Nội tâm của Trì Trĩ Hàm lúc này một lời khó nói hết. Trước lúc Tề Ninh đi đã đưa cho cô một tờ giấy, là giấy A4 rọc đôi hết sức bình thường, bên trên thật sự có mấy chữ viết tay. Chữ viết bằng bút máy rất đẹp, nét chữ cứng cáp, mạnh mẽ, có cốt cách — liếc mắt nhìn qua cũng có thể nhìn ra là nét chữ của đàn ông, mà nhìn vào độ ổn định của nét chữ thì hẳn là tuổi của người này cũng không còn nhỏ. Cho nên người sống ở phía đối diện là một người đàn ông trung niên sao? Thảo nào lại chọn phương thức giao tiếp cũ kĩ như vậy. Trì Trĩ Hàm ép mình đừng để ý đến chuyện sẽ sống ở đây suốt một tháng cùng một người xa lạ mà có lẽ là một người đàn ông trung niên ở phía đối diện, tập trung sự chú ý vào thực đơn, sau đó, khóe miệng bắt đầu co rúm lại. Bữa trưa hết sức bình thường, nấm kim châm xào tỏi, bánh tôm chiên cùng với canh sò, Trì Trĩ Hàm tính ra lượng công việc cũng ít, bữa tối cũng không khó, chỉ là canh rau với gan heo, đậu phụ sốt cùng với chân gà quay giòn, nhưng khiến cho cô suýt chút nữa không khống chế được chính là bữa ăn khuya, trên giấy viết rõ ràng mấy chữ rất to: mì Dương Xuân không có vị mì Dương Xuân. <img alt="Món ăn Trung Quốc ht sức bình thường nấm kim châm xào tỏi bánh tôm chiên cùng với canh sò Trì Trĩ Hàm tính ra lượng công việc cũng ít bữa tối cũng không khó chỉ là canh rau với gan heo đậu phụ sốt cùng với chân gà quay giòn nhưng khin cho" src="https://static./chapter-image/nay-cai-muoi-cua-em/7409b89a8f2758a19871fd7dc0b8de80.jpg" data-pagespeed-url-hash=3591860548 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> … Cho dù trong bếp không có camera, cô cũng không có gan dùng lại nguyên liệu nấu ăn còn thừa hôm nay để nấu cho ngày mai, chắc chắn nhà họ Tề mời cô không phải là để cho người nhà họ Tề phải ăn đồ ăn thừa. Cho nên ngày mai sau khi làm cơm tối xong, cô lại phải tốn bốn tiếng đồng hồ để làm một bát mì Dương Xuân… Thật là… Mặc dù người trả tiền thì chính là ông chủ, nhưng mà người làm công Trì Trĩ Hàm vẫn oán thầm trong lòng bằng mấy từ thô tục trẻ con không nên nghe, hơn nữa còn theo bản năng trừng mắt nhìn vào camera một cái. Tề Trình bị trừng đến mức rụt cổ lại, dời tầm mắt đi, không dám tiếp tục nghiên cứu biểu cảm của cô lúc nhìn thực đơn nữa. Anh lau hết mồ hôi lạnh vừa chảy ra, nhớ lại cái trừng mắt vừa rồi của Trì Trĩ Hàm, khóe môi anh hơi mấp máy, nhìn có vẻ vô cùng oan ức. Anh đoán rằng đây là đang tức giận vì hôm nay đã làm mì xong xuôi mà anh không ăn, đêm mai lại phải bận bận rộn rộn làm lại một lần nữa. Có chút sợ hãi, lo rằng bận rộn vất vả như vậy có khiến vị đầu bếp mới này bất mãn hay không. Nhưng mà lại lập tức tự thuyết phục bản thân rằng người này là do anh dùng một số tiền lớn để thuê về, nấu ăn là công việc của cô. Anh không thể lúc nào cũng để ý đến cái nhìn của người khác đối với mình, hơn nữa lại là của một người chẳng liên quan. Đấu tranh tư tưởng trong đầu một lúc lâu, camera lại đột nhiên vang lên tiếng nói của Trì Trĩ Hàm. “Tôi đã lọt qua phỏng vấn rồi, bây giờ đang bị nhốt trong này không ra ngoài được.” Giọng nói trong trẻo, rõ ràng từng tiếng: “Trong vòng một