Này bác sĩ hư hỏng em yêu anh

Chương 460 : chạy trốn

Hàn Công Danh bắt giữ Hạ Nhược Vũ rời khỏi quán bar Giang Ngạn, hai tay chân của Tỉnh Giang phái tới vẫn giữ một khoảng cách nhất định với họ, từ từ đi theo bước chân Hàn Công Danh. “Hàn Công Danh, anh bình tĩnh một chút, dù anh ép buộc tôi thì cũng không trốn thoát được đâu.” Hạ Nhược Vũ bị cưỡng ép nhưng cô vẫn rất chắc chắn là Hàn Công Danh sẽ không làm mình bị thương, cô tận tình khuyên giản. Hàn Công Danh nhíu mày: “Nhược Vũ, anh không muốn làm em bị thương, nhưng bây giờ anh cũng không còn cách nào cả, em thấy đó, Mạc Du Hải không hề có thành ý, anh ta phải người giám sát anh, anh chỉ có thể dựa vào em mới thoát được, xin lỗi em, anh không cố ý” Hạ Nhược Vũ khẽ thở dài một hơi: “Anh đi nhầm một bước nhưng vẫn còn cơ hội quay đầu mà?” Hàn Công Danh lắc đầu: “Không, anh đã không còn cơ hội quay đầu lại nữa rồi, hơn nữa anh cũng không muốn quay đầu lại, bởi vì anh muốn có được em, Mạc Du Hải là một vấn đề không thể vượt qua được, chỉ có làm như vậy thì anh mới cướp được em từ trong tay của anh ta.” Hạ Nhược Vũ bất đắc dĩ nói: “Anh cố chấp quá, cho dù âm mưu của anh có được như ý thì cũng không thể có được tôi, tôi không có tình cảm với anh, chuyện tình cảm đâu thể miễn cưỡng được, những chuyện anh làm không chỉ ấu trĩ mà còn buồn cười nữa.” Hàn Công Danh bỗng nở nụ cười khá thê lương: “Anh biết mình ngây thơ, cũng rất buồn cười, nhưng đây là cách duy nhất mà anh có thể làm, anh chỉ muốn cho em biết, vì em anh có thể đồng ý làm bất cứ chuyện gì, dù mình biến thành hình dáng gì đi nữa, cho dù phản bội cả thế giới cũng sẽ không hối tiếc.” Hạ Nhược Vũ hơi cảm động, dù sao phụ nữ cũng là người cảm tính, có một người đàn ông nguyện lòng vì mình mà làm đến mức này, chứng tỏ anh ta thực sự yêu mình, nhưng với cô mà nói, cô chỉ có thể tiếc nuối cho Hàn Công Danh mà thôi, trong lòng cô chỉ có một mình Mạc Du Hải. “Anh Giang, Hàn Công Danh bắt cóc cô Nhược Vũ, đang trên đường đi rồi, nếu không ngăn lại họ sẽ rời khỏi mất, đến lúc đó sẽ rất khó lần theo” Một cấp dưới gọi điện thoại cho Tinh Giang, báo cáo tình hình hiện tại. Nghe nói Hạ Nhược Vũ bị bắt cóc, Tinh Giang cũng không dám quyết định, anh ta cho hai người tiếp tục theo sát, còn mình vội vàng đi vào văn phòng của Mac Du Hai. Sau khi báo cáo lại tình huống cho Mạc Du Hải nghe, anh ta hỏi: “Tổng giám đốc, bước kế tiếp nên làm thế nào đây?” Sắc mặt Mạc Du Hải khá là khó coi, chứng tỏ anh rất không vừa lòng với sự sắp xếp của Tinh Giang. Tinh Giang xấu hổ cúi đầu, đây đúng là do anh ta thật. “Nếu tôi là Hàn Công Danh, nhất định tôi sẽ nghĩ cách đưa Nhược Vũ đi, muốn chạy trốn thì đường bộ sẽ khó truy đuổi hơn đường bộ, cho nên tôi thấy họ sẽ ra bến tàu” Mạc Du Hải đã có phán đoán. Tinh Giang lập tức nói: “Tổng giám đốc, tôi sẽ dẫn người ra bến tàu, không để cho âm mưu của Hàn Công Danh mà thành công, xin cho tôi một cơ hội chuộc tội” Mạc Du Hải xua tay: “Thôi, cậu không phải là đối thủ của Hàn Công Danh, để tôi tự đi, hơn nữa chuyện của tôi và Hàn Công Danh cũng nên kết thúc rồi, dù sao đây cũng là chuyện riêng của ba người.” Tinh Giang do dự nói: “Hàn Công Danh bắt cóc cô Nhược Vũ như vậy chứng tỏ anh ta đã mất lý trí rồi, nếu anh ta chó cùng rất giậu thì không chỉ anh gặp nguy hiểm mà cả cô Nhược Vũ cũng sẽ bị uy hiếp, cho nên tôi nghĩ tổng giám đốc không nên lộ diện sẽ tốt hơn” Mạc Du Hải xua tay nói: “Có nhiều chuyện không thể trốn tránh được, giữa