Này, Chớ Làm Loạn
Chương 49
Cao Ngữ Lam không biết tình hình hiện giờ của cô và Doãn Tắc gọi là gì, chiến tranh lạnh hay hờn dỗi?
Cô cảm thấy đều không đúng, bởi vì cô và anh không cãi nhau, cũng không nói những lời khó nghe. Cao Ngữ Lam cho rằng cô không phải giận Doãn Tắc, mà cô chỉ cảm thấy trong lòng không vui, rất hỗn loạn, nên cô đột nhiên muốn quay về nhà ở vài ngày.
Tuy Cao Ngữ Lam không cho rằng đây là chiến tranh lạnh, nhưng trên thực tế bọn họ đã xa nhau ba ngày mà không ai liên lạc với ai. Doãn Tắc từ buổi tối gửi hai tin nhắn trêu tức Cao Ngữ Lam không còn một động thái nào khác. Về phần Cao Ngữ Lam, cô nghĩ nếu Doãn Tắc nhắn tin cho cô, cô nhất định sẽ gọi điện cho anh. Cao Ngữ Lam cứ chần chừ mãi, chớp mắt đã ba ngày trôi qua. Cô đã hiểu rõ tâm trạng của mình, nhưng thời gian càng kéo dài lâu, cô càng không dám gọi điện cho Doãn Tắc.
Ông bà Cao rất bất ngờ khi thấy con gái đột ngột về nhà, ông bà thay nhau hỏi có phải xảy ra chuyện gì? Cao Ngữ Lam chỉ nói cô sắp đi làm nên muốn về nhà chúc mừng sinh nhật bố. Thật ra từ hôm Cao Ngữ Lam về nhà một tuần sau đến mới đến sinh nhật của ông Cao, hơn nữa năm nay không phải là đại thọ nên hai ông bà vốn định không tổ chức ăn uống, bà Cao tự tay đan cho ông Cao một chiếc áo len mới coi như quà sinh nhật. Kết quả con gái về nhà nói tổ chức sinh nhật, ông Cao tuy cảm thấy đây chỉ là cái cớ nhưng ông vẫn rất vui mừng.
Hôm nay là ngày thứ tư Cao Ngữ Lam ở nhà, ngày kia là sinh nhật của ông Cao. Cao Ngữ Lam đi dạo một vòng để mua quà sinh nhật cho bố, nhưng trong lòng cô toàn hình bóng của Doãn Tắc, suốt buổi shopping tâm hồn cô để ở đâu đâu, cuối cùng không mua được quà gì. Đến mười một giờ đêm, cô lăn đi lộn lại trên giường không tài nào ngủ nổi. Thao thức mãi, cuối cùng cô quyết định bấm điện thoại gọi cho Doãn Tắc.
Chuông mới đổ một tiếng, Doãn Tắc đã bắt máy. Nhưng anh không lên tiếng, Cao Ngữ Lam đợi mãi cuối cùng đành mở miệng: "Alo!".
"Cô tìm ai?" Ở đầu bên kia giọng điệu của đồng chí Doãn Tắc bình thản như không.
Cao Ngữ Lam đớ người, anh tức giận thật rồi, phải làm sao bây giờ?
"Em xin lỗi, em..." Cao Ngữ Lam lập tức nhận lỗi. Nhưng cô phải giải thích thế nào đây, nói cô không phải cố ý bỏ về? Nhưng rõ ràng là cô cố ý. Nói cô không muốn làm anh tức giận? Nhưng anh đã tức giận rồi.
"Cô tìm ai?". Đồng chí Doãn Tắc vẫn tiếp tục diễn cảnh nhận được cuộc điện thoại lạ, Cao Ngữ Lam đột nhiên đau lòng, cô cầm điện thoại mãi vẫn không thốt ra lời, Doãn Tắc ở đầu bên kia đợi một lúc rồi nói: "Alo, nếu không lên tiếng tôi sẽ cúp máy".
Nước mắt Cao Ngữ Lam trào ra, mấy hôm nay tinh thần cô khá tệ, cô nghĩ đi nghĩ lại những chuyện đã xảy ra, cô nhớ anh đến phát rồ phát dại, khó khăn lắm mới lấy hết dũng khí gọi điện cho anh, vậy mà anh lại có thái độ đó. Cô buồn quá, càng nghĩ càng đau lòng, cuối cùng không kìm chế được cơn nấc nghẹn.