tháng. Lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho Thích Tình, bảo cô ấy giúp tôi thu dọn một chút quần áo và đồ dùng hằng ngày, buổi tối ông đưa đến đây giúp tôi, chỉ cần đưa tới cửa lớn, bảo vệ sẽ lấy giúp.” Trong phòng của Tề Trình, một ngày 24 tiếng, chỉ có lúc người nhà họ Tề gọi điện đến hỏi thăm tình hình thì mới có tiếng người, trước kia đều thuê đầu bếp nam, đều là người ít nói, cho dù có gọi điện thoại thì cũng sẽ vào phòng ngủ hoặc phòng vệ sinh để tránh camera. Cho nên âm thanh xa lạ đột nhiên vang lên này đã khiến cho suy nghĩ muốn rơi vào tình trạng sợ giao tiếp của Tề Trình đột nhiên bị gián đoạn. Anh có phần đờ đẫn. Trong màn hình camera, Trì Trĩ Hàm nói xong câu đó thì đưa điện thoại ra rất xa, vẻ mặt ghét bỏ. Sau đó tiếp tục duy trì tư thế như vậy một lúc lâu rồi mới đưa điện thoại lại gần lỗ tai một lần nữa: “Vừa rồi lúc ký hợp đồng với Tề Ninh, tôi không biết thời thế đã im lặng một lúc, tiền lương tăng lên 15%.” Nói xong lại đưa điện thoại ra xa. Trên mặt là ý cười nhẹ nhàng, lúm đồng tiền hằn sâu, ngay cả bị ngăn cách bởi màn hình camera mà cũng có thể cảm giác được cô đang rất vui vẻ. Vui vẻ… Tề Trình cũng không ý thức được rằng chính mình đang nhìn chằm chằm vào màn hình với vẻ mặt đầy khát vọng, ngăn cách một lớp thủy tinh, ngăn cách hai cánh cửa và một dãy hành lang, người đối diện kia, chỉ vì tiền lương tăng lên một chút như thế mà cười đến mức không tim không phổi. Người này không phải vốn nên rất đáng thương sao? Ngồi trên một đống nợ, cha ruột đã không còn trên đời, mẹ lại không biết tung tích. Tại sao lại còn có thể cười thành như vậy, vui vẻ đến mức khiến cho người ta… hâm mộ. *** Trì Trĩ Hàm hoàn toàn không ngờ rằng cuộc điện thoại của mình đang bị người ta nghe lén. Làm đầu bếp riêng, thỉnh thoảng cô cũng sẽ gặp vài chủ thuê cần giám sát quá trình nấu ăn, cũng từng thử qua bị camera ghi lại toàn bộ quá trình, nhưng mà phần lớn camera đều không có gắn thiết bị thu âm, cho nên cô cũng cho rằng camera bình thường không hề có chức năng thu âm. Hiện giờ cô đang bị niềm vui mừng của Lâm Kinh Vũ cuốn hút, chút cảm xúc khó chịu do Tề Ninh gây ra cũng bị cô vứt ra sau đầu. Bây giờ ngẫm lại, quả thật là rất tốt. Một tháng sau, giá thuê của cô có thể tăng lên gấp bội, bởi vì ba mắc bệnh, việc làm ăn bị người ta đoạt mất mà cô mang nợ, bây giờ có thể trả nợ sớm hơn một chút, như vậy cô sẽ có thêm tinh thần và thời gian để đi tìm mẹ. Người đã từng trải qua cảnh rơi xuống vực thẳm, đi qua rồi sẽ phát hiện ra, trên đời này, ngày mai đều sẽ tốt đẹp hơn ngày hôm qua. Thật ra muốn vui vẻ rất dễ, chỉ cần hướng về phía mặt trời, cong khóe miệng lên là được rồi. Sau khi Lâm Kinh Vũ tắt điện thoại để đi mở rượu Mao Đài ăn mừng, Trì Trĩ Hàm lại bắt đầu gọi điện thoại cho Thích Tình. Thích Tình là bạn thời đại học của cô, là chỗ chị em thân thiết, sau khi trong nhà xảy ra chuyện, cô ấy là người duy nhất không thay đổi thái độ đối xử với cô. Mà thần tượng của Thích Tình chính là Tề Ninh, là Vũ Tắc Thiên của nhà họ Tề, người vẫn dùng ánh mắt để đánh giá cô khiến cô cảm thấy cả người không thoải mái. Cho nên đương nhiên chuyện cô may