Này bác sĩ hư hỏng em yêu anh

Chương 95 : Đột nhiên đến thăm

Trong bệnh viện, Lục Khánh Huyền biết được việc cả một ngày Mạc Du Hải đã không đến bệnh viện qua lời của y tá, sắc mặt bỗng trở nên hơi hoảng hốt. Sao anh lại cả ngày không đến vậy? Chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra với Du Hải sao? Ý tưởng này vừa mới nảy sinh thì cô ta lập tức bác bỏ ngay. Với thân phận của Du Hải ở thành phố Đà Nẵng này ai dám động đến anh. Nhưng nếu như anh không có chuyện gì thì tại sao cả ngày hôm nay anh không đến bệnh viện thăm cô ta. Chẳng lẽ anh đã quên cô ta bị thương là vì bảo vệ cho anh rồi sao? Càng nghĩ cô ta càng thêm lo lắng. Đột nhiên có tiếng gõ cửa đều đặn vang lên, vẻ mặt của Lục Khánh Huyền trở nên vui vẻ tưởng rằng đó là Mạc Du Hải nhưng lại chỉ nghe thấy giọng nói xa lạ của một người phụ nữ. “Xin hỏi đây là phòng bệnh của cô Khánh Huyền đúng không?” “Cô là ai? Tìm tôi có chuyện gì vậy?” Ánh mắt cô ta chợt lóe lên nhưng không để người đi vào ngay. Người tới cũng không vội vàng: “Tôi muốn nói về chuyện của bác sĩ Du Hải với cô Khánh Huyền, không biết cô có muốn nghe hay không?” Lục Khánh Huyền tự nhủ bản thân không được tùy tiện tin lời của người ngoài trong tiềm thức, nhưng sau khi cô ta biết Du Hải cả ngày hôm nay không đến bệnh viện khiến trong lòng cô ta hoảng hốt, trầm ngâm một lát rồi trực tiếp nói: “Cô vào trước đi” Khóe miệng của người phụ nữ ở ngoài cửa khẽ giương lên đầy đắc ý, nhưng khi mở cửa bước vào đã khôi phục lại dáng vẻ bình thường. “Cô nói cô biết chuyện của Du Hải sao?” Lục Khánh Huyền đánh giá người trước mặt trông điềm đạm nho nhã không giống như người xấu, chẳng qua cô ta hiểu rõ câu nói “không thể trông mặt mà bắt hình dong” này quan trọng đến mức nào. Người đến chính là Lâm Minh Thư, cô ta đã suy nghĩ rất lâu nhưng vẫn không nhịn được muốn đến nói cho Lục Khánh Huyền biết, càng muốn kéo thêm một đồng minh cho mình. “Ừ. Cô Khánh Huyền chắc hẳn cô không biết bác sĩ Du Hải cả ngày không tới bệnh viện rồi chứ” “Nếu như cô muốn nói những điều này thì tôi đã biết rồi, cô có thể đi rồi” Lục Khánh Huyền còn tưởng rằng cô ta định nói gì hóa ra là chuyện này, vì vậy thái độ lập tức trở nên lạnh nhạt. Lâm Minh Thư không bận tâm: “Cô Khánh Huyền đừng có gấp gáp, tôi biết lý do tại sao bác sĩ Du Hải lại không đến: “Ồ cô nói tôi nghe thử xem” Giọng điệu của cô ta không tin tưởng cho lắm. “Tối qua bác sĩ Du Hải ở cùng Hạ Nhược Vũ” Ánh mắt của Lục Khánh Huyền lập tức trở nên sắc bén: “Cô nói gì, nói lại cho tôi nghe một lần nữa” Mới đầu cô ta còn không tin nhưng khi người phụ nữ đó nói ra cái tên Hạ Nhược Vũ thì trong lòng cô ta thực ra đã tin bảy tám phần