Này bác sĩ hư hỏng em yêu anh
Chương 510 : Mục đích thực sự
Nhà hàng Lệ Xuyên. Dưới sự dẫn dắt của người phục vụ, Hạ Nhược Vũ bước vào một căn phòng cao cấp, dưới ánh đèn vàng mờ ảo, chỉ có một người đàn ông đang ngồi bên cửa số.
“Xin lỗi…” Sau khi đứng ở cửa nửa phút, Hạ Nhược Vũ nhìn một bóng người có chút quen thuộc, nhưng không nhớ ra là ai, nên chỉ có thể lên tiếng trước,
Thân thể của người đàn ông nghe thấy tiếng động khẽ giật mình, sau đó chậm rãi quay người lại, thời điểm ảnh mặt chạm nhau, người đàn ông cảm. nhận rõ ràng động tác lùi lại nửa bước của Hạ Nhược Vũ, trong mắt anh ta lóe lên một sự kỳ lạ.
Chậm rãi đứng dậy, người đàn ông chỉ liếc mắt nhìn Hạ Nhược Vũ đang đứng ở cửa, sau đó đi tới ghế bên bàn, giọng nói rất khàn khàn: “Nhược Vũ, vào ngồi đi.”
Đứng ở cửa, Hạ Nhược Vũ không ngờ khi gặp lại Hàn Công Danh lại sẽ như thế này, tay phía sau nhẹ nhàng kéo nắm cửa, nhưng lại phát hiện không mở được, rõ ràng là đã bị khóa.
Anh khẽ thở dài, Hạ Nhược Vũ nghĩ rằng đã đến rồi thì nên ở lại trò chuyện vui vẻ, cô đi về hướng đối diện với người đàn ông.
“Có phải em rất ngạc nhiên vì thấy anh hồi phục nhanh như thế này đúng không?”
Dưới ánh đèn, Hạ Nhược Vũ nhìn thấy rõ ràng làn da mịn màng của người đàn ông, tuy rằng diện mạo của anh ta đã thay đổi đáng kể nhưng so với khuôn mặt của người đàn ông mà cô nhìn thấy trong khách sạn thì đẹp hơn nhiều.
Khóe miệng anh ta nhếch lên, nhưng nụ cười của Hạ Nhược Vũ lại đây vẻ xa lánh: “Hiện giờ phẫu thuật thẩm mỹ rất phát triển”
“Cuối cùng, em có biết không? Anh đã làm tất cả những điều này cho em, hồi đó…”
Đưa tay lên, Hạ Nhược Vũ dứt khoát cắt ngang lời nói của người đàn ông, nụ cười trên mặt cô vụt tắt ngay lập tức, cô thực sự không muốn nghĩ về điều đó nữa, lúc đó cô còn trẻ nên không hiểu chuyện.
“Hàn Công Danh, anh hào hứng gọi tôi đến đây là để nói chuyện xưa sao?” Người đàn ông lắc ly một lúc, trên mặt vẫn tràn đầy ý cười, ánh mắt vẫn nhìn về phía Hạ Nhược Vũ: “Hôm nay anh mời em đến là muốn giúp đỡ em”
Khi đứng dậy, Hàn Công Danh chậm rãi đi tới bên cửa sổ, mỗi bước đi đều rất khó khăn, giống như đi trên mũi đá, nhưng trên mặt không có biểu hiện gì thêm.
“Nhược Vũ, đứng ở đây có thể nhìn thấy toàn cảnh công ty Nhật Hạ. Bây giờ ba của em đã xuống chức, em là người duy nhất có thể xoay chuyện tình thế.”
Theo ánh mắt của người đàn ông, Hạ Nhược Vũ nhìn thấy một góc công ty Nhật Hạ, ngón tay lướt nhanh trên điện thoại di động dưới bàn, hô hấp có chút tăng tốc, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh.
Cất điện thoại đi, Hạ Nhược Vũ thở phào nhẹ nhõm, vừa mở mắt ra đã thấy người đàn ông đi vào bàn, cô chợt giật mình: “Chỉ dựa vào một mình tôi thì làm được gì chứ?”
Nhìn thấy Hạ Nhược Vũ rốt cục lộ ra mặt yếu đuối, ánh mắt Hàn Công Danh trong nháy mắt lóe lên, ngay cả giọng nói cũng mang theo ý cười: “Anh có thể giúp em, giúp công ty Nhật Hạ vượt qua khủng hoảng”
Cưỡng chế chống lại sự giễu cợt trong lòng, Hạ Nhược Vũ chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt không thể tin được mà nhìn ánh mắt hưng phấn của người đàn ông: “Trước đây tôi đối với anh như vậy, anh còn muốn giúp tôi sao?”
Hàn Công Danh vươn lòng bàn tay gầy guộc lên vai Hạ Nhược Vũ, cảm thấy cơ thể người phụ nữ rõ ràng đang run lên, nhưng rốt cuộc anh ta vẫn không thể từ bỏ cô, dục vọng chinh phục của anh ta vẫn chưa được thỏa mãn.
Cánh cửa “cạch” một tiếng lớn, một người đàn ông xông vào, ngay lập tức đá Hàn Công Danh xuống đất, cảnh giác đứng ở phía trước Hạ Nhược Vũ.
Ngồi trên ghế, Hạ Nhược Vũ nhìn bóng lưng mà ngạc nhiên, nhưng khi nghĩ đến khả năng của người đàn ông, cuối cùng cô không nói gì mà đứng dậy.