mắn trở thành đầu bếp riêng của nhà họ Tề trong một tháng đã khiến Thích Tình ở đầu bên kia hét chói tai tới mức ngay cả bị ngăn cách bởi camera cũng có thể nghe được rõ ràng. Đối với tình huống náo nhiệt như vậy, Tề Trình không biết làm thế nào, anh bắt đầu uống nước liên tục, đổ mồ hôi, nhưng mà vẫn không tắt tiếng camera. Bệnh của anh chính là thèm khát sự náo nhiệt như vậy, nhưng lại sợ sự ồn ào như thế. Nội dung cuộc gọi của Trì Trĩ Hàm rất bình thường, đột nhiên phải rời khỏi nhà một tháng, cô thao thao bất tuyệt dặn dò phải lấy mấy bộ quần áo, mấy bộ nội y, thậm chí còn đọc ra mấy cái tên vô cùng khó hiểu của từng bộ nội y, hai cô gái nói qua nói lại, chỉ vì một cái tên mà cũng có thể cười ha ha cả một lúc lâu, vẻ mặt cũng trở nên dung tục, sau đó Trì Trĩ Hàm sẽ chột dạ liếc camera một cái, cố gắng khôi phục vẻ bình thường. Sống động hoạt bát, lại khiến phía bên anh càng lúc càng trầm lặng. Tề Trình đột nhiên sinh ra cảm giác hổ thẹn vì rình trộm người khác, bây giờ anh đang nhìn lén cuộc sống của một người hoàn toàn xa lạ, chuyện này không liên quan đến tư liệu sống cho truyện tranh của anh, đây hoàn toàn là cuộc sống cá nhân của người ta. Từ trước đến giờ anh đều biết bản thân mang bệnh tâm lý, nhưng mà phát hiện ra mình biến thái như thế thì đây là lần đầu tiên. Rốt cuộc cũng đè nút tắt âm, căn phòng khôi phục lại vẻ yên tĩnh, anh nheo mắt nhìn cô gái vừa cười vừa vỗ bàn trên màn hình. Tại sao cô lại có nhiều chuyện đáng để cười lớn tiếng như vậy, ngay cả lúc nói đến cây xương rồng trong nhà sắp bị cô nuôi cho chết cũng có thể khiến cô cười thành tiếng như heo kêu. Nheo mắt lại một lúc, không hiểu sao anh lại không khống chế được muốn mở tiếng camera. Khẽ cắn môi, đứng lên cầm lấy điện thoại di động trên bàn, anh tìm số điện thoại của bác sĩ Triệu, hơn nửa năm nay, đây là lần đầu tiên anh chủ động tìm đến bác sĩ Triệu. Bệnh trạng của anh hiện giờ có phần kỳ quái, không liên quan đến chứng sợ giao tiếp, cũng không liên quan đến ảo giác, mà chính là anh không khống chế được muốn rình coi cuộc sống riêng của nữ đầu bếp của anh. Chẳng lẽ một mình ở trong nhà lâu ngày nên đã sinh ra những bệnh trạng khác? *** Đối với cuộc gọi này, bác sĩ Triệu vô cùng kinh ngạc. Tề Trình không phải là một bệnh nhân tốt tính, anh không chịu hợp tác, bài xích tư vấn tâm lý, trong lúc dùng thuốc, chỉ cần xuất hiện chút tác dụng phụ, anh sẽ tự ý dừng thuốc. Ông có quan hệ cá nhân với nhà họ Tề, nói một cách nghiêm khắc thì vốn không thích hợp làm bác sĩ điều trị chính của Tề Trình, nhưng mà thằng bé Tề Trình này, ngoài ông ra thì không chịu tiếp nhận bác sĩ nào khác. Nhiều năm như vậy rồi, cho dù có phát bệnh thì anh cũng sẽ không chủ động tìm đến ông, đây là lần đầu tiên. Hơn nữa, nội dung cần tư vấn của anh lại thật sự ngoài sức tưởng tượng. Anh vô cùng cẩn thận xác nhận xem có phải mình đã biến thái rồi không… “Tôi đã từng đề nghị cháu, tốt nhất trong nhà nên bật TV quanh năm, mở mấy chương trình hài kịch, cháu có còn nhớ không?” Giọng nói của bác sĩ Triệu trầm thấp, sau khi tiến vào trạng thái làm việc thì ông sẽ cố gắng hết sức để sử dụng giọng điệu