chúng tôi cần có một kết quả, cho nên nhất định tôi phải đi.” Tinh Giang thấy Mạc Du Hải đã quyết thì không thay đổi được, anh ta chỉ có thể gật đầu bước vội rời đi, chuẩn bị thêm một vài vệ sĩ đi bảo vệ Mạc Du Hải. Mạc Dụ Hải gọi anh ta lại: “Không cần dẫn người đi, tôi đi một mình, nhiều người lại kích thích đến Hàn Công Danh” “Nhưng mà…” Tinh Giang thực sự lo lắng cho Mac Du Hải, anh ta biết lúc này đây Hàn Công Danh không còn khống chế được. Mạc Du Hải cười cười: “Không cần khuyên nữa, tin tôi đi, không sao đâu” Nụ cười tự tin đó đã thuyết phục được Tinh Giang, tổng giám đốc Hải sẽ không làm gì khiến người ta thất vọng, cho nên anh ta không nói thêm gì nữa. Mạc Du Hải tự mình lái xe đến bến tàu, sau khi lên xe, nụ cười đọng lại trên khuôn mặt, anh biết mình nợ Hạ Nhược Vũ một lời xin lỗi, bởi vì anh nghĩ dù sao đi nữa Hàn Công Danh cũng sẽ không làm khó Hạ Nhược Vũ, không ngờ Hàn Công Danh lại đột nhiên mất khống chế, đấy cô ấy vào vòng nguy hiểm. Xe lao như bay tới được bến tàu, Mạc Du Hải dừng xe lại, lẳng lặng chờ Hàn Công Danh tới. Hàn Công Danh bí mật giấu súng đi, kéo Hạ Nhược Vũ cảnh giác lên xe, theo như kế hoạch trước đó, xe chạy về phía cảng. Vừa lái xe, anh ta vừa gọi điện thoại cho Lục Khánh Huyền: “Thuyền tôi cần đã chuẩn bị xong chưa? Lục Khánh Huyện cười nói: “Tôi làm việc mà anh còn không yên tâm à, tôi chuẩn bị cho anh một chiếc thuyền rồi, anh có thể đưa Hạ Nhược Vũ đến chân trời góc bể, đi đến nơi mình muốn, tôi còn để sẵn cho anh một triệu đô la Mỹ, đủ để anh sống cả đời không quá khó khăn.” Hàn Công Danh khẽ nói: "Cô rất chu đáo, cảm ơn! Lục Khánh Huyền thoải mái đáp lời: "Cần gì mà phải cảm ơn, chúng ta là quan hệ hợp tác mà, anh có thể đưa Hạ Nhược Vũ đi thì cũng là kết quả tốt nhất với tôi rồi, tôi chỉ mong hai người đi nhanh một chút." Hàn Công Danh cũng cười cười, anh | ta mơ ước vô hình về tương lai, có thể đây là thời khắc lý tưởng nhất đời | mình, rốt cuộc cũng có thể ở bên cạnh Hạ Nhược Vũ. Dù cho bây giờ cô có không tình nguyện, Hàn Công Danh tin rằng, thời gian qua đi, chắc chắn tấm lòng anh cũng cảm hóa được cô, khiến Hạ Nhược Vũ yêu mình. Hạ Nhược Vũ nhíu mày: “Vừa nãy anh gọi điện cho Lục Khánh Huyền à?” Hàn Công Danh không muốn giấu giếm: “Đúng vậy, là Lục Khánh Huyền” Hạ Nhược Vũ rất thông minh, cô hiểu ngay đây là một âm mưu thì tức giận nói: “Hỏa ra từ đầu anh và Lục Khánh Huyền đã hợp tác diễn kịch, cô ta không bị anh bắt cóc phải không?” Hàn Công Danh tỏ vẻ xấu hổ: “Nhược Vũ, xin lỗi em, anh lợi dụng sự thiện lương của em, nhưng nếu anh không làm vậy thì không thể có được cơ hội này, cho nên em tha thứ cho anh có được không?” Hạ Nhược Vũ cười khinh bỉ: “Hàn Công Danh, anh làm tôi thất vọng quả rồi, giờ tôi không muốn nói chuyện với anh nữa.” Hàn Công Danh nhíu mày, anh ta nhận ra Hạ Nhược Vũ giận thật, nhưng mà bây giờ không phải là lúc suy tính đến chuyện này, có thể đưa cô đi mới là việc cấp bách. Lúc này đây, Hàn Công Danh vô tình nhìn thấy một chiếc xe vẫn luôn theo sau họ, duy trì một khoảng cách nhất định, anh ta cười lạnh: “Vệ sĩ của Mạc Du Hải còn chưa từ bỏ đấy” Hạ Nhược Vũ lạnh nhạt nói: “Anh không chạy thoát được đâu.” Hàn Công Danh khẽ nói: “Nhược Vũ, thật ra anh biết vừa nãy em chỉ vì không muốn tổn thương người vô tội, cho nên em mới để cho anh bắt cóc, em thật sự rất hiền lành, về mặt này thì Mạc Du Hải cũng vậy, chỉ là sự thiện lương của anh ta là vì em, anh ta không dám làm gì anh.”