Này, buông cô ấy ra!
Chương 21
Editor: kentu.
Cô ấy… khóc?
Vệ Bắc không thể tin nổi vào hai mắt mình nữa, phải biết rằng từ nhỏ đến lớn cậu bắt nạt Diệp Sơ không biết bao nhiêu lần. Dù cho trước đây cậu thả sâu róm vào trong hộp bút của cô, cùng lắm là cô là bị dọa đến nỗi không dám động đậy chứ cô chưa hề khóc bao giờ.
Vậy mà, bây giờ những giọt nước mắt đang lăn dài trên khuôn mặt cô. Hốc mắt đỏ rần, đôi môi đang mím chặt cùng bộ dáng rưng rưng nước mắt kia cứ như là cô đang phải chịu đựng một nỗi đau đớn nặng nề. Không hiểu tại sao, trong tim Vệ Bắc đột nhiên dâng lên một cảm giác áy náy, cậu luôn cảm thấy vì mình đã làm sai điều gì mới khiến cho cô phải đau lòng như vậy.
Loại cảm giác này khiến cho cậu trở nên luống cuống, cậu chỉ biết đứng ngây ra nhìn từng giọt nước mắt của Diệp Sơ rơi xuống trước mặt mình. Trái tim của cậu như bị ai đó bóp nghẹt.
“Này, cậu đừng khóc nữa!” Đừng chỉ nhìn vào tính cách mạnh mẽ bên ngoài của cậu, thực chất bên trong cậu cũng chỉ là một thanh niên đang trưởng thành. Cậu cũng không hề có kinh nghiệm xử lý những tình huống bất ngờ như này.
Nghe thấy Vệ Bắc nói thế, Diệp Sơ chẳng những không nín mà cô còn khóc to hơn, nước mắt cứ thi nhau rơi xuống.
Lần này Vệ Bắc hoàn toàn bó tay,trong lòng cậu bứt rứt, đi qua đi lại mấy bước rồi cuối cùng cũng đứng yên chăm chú nhìn Diệp Sơ.
Cô khóc đến thương tâm, bờ vai cũng khẽ run run.
Vệ Bắc nghiến chặt răng, cậu tiến về phía trước rồi ôm cô vào lòng.
“Ngoan, đừng khóc nữa…” Trời ạ! Từ khi sinh ra cho đến tận bây giờ, đây nhất định là câu nói dịu dàng nhất của cậu nhóc này rồi. Giọng nói nhẹ nhàng đến nỗi mà khó có thể tin được là do cậu nói ra luôn.
Diệp Sơ muốn thoát khỏi vòng ôm của cậu nhưng cậu lại siết chặt hơn, khiến cô không đẩy cậu ra được. Một lúc sau, cuối cùng cô cũng không giãy giụa nữa, mà tựa vào ngực cậu khóc nức nở.
Nhìn cô gái bướng bỉnh ở trong lòng mình khóc đến xót xa như vậy, trong lòng Vệ Bắc dâng lên một cảm giác: Trong ngực cậu bây giờ không chỉ là một cô bé đang khóc nữa mà dường như cậu đang ôm trong lòng nỗi buồn của cả thể giới.
Nỗi xót xa cứ thế lan tràn trong lòng cậu, trái tim mỗi lúc một đau nhức. Cậu chỉ biết ôm cô thật chặt.
Chẳng biết trời đã mưa nhẹ từ lúc nào, lặng lẽ bao phủ cả thành phố. Những hạt mưa nhỏ dưới ánh đèn đường đã trở nên nặng hạt. Trong khoảng không gian im lặng, từng hạt rơi xuống người hai cô cậu đang ôm siết lấy nhau dưới bầu trời tối đen.
Diệp Sơ cảm thấy hơi lạnh nhưng trong vòng tay ấm áp này, cô cảm nhận được hơi ấm đang truyền sang cho mình. Cô không còn thấy lạnh nữa, thậm chí còn có chút tham luyến không muốn rời xa.
Đây là cảm giác gì vậy nhỉ? Cô không thể nói cho rõ nhưng cuối cùng nhờ sự ấm áp này mà những giọt nước mắt cũng đã ngừng rơi. Chỉ là trong lòng cô còn rất đau khổ, nên bờ vai vẫn không ngừng run rẩy.
Vệ Bắc cảm thấy hình như cô đã không còn khóc nữa, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Đồng thời cũng nhận ra rằng cậu đang ôm cô gái mà mình ngày đêm mong nhớ, thế là gương mặt của cậu hơi nóng lên.
Cậu đưa tay vuốt nhẹ tóc cô, khe khẽ hỏi: “Cậu có thấy khá hơn chút nào không?”
Nếu Tần Dao nghe thấy cậu con trai nói chuyện với giọng điệu như này, chắc chắn bà sẽ nghĩ rằng cậu bị ma nhập.
“Ừ….” Diệp Sơ buồn rầu trả lời một tiếng, cô cảm giác được cậu đang vuốt tóc mình cho nên cô hơi ngượng ngùng. Cô đưa tay đặt lên ngực cậu muốn đẩy cậu ra.
Vừa rồi Vệ Bắc không sao chịu nổi khi nhìn thấy cô khóc. Nhưng bây giờ khi cô đã nín thì lại muốn đẩy cậu ra luôn, cậu thì không nỡ xa rời chút nào. Thế là cậu lại mặt dày nói : “Nếu cậu vẫn còn buồn thì khóc thêm một lúc nữa cũng được, tôi không cười cậu là được rồi…..”