rồi. Nhưng vì ích kỷ nên cô ta vẫn không muốn tin rằng Du Hải quên đến bệnh viện thăm cô ta chỉ vì ở cùng với Hạ Nhược Vũ. Lâm Minh Thư có vẻ như hiểu rất rõ tâm trạng của cô ta nên thở dài nói: “Cô Khánh Huyền không hề nghe lầm. Tối qua Hạ Nhược Vũ đi tham dự buổi họp lớp bị người bỏ thuốc vẫn là bác sĩ Du Hải xuất hiện mới cứu được cô ta” Cô ta không cần phải nói hết nhưng Lục Khánh Huyền đều có thể hiểu rõ những lời phía sau. Bị bỏ thuốc lại được Du Hải đưa đi, hai người họ trai đơn gái chiếc sẽ xảy ra chuyện gì không cần nói cũng biết. Lục Khánh Huyền bất ngờ siết chặt hai tay lại nhưng cô ta vẫn rất thông minh, không có lập tức trúng kế nhằm gây bất hòa của người đó. Mà lạnh lùng lên tiếng: “Tại sao tôi phải tin cô, đến bây giờ tôi vẫn chưa biết mục đích của cô, cũng không biết tại sao cô lại muốn nói với tôi điều này?” “Cô Khánh Huyền đừng căng thẳng, tôi làm như vậy cũng là vì không thể chịu được khi thấy cô bị lừa dối” Lâm Minh Thư giả dối lên tiếng rồi ngập ngừng ra vẻ buồn bã nói: “Bởi vì Hạ Nhược Vũ cũng cướp đi người tôi thích” “Thật sao cô nói tôi nghe một chút nào” Lục Khánh Huyền trở nên hứng thú. Lâm Minh Thư kể một vài chuyện không quan trọng lắm cho cô ta nghe sau đó lại thêm mắm thêm muối một số chỗ, biến cô ta thành một bạch liên hoa đáng thương bị người khác ức hiếp. “Toàn bộ sự việc là như vậy. Bây giờ cô ta đã chia tay với Hàn Công Danh nhưng vẫn đeo bám anh ấy lại còn dây dưa với bác sĩ Du Hải” “Nếu như cô là bạn của Hạ Nhược Vũ tại sao lại muốn nói những điều này với tôi, cô muốn tôi giúp cô đối phó với cô ta sao? Nhưng tôi không phải là loại người có thể bán đứng bạn bè” Lục Khánh Huyền nói đầy mỉa mai. Bạch liên hoa cái gì chứ rõ ràng là một em gái trà xanh cũng là loại phụ nữ mà cô ta ghét nhất. Tuy nhiên cô ta cũng có thể lợi dụng người phụ nữ này một chút. Làm sao Lâm Minh Thư lại không nghe ra được ý tứ châm chọc trong lời nói của Lục Khánh Huyền chứ, mặc dù trong lòng rất khó chịu nhưng vẫn không biểu lộ ra ngoài: “Tôi không phải là muốn cô đối phó với cô ta mà chỉ không muốn cô bị lừa mà thôi” “Tôi đã biết rồi, cô có thể đi rồi” Lục Khánh Huyền cũng không ngốc hơn nữa còn rất thông minh. Cô ta có thể đứng vững ở Cảnh Minh cũng là vì đầu óc nhạy bén, Lâm Minh Thư chắc chắn sẽ không đơn thuần như vẻ ngoài của mình. Càng giống như một con rắn xinh đẹp, muốn cô ta ra tay thì cũng cần phải trả giá một chút. Lâm Minh Thư cho rằng sau khi Lục Khánh Huyền nghe thấy những lời này sẽ không màng tất cả mà tìm mọi cách đối phó với Hạ Nhược Vũ. Nhưng không ngờ cô ta lại thận trọng như vậy. Lâm Minh Thư nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô Khánh