Này, buông cô ấy ra!
Chương 52
Edit: trangsjk.
Bởi vì đã có lần đầu tiên làm bài học, lần thứ hai này Vệ Bắc trở về rất thuận lợi.
Về đến nhà, Tần Dao đã sớm chuẩn bị lễ phục mặc trong đám cưới, là một chiếc áo sơ mi trắng, kết hợp với cà-vạt đen, và quần đen.Toàn thân đẹp trai ngời ngời mà không mất đi sự trang trọng, so với lần đầu tiên đến Diệp gia thật giống như hai người khác nhau
Có thể thật sự là duyên phận đi, hôm đó tham gia hôn lễ, Diệp Sơ cũng mặc một chiếc sườn xám màu đen trắng, cổ đeo một sợi dây chuyền hình bông hoa, hai người đứng chung một chỗ, một đen một trắng vô cùng xứng đôi.
Lưu Mỹ Lệ tức muốn chết, sớm biết như này sẽ không để con gái mặc như thế, nhưng lại không nhịn được nghĩ thầm, quên luôn tên nhóc này trước đây tính tình xấu xa, cứ nhìn như vậy, thật đúng là cảnh đẹp ý vui.
Tuy có nói đừng trông mặt mà bắt hình dong, nhưng từ cổ chí kim, những người có khuôn mặt đẹp luôn được yêu thích.
Tên nhóc Vệ Bắc lại thắng lớn ở phương diện này, mặc đồ bình thường cũng đã đẹp trai doạ người, hôm nay anh lại chải chuốt vuốt sợi một phen, ngay cả cha mẹ dù đang không ưng lắm, cũng không nhịn được mà cảm thán : Thằng nhóc lớn lên thật đẹp trai a!
Chuẩn bị kĩ càng như vậy, lần này gặp mặt so với lần trước cũng đã hoà hợp hơn rất nhiều.
Vì hôn lễ của anh họ, nên phần lớn khách mời đều là người quen thân thiết, đều đã quen thuộc, từ nhỏ Diệp Sơ vốn ngoan ngoãn nay lại mang theo bạn trai tới hôn lễ, sự nhiệt tình thì khỏi phải nói rồi
Thất Đại Cô Bát Đại Di tụ tập với nhau, một câu nói họ đẹp đôi, một câu lại hỏi khi nào được uống rượu mừng khiến Diệp Sơ mặt đỏ đến tận mang tai, Vệ Bắc thản nhiên bày ra bộ dạng “Cô bé này nhất định sau này sẽ trở thành bà xã của ta, mọi người cứ chờ uống rượu mừng đi” khiến người ngoài không ngừng hâm mộ.
“Nghe nói cha cậu ta là lãnh đạo”
“Phải không? Vậy lại càng vui a!”
“Không phải học trường cảnh sát sao? Sau này ra ngoài làm cảnh sát, tiền đồ vô cùng sáng lạn”
“Nghe nói hai đứa đã quen biết từ nhỏ, tình cảm rất sâu đậm”
“Mỹ Lệ, nửa đời về sau bà không phải lo nữa rồi, con gái giỏi giang như vậy, con rể lại danh giá, tha hồ hưởng phúc rồi!”
….
Nghe những lời khen này, trong lòng Lưu Mỹ Lệ bắt đầu mâu thuần, vừa thầm cãi lại: “Chẳng qua chỉ là bạn trai thôi, con gái tôi nhất định không gả cho nhà họ” nhưng lại không nhịn được mà nghĩ, thật ra so về mọi mặt thì thằng nhóc này cũng có thể so được với mẫu con rể lí tưởng của bà, chẳng qua là không hiểu chuyện một chút, có lẽ có thể từ từ thay đổi nhỉ?
Một khi ý nghĩ đã bị có lỗ hổng, cũng rất dễ dàng dao động
Lưu Mỹ Lệ càng nghĩ càng rối rắm, cuối cùng cũng dứt khoát mặc kệ, dù sao con gái cũng chưa học xong, cuộc sống về sau còn dài, kết cục ra sao, ai đảm bảo được.
Thôi thì, mắt nhắm mắt mở, thuận theo tự nhiên vậy.
Bà nghĩ như thế, cuối cùng cũng dời sự chú ý khỏi hai người, chuyên tâm mời rượu bạn bè.