"Alo! Alo..." Nghe thấy tiếng khóc của Cao Ngữ Lam, Doãn Tắc năn nỉ: "Em đừng dùng chiêu này mà, chúng ta vẫn còn chưa nói chuyện, em đã sử dụng thứ vũ khí có sức sát thương cực lớn là không được đâu đấy. Đừng khóc, đừng khóc nữa, anh nói đùa ấy mà, anh trêu em thôi, em đừng khóc nữa".
Nghe Doãn Tắc nói như vậy, Cao Ngữ Lam liền òa khóc. Cô rất đau lòng, cô muốn trút hết nước mắt ra ngoài.
Doãn Tắc ở đầu bên kia thở dài: "Được rồi, được rồi, là lỗi của anh. Em yêu, anh sai rồi..." Anh dỗ dành: "Anh không nên trêu em, em cũng biết mồm miệng anh từ xưa đến nay là như vậy mà. Là anh không tốt, xin lỗi em, đừng bỏ rơi anh". Nói đến câu cuối cùng, Doãn Tắc nghẹn ngào: "Em không thể vì hứng thú nhất thời của anh mà bỏ rơi anh, nếu em không cần anh nữa thì anh phải làm sao? Anh chỉ có thể dẫn Man đầu đi lang thang thôi...huhuhu..."
Ở đầu bên này Cao Ngữ Lam vừa quệt nước mắt vừa nói: "Anh nhận sai sao còn diễn kịch nữa, anh đáng ghét thật đấy, em ghét anh nhất trên đời...".
"Anh chỉ là nhân tiện biểu diễn thôi mà, anh không phải cố ý đâu, em đừng ghét người ta, huhuhu..."
Cao Ngữ Lam hít mũi, bị Doãn Tắc làm cho hết tâm trạng để khóc: "Nếu anh còn diễn nữa, em sẽ mặc kệ anh".
"Sao em có thể mặc kệ anh?" Giọng điệu Doãn Tắc tỏ ra nghiêm túc: "Em đừng khóc nữa, có gì từ từ nói, anh xin lỗi".
"Thế thì anh đừng bày trò nữa".
"Được, anh sai rồi, anh xin lỗi, anh là tên khốn". Doãn Tắc tỏ ra rất thành khẩn, Cao Ngữ Lam lau sạch nước mắt trên mặt, tâm trạng khá hơn một chút.
"Anh đang làm gì vậy?" Cô hỏi.
"Anh đang nằm trên giường của chúng ta". Doãn Tắc trả lời rồi hỏi lại: "Còn em?"
"Em đang nằm trên giường". Câu trả lời của Cao Ngữ Lam không có định ngữ "của chúng ta". Doãn Tắc thở dài: "Không có em anh không ngủ được".
"Doãn Tắc, anh còn giận em không?"
"Lần sau không được lén lún bỏ đi biết chưa? Em đâu làm sai điều gì, không cần phải bỏ trốn. Nếu có gì bất mãn hoặc không vui, em có thể nói thẳng với anh. Anh là bạn trai của em, là đối tượng để em mắng em cằn nhằn em nổi nóng em trút giận mới phải. Dù em ngại anh đi chăng nữa cũng đừng nói với anh là không sao rồi thoắt một cái đã bỏ đi mất dạng còn mượn cớ tổ chức sinh nhật cho ba em".
"Em xin lỗi". Cao Ngữ Lam nghẹn ngào, cô biết trong chuyện này là cô không đúng. Nếu đổi lại là Doãn Tắc làm như vậy với cô, chắc chắn cô cũng sẽ buồn và tức giận.
"Sau này nếu anh làm chuyện gì khiến em không vui, em đánh anh mắng anh cũng được, đừng lặng lẽ bỏ đi mất, được không em? Em muốn yên tĩnh suy nghĩ thì hãy nói với anh một câu, đừng bỏ trốn như thế này".
"Được".
"Vậy bây giờ em còn giận anh không?" Doãn Tắc hỏi.