không có tính công kích. “Nhớ ạ.” Sau khi gọi điện thoại thì Tề Trình cũng có chút hối hận. Tề Trình từng nhìn thấy dáng vẻ khác của bác sĩ Triệu, giọng nói cao vút, thích uống rượu, rượu quá ba tuần thì sẽ vỗ bàn hát kinh kịch. Hoàn toàn không giống như bây giờ, dùng giọng nói khiến người ta tin tưởng, hướng dẫn từng bước một, chỉ đường cho bệnh nhân nói ra khúc mắc của chính mình. Anh chưa từng nói với bác sĩ Triệu rằng, anh cực kỳ không thích giọng nói lúc ông tiến vào trạng thái làm việc như thế này. “Tâm lý hiện giờ của cháu chính là trạng thái mà tôi muốn cháu có được nhờ vào phim hài.” Bác sĩ Triệu vẫn giữ nguyên giọng điệu đó: “Cháu sống một mình, người nhà cháu lại dè dặt trước bệnh tình của cháu, cho nên cháu rất ít khi nghe được tiếng cười thoải mái như thế, nhưng mà chính phương thức giải tỏa này mới thật sự có lợi đối với quá trình điều trị của cháu.” Ông làm bác sĩ đã nhiều năm, lại vô cùng am hiểu lĩnh vực tâm lý học, đương nhiên biết tại sao Tề Trình lại bài xích mình, nhưng mà Tề Trình không nói ra, ông cũng không thể mở miệng, thay vào đó lại khiến cho Tề Trình cảm thấy đây là một loại hành vi tận tâm tận lực. Khúc mắc của Tề Trình được anh giấu quá kĩ, đến mức ngay cả chính bản thân anh cũng không hiểu rõ. Cuộc điện thoại này có thể coi là tiến triển mang tính đột phá duy nhất trong suốt mấy năm nay. Thật sự không ngờ đến, thế mà lại là vì một người đầu bếp. “Nhưng mà…” Bác sĩ Triệu trầm ngâm một chút, rốt cuộc vẫn mở miệng: “Tề Trình, cháu muốn dùng phương pháp này thì phải nhận được sự đồng ý của đối phương.” … Đối phương. Cô gái mới đến có cái tên phức tạp kia có lẽ cũng không biết là camera có chức năng thu âm. “Nếu cháu không tiện nói thì tôi có thể báo với Tề Ninh.” Bác sĩ Triệu đoán ra được ý tứ phía sau sự im lặng của Tề Trình, cũng khó trách, anh chắc chắn sẽ có cảm giác tội lỗi vì nhìn lén người ta. Lời này nói với Tề Ninh rất thích hợp, ông không ngờ được rằng một người đầu bếp lại có thể mang đến hiệu quả trị liệu tốt như vậy, nếu được thì cũng có thể bảo Tề Ninh tăng cho cô ấy một chút tiền lương. Hơn nữa còn phải nhắc nhở cô ấy rằng không được lộ ra cảm xúc tiêu cực trước camera. “Để cháu tự làm đi.” Tề Trình nhìn thấy được bàn tay mình lại không khống chế được muốn mở tiếng của camera, nhíu nhíu mày, cũng không rõ vì sao mình lại đột nhiên nói ra như thế. Ngay cả bác sĩ Triệu cũng cảm thấy ngoài ý muốn, không biết phải tiếp lời thế nào. “Cháu thêm vài chữ trên thực đơn là được, không cần làm phiền đến Tề Ninh đâu.” Giống như đang giải thích với bác sĩ Triệu mà cũng giống như đang tự giải thích với chính mình, giọng nói của Tề Trình có chút gấp gáp. Đây là lần đầu tiên Tề Trình chủ động yêu cầu được giao tiếp. Sau khi cúp điện thoại, bác sĩ Triệu nhanh chóng liên lạc với Tề Ninh, ông cảm thấy cần phải để cho người đầu bếp mới này của Tề Trình tham gia vào trong phương án điều trị. Loại tình huống khi bệnh nhân vì hoàn cảnh thay đổi mà bệnh tình chuyển biến tốt đẹp hơn cũng chưa hẳn là chuyện tốt, cũng có thể sẽ bởi vì chuyện này mà bị đả kích, sau đó càng co mình lại hơn. Nhưng mà, tóm lại là có hy vọng.