“Mẹ em hôm nay có vẻ rất vui” thừa dịp Lưu Mỹ Lệ sang bàn bên cạnh mời rượu, Vệ Bắc ghét vào bên tai Diệp Sơ nói
“Vâng” Diệp Sơ gật đầu
“Sao thế, còn giận à?” Vệ Bắc hỏi
Không còn tức giận, chỉ còn chút buồn bực.
“Đừng hẹp hòi thế, ngày đó anh chỉ nói đùa thôi, không có làm thật”
Ai giận mấy câu nói của anh chứ? Diệp Sơ nghĩ trong lòng, đã hơn một tháng rồi, nếu không phải em tìm anh, chắc anh cũng sẽ không để ý đến em nữa sao? Không sai, cô buồn bực là vì chuyện này đó.
Vệ Bắc không nhìn ra, đưa tay vòng qua hông cô dỗ dành: “Coi như khi đó anh bị bệnh thần kinh, quên đi được không”
Quên thì cũng quên rồi, Diệp Sơ buồn buồn nghĩ.
Hôn lễ tổ chức đến chín giờ thì kết thúc, bầu không khí rất tốt, nên mọi người uống không ít rượu, trong đó có cả Diệp Kiến Quốc
Ông lái xe tới, uống đến say khướt như vậy đương nhiên không thể lái về rồi.
Cũng may Tần Dao đã dặn dò Vệ Bắc trước, cho nên anh không hề uống rượu, dĩ nhiên là gánh vác luôn trọng trách nặng nề làm tài xế đưa Diệp Sơ trở về nhà
Lái xe đến dưới nhà, Vệ Bắc nói: “Cháu đi gửi xe, mọi người lên trước đi”
Diệp Sơ nghe lời, ngoan ngoãn đứng dậy định ra ngoài, lại bị Vệ Bắc kéo cổ tay, nhìn cô nháy mắt, trong lòng cô lập tức hiểu ra, nói ra bên ngoài: “mẹ, mẹ đưa cha lên trước đi, chúng con đi gửi xe”
Lưu Mỹ Lệ lôi kéo ông xã say khướt kia chẳng còn tâm tư mà quản bọn họ làm trò khỉ gió gì, không nghĩ nhiều liền đưa ông xã lên nhà
Vệ Bắc chậm rãi để xe vào ga-ra ở dưới nhà, Diệp Sơ ngồi bên cạnh ghế lái, trong lòng nghĩ, chắc anh có điều gì muốn nói, cho nên quay đầu hỏi: “Có chuyện gì…”
Lời còn chưa nói hết đã bị chặn lại ngang họng.
Bờ vai bị đè lên, một hương vị quen thuộc ghé sát vào gương mặt cô, trong nháy mắt thấy choáng váng
Diệp Sơ cảm thấy trống rỗng, cảm giác mình đã bị đặt ép chặt lên ghế dựa, rất nhanh đôi môi đã bị cạy mở, đầu lưỡi của anh công thành đoạt đất trong miệng cô, bàn tay cũng không nhàn rồi, một tay ép gáy , một tay thăm dò bên hông rồi đi lên eo…
Suốt một tháng nín nhịn, phiền muộn, giờ phút này cũng được bộc phát, hai người triền miên dây dưa, anh chỉ muốn đem cô cắn nuốt sạch sẽ.
Điều này khiến cho Diệp Sơ chịu không nổi, thân thể bị anh trêu chọc trở nên mềm nhũn, nếu không phải bị anh giữ chặt sợ rằng cũng không thể ngồi vững, thân thể càng lúc càng lún sâu xuống.
Vệ Bắc rất nhanh đã nhận ra, hai tay ôm chặt hông cô, nhẹ nhàng dùng lực, ôm cô từ trên ghế ngồi lên chân mình, hôn miệt mài.
Dần dần, Diệp Sơ cảm thấy bên dưới có thứ gí đó cứng rắn khiến cô cảm thấy khó chịu, liền động đậy.
Vừa khẽ động, Vệ Bắc như bị điện giật liên dừng lại, ánh mắt như hổ đói như cô chằm chằm.
