thấy đâu nữa.” Nguyệt Lão đầy mặt hoảng sợ, có hơi lo lắng mà quét nhìn bốn phía:
“Có phải cái thôn này có thứ không sạch sẽ hay không?”
“Dù thực sự có thứ không sạch sẽ đi nữa, ngươi đã quên ta là Quỷ sai hay sao hả?” Ta hừ một tiếng, kiêu ngạo mà nhìn về phía Nguyệt Lão.
Nguyệt Lão chọc chọc bả vai ta, nói: “Ngươi đã quên…… mấy ngày nay của tháng này là thời điểm linh lực ngươi yếu nhất, bây giờ ngươi không có phép thuật thì ngươi đấu với quỷ đường nào?”
Ta giống như đã quên mất việc này! Ta xấu hổ mà cười.
“Cho nên chúng ta ngày mai đi khỏi đây được không?” Nguyệt Lão sợ hãi mà rụt rụt bên người ta, run run nói.
Ta không còn gì để nói mà nhìn về phía tên nam nhân to lớn bên cạnh, tốt xấu gì hắn cũng là thần tiên mà lại nhát gan như vậy.
Đêm nay ta và Nguyệt Lão ngủ chung, nhưng đến cuối cùng ta lại như bạch tuộc mà ôm chặt, vùi đầu trong ngực Nguyệt Lão mà ngủ âm trầm.
Nhưng ngủ sâu thì rất dễ thức, khi ta vừa mở mắt ra thì đã là tờ mờ sáng.
Truyện khác cùng thể loại
26 chương
37 chương
40 chương
17 chương
54 chương
327 chương