Trên trán Diệp Sơ xuất hiện hai vạch đen xì.
“Tớ khóc xong rồi, tớ muốn về nhà.” Cô nói xong liền đưa đẩy cậu ra.
Vệ Bắc nổi nóng, thấy cô cứ muốn tránh khỏi mình, trong lòng cậu lại tức giận, thốt lên: “Này, cậu làm sao thế hả? Khóc thêm một lúc nữa thì cũng có chết đâu!”Mau nhìn đi, cái này gọi là ‘giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời’ đấy.
Chết? Từ này lại chạm đến nỗi đau của Diệp Sơ, vừa nghe thấy, cô lại ngẩn người, sắc mặt lại trở nên khác lạ.
Vệ Bắc chẳng qua là muốn ôm cô thêm chút nữa nên mới lỡ miệng nói ra. Cậu vừa thấy hình như Diệp Sơ muốn khóc thật, thì lại còn tỏ ra nóng nảy: “Này, cậu đừng có khóc thật đấy nhé!”
“Tóm lại là cậu có cho tôi khóc hay không hả?” Sắc mặt Diệp Sơ đen lại.
Khó thấy cô có vẻ mặt như vậy, Vệ Bắc hơi giật mình. Cậu suy nghĩ một chút, rồi miễn cưỡng nói: “Vậy… Hay là cậu đừng khóc, nhưng mà có thể để cho tớ ôm một lát nữa được không?”
“Không được!” Diệp Sơ cố hết sức đẩy, cuối cùng cũng thoát khỏi cậu: “Tớ muốn về nhà.” Cô nói xong, đưa tay lau nước mắt trên mặt rồi xoay người bước đi.
Vệ Bắc quýnh lên, vội vàng đuổi theo kéo tay cô lại: “Tớ đưa cậu về nhà.”
“Không cần.” Diệp Sơ đẩy tay cậu ra.
“Tớ chỉ lo lắng cho cậu thôi!” Cậu vừa nói vừa nắm tay cô.
….
Thế là hai người cứ lôi lôi kéo kéo đi về nhà.
Lưu Mỹ Lệ không tin vào mắt mình nữa, thế nào mà lúc đi chỉ có một mình con gái, khi về lại thành hai người thế này? Hơn nữa ở phía sau là người mà bà không mong muốn con mình có quan hệ với cậu ta- chính là cậu nhóc nhà họ Vệ kìa.Mà nhìn kĩ lại thì bà lại thấy cậu ta đang lặng lẽ nhìn con gái mình rất trìu mến….. Lưu Mỹ Lệ rùng mình, sắc mặt bà trở nên khác thường.
“Tiểu Bắc, cảm ơn cháu đã đưa Diệp Sơ về nhà nhé, trời đã tối như vậy còn làm phiền cháu, thật ngại quá, cháu mau về đi, đừng để mẹ cháu lo lắng.” Bà khéo léo đuổi khách.
Nếu những lời này do Diệp Sơ nói ra, Vệ Bắc chắc chắn còn có thể mặt dày mà ở lại thêm một lát. Nhưng lời này lại từ miệng mẹ vợ tương lai mà ra nên cậu nhóc hoàn toàn bó tay.
“Vâng thưa cô, cháu về đây, vậy cô chăm sóc cho Diệp Siêu…. Diệp Sơ nhé, cậu ấy vừa mới bị dính nước mưa.” Có thể nói đây là thái độ lịch sự nhất từ trước đến nay của cậu. Sau khi nói xong, Vệ Bắc lưu luyến nhìn Diệp Sơ thêm một chút rồi cậu mới quay người rời đi.
Vệ Bắc vừa đi, Lưu Mỹ Lệ nhanh chóng đóng cửa lại, thấy viền mắt con gái đỏ đỏ, bà vội vàng hỏi: “Diệp Sơ, con có sao không? Sao lại khóc, có phải tên Vệ Bắc kia bắt nạt con? Mau nói cho mẹ nghe đi!”
Lúc này tâm tình Diệp Sơ đã ổn định rồi, cô lắc đầu một cái: “Cậu ấy không bắt nạt con, là con nhớ A bảo, không quên được nó cho nên mới….” Cô chưa nói xong, vành mắt lại đỏ thêm chút nữa.
Thấy con gái đúng là khóc vì cái chết của A Bảo, Lưu Mỹ Lệ mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ có điều bà vẫn chưa yên lòng, nói thêm: “Diệp Tử, con đau buồn mẹ có thể hiểu được, nhưng mà con đừng chạy ra ngoài một mình nữa được không? Cha mẹ đều ở nhà, mà lại để người khác nhìn thấy con khóc ở bên ngoài thì không tốt chút nào, con hiểu không?” Bà đã cố gắng nói nhẹ nhàng rồi.
Diệp Sơ không nhận ra là mẹ đang âm thầm bảo cô tránh xa Vệ Bắc. Cô suy nghĩ một lát rồi gật đầu.
Cái chết của A Bảo cũng là một kí ức khó quên với Diệp Sơ. Chú chó nhỏ này đã làm bạn với cô mười mấy năm trời, cho nên cô vẫn không thể nào quên được sự mất mát này.
Tâm trạng buồn bã cho nên cô ăn cũng ko còn ngon miệng nữa. Sau vài tháng như thế, từ trước đến giờ cân nặng của cô chỉ thấy tăng mà chưa bao giờ thấy giảm, vậy mà xuất hiện kỳ tích…..Cô sụt cân rồi!
Truyện khác cùng thể loại
91 chương
40 chương
12 chương
16 chương
14 chương