Diệp Sơ liền hiểu ra, nhất thời đỏ bừng cả mặt, nhìn lại tư thế của mình và anh, đầu óc lại càng mông lung, quần áo cô xộc xệch ngồi trên đùi anh, mà anh cũng chẳng khá hơn, nút áo sơ mi đã bung gần hết, lộ ra lồng ngực rắn rỏi.
Bộ dáng này, khó trách là anh khó chịu như vậy. Diệp Sơ lại đỏ mặt, muốn xuống khỏi người anh, nhưng đôi tay kia vẫn ôm chặt lấy thắt lưng, khiến cô không sao nhúc nhích.
“Con mẹ nó, em đừng nhúc nhích!” Vệ Bắc mắng một tiếng, biểu tình có chút không tự nhiên
Diệp Sơ hiểu ý của anh, sợ đến không dám động đậy, hai người cứ giằng co trong tư thế mập mờ, đèn đường yếu ớt chiếu vào trong xe, chiếu lên trên hai người bọn họ, trong không khí tràn ngập hương vị kích thích
“Cứ thế này nữa, anh sớm muộn cũng sẽ có bệnh mất: Vệ Bắc tức giận nói thầm một câu
Diệp Sơ muốn nói chuyện, nhưng lại sợ kích thích anh, không thể làm gì khác ngoài ngồi yên không động đậy
Cứ vậy một lúc rất lâu, Lưu Mỹ Lê ở trên gác quát: “Thế nào còn chưa xong hả?”
Dip Sơ nhanh chóng đáp lại: “Được rồi ạ, con đang về rồi!” Nói xong rồi chớp mắt vô tội nhìn Vệ Bắc: “Chúng ta cứ lên trước rồi tính sau được không?”
Vệ Bắc dở khóc dở cười, con mẹ nó, từ đầu đến cuối anh có nói gì với cô sao? Chúng ta đang làm, đang làm hả! Lẽ nào em muốn anh làm tiếp?
Thấy phản ứng của Vệ Bắc, Diệp Sơ dè dặt nói: “Để mẹ em sốt ruột, không tốt lắm”
“Em có biết, càng ép anh, càng không được không?” Vệ Bắc hỏi ngược lại
Diệp Sơ 囧 một chút, yếu ớt nói: “Nhưng anh còn trẻ”
Vệ Bắc: “…”
“Nếu không, anh tự mình giải quyết đi?”
“Giải quyết cái đầu em!” Vệ Bắc rốt cục cũng tức đến phát điên, túm lấy gáy Diệp Sơ rồi nghiến răng nghiến lợi nói: “Lần này cho em nợ! Sau này anh sẽ đòi cả vốn lẫn lãi!”
Nợ… ??
Diệp Sơ xoa đầu, bỗng nhiên có một cảm giác tương lai thật đen tối
Mặc dù quá trình có chút khó khăn, kết quả ngoài dự tính khiến người ta không thể tưởng tượng nổi, nhưng quan hệ của Diệp Sơ và Vệ Bắc cuối cùng cũng từ dưới đất lên tít trên trời.
Yêu ở dưới đất quen rồi, bỗng nhiên có ngày này, Diệp Sơ và Vệ Bắc lại có chút không quen
Đặc biệt là Diệp Sơ, từ khi nghỉ hè, đều bị mẹ cô hỏi lung tung, luôn hỏi rằng: “Bắt đầu ra sao, thành thật khai báo cho ta, từ đầu đến cuối, không được bỏ qua chi tiết nào”
Diệp Sơ bị ép đến điên rồi, vì ngay cả cô cũng không biết mình đã bắt đầu với Vệ Bắc ra sao, từ chán ghét chuyển thành thói quen, từ dựa dẫm rồi thành thích, vì sao lại thế, cô cũng không thể nói nên lời, chứ đừng nói là giải thích rõ với mẹ
Cũng may lúc này, hoạt động Đoàn ở trường bắt đầu
Lấy lý do này, Diệp Sơ thoát khỏi bàn tay của mẹ, chạy tới trường học để tham gia hoạt động
Khoa Thiên Văn học hoạt động trong ba ngày, chủ yếu là đi tham quan các trạm khí tượng, tiện thể tổ chức các hoạt động phong phú.