"Em nghĩ không phải em giận anh".
"Thế thì là gì?"
Cao Ngữ Lam không trả lời câu hỏi của Doãn Tắc. Doãn Tắc cũng không giục cô mà kiên nhẫn chờ đợi. Một lúc sau, Cao Ngữ Lam mới lên tiếng.
"Doãn Tắc!"
"Gì cơ?"
"Doãn Tắc".
"Được rồi". Doãn Tắc thở dài: "Anh đây".
"Doãn Tắc".
"Anh nhớ em, Lam Lam. Em đừng trách anh được không em? Mấy ngày này anh đã suy nghĩ rất nhiều, là anh ích kỷ quá, anh chỉ nhìn nhận vấn đề từ góc độ của anh. Có thể chuyện anh không cho là có gì to tát lại rất nghiêm trọng đối với em, anh không để ý đến cảm nhận của em, cách nhìn nhận vấn đề của mỗi người là khác nhau, anh không thể áp đặt..."
"Không phải đâu Doãn Tắc, thật ra là em ghen..."
Ở đầu bên kia điện thoại, Doãn Tắc sững sờ: "Lam Lam..."
"Em ghen, Doãn Tắc. Nên em mới cảm thấy rất buồn, mới tùy hứng như vậy. Lúc đó em không hiểu tại sao tâm trạng em lại tồi tệ đến thế, bây giờ em biết rồi. Em cảm thấy trong vụ việc đó, anh coi trọng Doãn Thù hơn em, anh để ý đến cảm nhận của cô ấy hơn em, giống như ở trong lòng anh em không phải là số một, vì vậy em rất buồn, em đã ghen..."
"Em rất quan trọng với anh, vô cùng vô cùng quan trọng". Doãn Tắc vội đảm bảo: "Việc anh khiến em có cảm giác không được coi trọng đúng là tệ quá đi. Anh tất nhiên là coi trọng em, Lam Lam...". Tiểu thư bánh bao của anh ghen với em gái anh, không biết nên vui hay là buồn đây?"
"Em biết, anh luôn đối xử tốt với em". Cao Ngữ Lam nói: "Mấy ngày qua em luôn nghĩ đến những lời anh nói với em. Tuy lúc nào anh cũng có vẻ không nghiêm túc, nhưng anh chưa bao giờ nói với em những lời tán tỉnh đường mật. Trước đây Trịnh Đào nói rất nhiều, cuối cùng anh ta vẫn bỏ rơi em. Thật ra Nhược Vũ nói đúng, nhất định là tình cảm của anh ta đã phai nhạt, sự việc lúc đó chỉ là một cái cớ của anh ta. Doãn Tắc, em đã từng bị tổn thương, vì vậy khi em phát hiện ra anh chưa từng nói với em những câu đại loại "em là người quan trọng nhất trong lòng anh, anh sẽ hái sao cho em, suốt đời này anh chỉ yêu mình em, có thể vì em từ bỏ tất cả mọi người..." như Trịnh Đào từng nói, em lại cảm thấy rất vui".
"Em khiến anh chẳng biết nói gì bây giờ". Doãn Tắc thì thầm trong điện thoại.
"Em xin lỗi, Doãn Tắc. Lúc đó em bỏ đi là do em không biết giải quyết tâm trạng tồi tệ của em như thế nào. Mỗi khi gặp chuyện buồn phiền là em muốn trốn tránh, em không nên như vậy".
"Là anh đã khiến em buồn, anh xin lỗi". Doãn Tắc cảm thấy xót xa khi nghe câu nói của Cao Ngữ Lam.
"Không phải đâu Doãn Tắc. Em đã nghĩ rồi, về chuyện học bơi mà anh nói, tuy rất thẳng thắn và khó nghe, nhưng em cảm thấy anh nói đúng. Mỗi khi xảy ra chuyện, em đều cho rằng bản thân đáng thương, không ai đứng về phía em, không ai giúp em lên tiếng. Em luôn nghĩ tại sao bọn họ có thể như vậy, rõ ràng em mới là người chịu oan ức, Nhược Vũ nói tất cả mọi người liên kết bức em bỏ đi, nhưng trên thực tế là em tự ép bản thân bỏ đi, em không chịu nổi ấm ức, em không chịu nổi sự kỳ thị của mọi người, em không ngừng xuất hiện ý nghĩ cuộc sống của em rất tồi tệ, em cảm thấy bản thân trở thành trò cười trong con mắt bọn họ, vì vậy em mới ra đi".