“Mạc Du Hải, chúng ta lại gặp nhau” Được sự trợ giúp của vệ sĩ, Hàn Công Danh chậm rãi đứng dậy, bình tĩnh nhìn người đàn ông trước mặt, nhưng vẻ mặt có chút khó coi.
Để giữ bí mật, Hàn Công Danh đã mua nhà hàng hơn mười ngày trước, hôm nay tạm thời đóng cửa, chỉ cần gặp xong Hạ Nhược Vũ sẽ không lộ ra ngoài, nhưng cuối cùng lại bị Mạc Du Hải Thâm dễ dàng tìm được.
Sau khi chỉ liếc nhìn Hàn Công Danh, Mạc Du Hải đặt ánh mắt của mình lên cơ thể của Hạ Nhược Vũ, và sau khi kiểm tra cô từ đầu đến chân xem cô có sao không, đôi mày cau lại của anh mới từ từ giãn ra.
Dưới ánh mắt thiêu đốt của người đàn ông, khuôn mặt của Hạ Nhược Vũ đỏ bừng một lúc, cô chỉ có thể phá vỡ sự im lặng: “Hàn Công Danh, cho dù đó là việc của tôi hay của công ty Nhật Hạ, anh không cần phải lo lắng về điều đó, anh và tôi đã không còn liên quan đến nhau nữa.”
Giơ chân lên, Hạ Nhược Vũ đi về phía cửa, chỉ cần Mạc Du Hải ở nơi nào, khí thế mạnh mẽ phát ra từ cơ thể sẽ luôn khiến không khí đặc lại.
Nhược Vũ, xem ra em đã quên mất mục đích thực sự của Mạc Du Hải tiếp cận em rồi” Nhìn Hạ Nhược Vũ chuẩn bị rời đi, Hàn Công Danh nở nụ cười đầy ý sâu xa như một loại nhắc nhở.
Mắt phượng híp lại, Mạc Du Hải nhàn nhạt liếc nhìn Hàn Công Danh, như là nhìn người chết: “Người đâu, đưa anh ta đến đồn cảnh sát.”
Làn gió đêm lạnh lẽo nhẹ nhàng thổi qua trên mặt, Hạ Nhược Vũ không khỏi tham lam nhắm mắt lại, bắt đầu tận hưởng cảm giác thoát khỏi nguy hiểm này.
“Về nhà thôi.” Giọng nói của Mạc Du Hải vang lên bên tai, trước khi Hạ Nhược Vũ đưa ra phản ứng gì, cô bỗng thấy góc nhìn của mình cũng thay đổi: “Mạc Du Hải, anh bỏ em xuống”
Một chiếc xe thể thao Maybach đầu trước một biệt thự, Hạ Nhược Vũ Hạ đang ngồi trong xe vội vàng mở cửa chạy ra ngoài trước, cô không muốn bị mấy người khiêng lại, thật quá xấu hổ.
Cô chạy thẳng đến phòng ngủ ở tầng hai. Hạ Nhược Vũ nhanh chóng khóa trái cửa, lòng đau nhói, những gì Hàn Công Danh nói như cái gai luôn ở trong lòng cô, Hàn Công Danh lại nhắc đến, cái gai trong tim cô càng đâm sâu hơn.
Cùng với tiếng gõ cửa: “Cốc!”, ngoài cửa vang lên giọng nói của Mạc Du Hải: “Hạ Nhược Vũ, em tự mình mở cửa, hay là anh dùng chìa khóa đi vào?”
Hạ Nhược Vũ không khỏi trợn mắt, bĩu môi, cô đang lo lắng suy nghĩ, nhưng Mạc Du Hải anh đúng là quá đáng, cô “lạch cạch” mở cửa, sau đó nhanh chóng đi vào phòng.
“Có chuyện gì vậy?” Hạ Nhược Vũ nhìn chằm chằm vào góc phòng, nhẹ nhàng nói, quyết định nhanh chóng, cô không muốn dính líu không cần thiết với người đàn ông này.
Mạc Du Hải nhìn Hạ Nhược Vũ đứng ở mép tường, chậm rãi đi tới bên cạnh cô, vươn tay dựa vào trên tường, quấn lấy người phụ nữ trong không gian nhỏ.
Ngẩng đầu, hai mắt đối diện nhau, Hạ Nhược Vũ nhìn chính mình trong mắt Mạc Du Hải, nhất thời quên không thoát ra, mới phản ứng lại, lại bị anh nhấc lên.
Ga giường đột nhiên chìm xuống một chút, Mạc Du Hải nhìn người phụ nữ nằm dưới mình, dùng đầu ngón tay xoa cắm cô, thì thào nói: “Đối với chuyện. này, anh có thể giải thích cho em”
Hạ Nhược Vũ nghe xong vài câu, không khỏi có chút bối rối, vươn tay muốn đẩy người đàn ông ra, lăn lộn một vòng, thực sự cảm thấy sức lực nam nữ chênh lệch, chỉ có thể chịu thua.
Đôi mắt hơi cay, Hạ Nhược Vũ nhìn người đàn ông trước mặt, không nhịn được mà động lòng, nhưng vẫn cố hết sức giữ bình tĩnh: “Anh nói đi”
Truyện khác cùng thể loại
78 chương
116 chương
34 chương
25 chương
110 chương