Nội dung rất hấp dẫn, trường học chi trả toàn bộ chi phí, cho nên trừu những thành viên ngoài Chi Đoàn, còn lại các thành viên ai cũng đến tham gia
Trong thời gian hoạt động, Diệp Sơ liền gặp một kẻ không muốn thấy, chính là tên theo đuổi cô không được lại còn nói xấu cô với giáo viên chủ nhiệm - Lục Lượng
Tên này hèn hạ vô đối, sau lưng hãm hại Diệp Sơ, hiện tại thì lại giả bộ làm như không có chuyện gì xảy ra, hi hi ha ha chào hỏi Diệp Sơ
“Học muội, đã lâu không gặp”
Bộ dạng kia khiến trong lòng Diệp Sơ nảy sinh chán ghét, trong mấy ngày sinh hoạt kế tiếp, đều coi hắn trở nên vô hình, không thèm tiếp lời, mà thấy hắn là tránh từ xa
Cũng may lúc này Lục Lượng đã có mục tiêu mới, đối tượng xui xẻo đó là một cô bé học đại học năm nhất, Khiếu Trương vi, giọng nói nhỏ nhẹ, là gan cũng đặc biệt nhỏ. Lục Lượng quấn lấy cô, cô tức giận mà chẳng dám nói gì, nhiều lần Diệp Sơ thấy Lục Lượng kiếm cớ ăn đậu hũ của người ta, cô bé giận đến đỏ mặt lại không thể nói ra từ “Không”
Diệp Sơ là người từng trải, rất đồng tình với cảnh ngộ của cô bé. Vì vậy mỗi lần sinh hoạt, cô đều cố ý để Khiếu Trương Vi đi cùng với tổ của mình,, tổ bọn họ có hai giáo viên nên Lục Lượng cũng không dám quá phận
Như vậy cho đến ngày thứ ba
Ngày thứ ba,sinh hoạt Đoàn hoàn thành, để ăn mừng, buổi chiều mọi người cùng nhau đi ăn thịt nướng
Nghe nói có thể được đưa người thân đi cùng, Diệp Sơ rủ Vệ Bắc cùng đi, không ngờ tên nhóc này vừa đến đã trở thành trung tâm. Mọi người đều là đoàn viên, quan hệ cũng không tệ, đều vây quanh “người nhà” của Diệp Sơ, sau đó cả trăm cái miệng đều nói một câu: “Đẹp trai a!”
Diệp Sơ hết nói nổi, các người chưa từng nhìn thấy trai đẹp sao? Để tên nhóc kia lại được đắc ý, thật khó chịu!
Rốt cuộc Diệp Sơ không nhìn nổi, quyết định đi WC rửa mắt…
Quán nướng trên núi, WC cũng hơi xa chỗ bọn họ, Diệp Sơ đi một mình bỗng nghe thấy tiếng cãi cọ, hình như có chút quen thuộc
Diệp Sơ ngạc nhiên đi về phía phát ra âm thanh, rất nhanh nhìn thấy hai bóng người đang lôi lôi kéo kéo, cô liếc mắt liền nhận ra hai người họ, đó là Lục Lượng và Trương Vi
Chỉ thấy Lục Lượng chặn Trương Vi lại không có cô đi, Trương Vi đẩy hắn, nhưng khí ực của nữ sinh sao có thể so với nam sinh? Cổ tay Trương Vi bị Lục Lượng tóm được, giống như là muốn cưỡng hôn cô.
Tên hỗn đản này, được voi đòi tiên!
Đầu óc Diệp Sơ nóng lên, đang muốn xông ra thì Vệ Bắc đi theo Diệp Sơ đã xông ra trước, không nói hai lời, liền đánh một phát.
Chỉ nghe thấy tiếng hét thảm thiết “A”, Lục Lượng ngã sấp trên mặt đất
Diệp Sơ nhanh chóng chạy đến, kéo Trương Vi đang bị doạ cho sợ hãi sang một bên
Lục Lượng bị đánh là chuyện tốt, đã bị đánh, lại còn lảo đảo muốn đứng lên mắng mỏ, chưa mắng xong, Vệ Bắc lại đấm thêm cho một cú.
Cái tên khốn kia vô cùng đau đớn, ngã gục xuống đất lầm bầm.
Truyện khác cùng thể loại
91 chương
40 chương
12 chương
16 chương
14 chương