"Lam Lam, em không làm sai, em rất tốt, em đang theo đuổi cuộc sống tốt hơn, con người ai cũng như vậy cả".
"Doãn Tắc!".
"Ơi!"
"Anh đã từng nói là anh rất mệt mỏi, em muốn học bơi, em muốn cùng anh chia sẻ gánh nặng, em không nên nghĩ việc gì cũng dựa dẫm vào anh. Em hy vọng em có thể trở thành chỗ dựa của anh".
Doãn Tắc ngây người, trái tim anh rung lên vì câu nói này của Cao Ngữ Lam. Cô ấy muốn làm chỗ dựa của anh, kể từ khi bố mẹ qua đời, anh toàn phải một thân một mình gánh vác, vậy mà bây giờ Lam Lam của anh nói, anh có thể dựa vào cô.
Doãn Tắc giơ tay che mắt mình, bây giờ anh mới phát hiện ra con người anh yếu đuối hơn anh tưởng. Hóa ra anh cũng rất tham lam, anh có nhiều yêu cầu về cô như vậy, hóa ra là anh khao khát có thể dựa dẫm vào cô.
"Ngày mai em quay về có được không?" Anh rất nhớ cô, cô ngoan ngoãn dũng cảm và tốt đẹp biết bao, anh rất nhớ cô, rất muốn ôm cô vào lòng.
"Không được, ngày kia là sinh nhật bố em, em đã hứa với bố sẽ cùng bố đón sinh nhật".
"Vậy tại sao em chọn đúng lúc này gọi điện cho anh. Không nhìn thấy em anh buồn lắm".
"Em nhớ anh, Doãn Tắc, em rất nhớ anh".
Hai người tiếp tục trò chuyện thêm một lúc. Cuối cùng thật sự muộn quá, cả hai mới lưu luyến tắt điện thoại.
Trong lòng Cao Ngữ Lam tràn đầy niềm vui và sự ngọt ngào. Cô mong có một vị thần tiên nào đó xuất hiện, đem Doãn Tắc đến với cô ngay lập tức. Cô nghĩ lan man, khó khăn lắm mới chìm vào giấc ngủ. Cao Ngữ Lam không biết ngủ bao lâu, chuông điện thoại đột nhiên reo vang, cô cầm lên xem, lại là Doãn Tắc.
"Anh không ngủ được sao? Vẫn muốn nói chuyện với em à, ngày kia em về rồi".
"Anh không đợi được nữa, anh muốn gặp em".
Cao Ngữ Lam bĩu môi: "Em có biết bay đâu".
"Em xuống dưới đi, anh đang ở bên ngoài khu chung cư nhà em".
"Gì cơ?" Cao Ngữ Lam ngồi bật dậy: "Anh đang ở đâu?"
"Anh đang ở ngoài cổng khu chung chư nhà em, em mau xuống đây đi".
Tất cả mọi tế bào trên người Cao Ngữ Lam đều trở nên kích động, anh đến đây rồi, nửa đêm nửa hôm anh lái xe suốt mấy tiếng đồng hồ đến nhà cô, chỉ vì anh nhớ cô.
Cao Ngữ Lam nhảy xuống giường, vội vàng vơ chiếc áo khoác mặc lên người. Sau đó cô rón rén ra khỏi phòng, sau khi rời khỏi cửa nhà, cô chạy nhanh về phía cổng khu chung cư.
Trời rất tối, khu chung cư chỉ có một vài bóng điện lờ mờ, Cao Ngữ Lam chạy như bay ra ngoài cổng. Nhìn thấy xe của Doãn Tắc đỗ ở bên ngoài, cô liền xông ra, Doãn Tắc xuống xe, cô lập tức lao vào lòng anh. Anh ôm chặt cô và cúi đầu hôn lên môi cô.
Truyện khác cùng thể loại
104 chương
31 chương
1090 chương
210 chương
62 chương