Huyền, chẳng lẽ cô muốn để cho cô ta cướp mất bác sĩ Du Hải hay sao? Mặc dù tôi không thể làm được gì nhưng tôi cũng sẽ cố gắng giành lại Hàn Công Danh” “Cô nói việc nào có lợi hơn giữa việc lựa chọn giúp cô hay giúp Hạ Nhược Vũ quay lại bên cạnh bạn trai cũ của cô ta đây” Lục Khánh Huyền thơ ơ hỏi ngược lại. Cô ta không ngờ Lục Khánh Huyền sẽ đưa ra một đáp án như vậy, vẻ mặt đắc ý ngay lập tức trở nên cứng ngắc: “Ý của cô Khánh Huyền là gì vậy?” Lục Khánh Huyền dường như đã thưởng thức đủ các biểu cảm trên khuôn mặt của cô ta rồi nên lúc này mới thong thả nói: “Đừng lo lắng tôi sẵn sàng giúp đỡ cô” Trong lòng cô ta càng chán ghét Hạ Nhược Vũ hơn. “Cô Khánh Huyền định giúp như thế nào đây?” Sắc mặt của Lâm Minh Thư hơi dịu đi đôi chút. Lục Khánh Huyền đã chắc chắn tối qua Hạ Nhược Vũ đã xảy ra chuyện gì cùng với Mạc Du Hải rồi, trong lòng trở nên ghen tuông điên cuồng: “Cô để lại số điện thoại đi, khi cơ hội tới tôi sẽ báo cho cô biết.” “Chỉ thế thôi sao?” Cô ta còn tưởng rằng Lục Khánh Huyền rất có năng lực cơ đấy. Lúc Khánh Huyền không để ý tới: “Có một số việc không thể quá nóng vội nếu không sẽ giống như người bạn đó của cô. Cô hẳn là người rõ ràng nhất kết cục của kẻ thất bại sẽ ra sao.” Lâm Minh Thư dường như nghĩ tới điều gì đó nên không phản bác lại lời của Lục Khánh Huyền. Nếu như Hà Nguyên Phương có thể cẩn thận hơn một chút thì chuyện hôm qua đã thành công rồi. “Được rồi, tôi đã hiểu phải làm như thế nào rồi” Cô ta để lại số điện thoại cũng không có ở lại phòng bệnh lâu sau đó rời khỏi bệnh viện. Chờ người vừa đi khỏi, vẻ mặt bình tĩnh của Lục Khánh Huyền lập tức tối sầm lại, đột nhiên giơ tay hất tất cả giỏ hoa quả trên bàn rơi xuống đất. Ánh mắt u ám đến đáng sợ. Đây là những gì mà Hạ Nhược Vũ nói rằng cô có bạn trai sao nhưng trong nháy mắt lại đã leo lên giường của Du Hải. Con khốn nạn, đúng là con khốn nạn. Cô ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Hạ Nhược Vũ, nhất định phải khiến cô sống không bằng chết. Nghĩ đến việc Du Hải đã qua đêm với Hạ Nhược Vũ trong lòng cô ta nhói đau, làm sao cũng không thể bình tĩnh được, trong thoáng chốc nước mắt chảy dài theo khóe mắt. Một giọng nói vang lên từ ngoài cửa: “Làm sao vậy?” Lục Khánh Huyền nhìn thấy bóng dáng của Mạc Du Hải trong mắt hiện lên vẻ vui mừng, sau đó lại nghĩ tới việc anh đã qua đêm với Hạ Nhược Vũ, sắc mặt không được tốt cho lắm: “Không có gì chỉ là hơi khó chịu một chút” Mạc Du Hải phẫu thuật xong tiện đường ghé qua thăm cô ta, ánh mắt nhìn giỏ hoa quả rơi trên đất trong lòng có hơi nghi ngờ nhưng không hỏi nhiều, nghe thấy cô ta nói khó chịu anh tưởng là do vết thương lại đau: “Anh đi gọi bác sĩ tới.”