Này bác sĩ hư hỏng em yêu anh
Chương 422 : chạy thoát rồi
Nếu như chuyện không thể giải quyết được trong lần một, vậy thì hai lần nếu như vẫn không được thì sẽ tiếp tục đến vô hạn…
Chuyện như thế này khiến Mạc Du Hải vô cùng vui vẻ. Bên kia Tinh Giang đưa Tường Vi lên xe.
Từ lúc bị đưa đi đến bây giờ người phụ nữ vẫn không nói một lời nào, im. lặng làm theo yêu cầu của bọn họ, ngồi lên xe, hành vi bất thường này khiến anh ta có chút cảnh giác.
Nếu như có điều gì bất thường thì chắc chắn là có quỷ rồi, người phụ nữ này hẳn là đã chuẩn bị âm mưu gì đó.
“Lúc lái xe nhở chú ý một chút”. “Vâng thưa anh Giang” Tên tay sai ngồi bên cạnh cung kính đáp.
Tinh Giang không nói gì thêm, phất tay ra hiệu mọi người lên xe, chuẩn bị đưa cô ta đến phòng thẩm vấn nơi bọn họ thường sử dụng để tham vấn phạm nhân.
Chỉ cần đến được đó, thì có mọc cánh cô ta cũng không thể bay đi được,
Anh ta ngồi ở phía sau, ngay bên cạnh người phụ nữ để có thể theo dõi từng cử động của cô ta, nếu như cô ta có bất kỳ hành động bất thường nào anh ta sẽ không do dự mà bẻ cổ cô ta ngay lập tức.
Chiếc xe từ từ lăn bánh, nhưng người phụ nữ ngồi bên cạnh đột nhiên nói: “Nghe nói anh đã đi theo làm trợ thủ cho Mạc Du Hải rất lâu rồi”
Đáp lại câu hỏi của cô ta là sự im lặng.
Tường Vi không định thương lượng gì cả, chỉ cười nói: “Nghe nói Mạc Du Hải rất quan tâm đến người phụ nữ bên cạnh anh ta, xem ra tin đồn là thật rồi.”
“Thật đáng ngạc nhiên khi một người đàn ông như anh ta lại có điểm yếu như vậy. Chỉ cần dùng nó uy hiếp anh ta thì có thể làm được nhiều chuyện lớn lắm đấy, tôi nghĩ anh nên hiểu được điều này.”
Nói xong cô ta dừng lại, cười ác ý: “Phụ nữ chính là mầm mống của mọi tai họa đấy”
“Sai rồi”
Tinh Giang không cho phép người phụ này tùy tiện chỉ trích cậu chủ của bọn họ, lạnh lùng nói: “Cái gọi là nhược điểm chỉ là có ở những người không đủ bản lĩnh mà thôi, với cậu chủ của chúng tôi chưa từng tồn tại hai chữ điểm yếu đó.”
Tường Vi hờ hững gật đầu: “Đúng vậy, kẻ bị uy hiếp chính là kẻ không đủ sức mạnh, nhưng dù có che dấu được bao nhiều bí mật đi nữa thì vẫn phải có kẽ hở. Làm sao anh biết được chuyện gì có thể xảy ra chứ, kẻ thù của anh ta không chỉ có một mình tôi, cho dù giết tôi rồi, thì vẫn còn rất nhiều người khác nữa”
Mục đích của cô là gì?” Nếu như sắp phải thẩm vấn, thì Tinh Giang không ngại bắt đầu tham vấn luôn từ bây giờ, miễn là anh có thể mọi được những thông tin hữu ích từ miệng cô ta.
Tường Vi không quan tâm đến hai tay và chân mình vẫn đang bị trói, cô ta bình tĩnh dựa lưng vào ghế, nghiêng đầu nhìn về phía người đàn ông đẹp trai đang ngồi bên cạnh, cười nhạo một tiếng: “Không ngờ bên cạnh Mục Du Hải lại có một người xinh xắn như vậy, chị đây rất thích, chi bằng anh hãy cải tà quy chính về bên cạnh chị đây đi.”
Không người đàn ông nào thích bị phụ nữ gọi là xinh xắn cả. Nếu như bây giờ Tường Vi là đàn ông, thì anh ta sẽ tung một cú đấm thẳng vào mặt cô ta mà không do dự, nhưng làm việc đó với phụ nữ không phải tính cách của anh ta.
Đợi khi tới phòng thẩm vấn rồi anh ta sẽ không làm cũng có người làm điều đó thay anh ta, cho nên anh ta chỉ cau mày không trả lời.
“Sao thể, giận rồi à, anh có biết rằng anh tức giận trong cũng rất đẹp không?” Tường Vi có vẻ cảm thấy anh ta rất thú vị nên tiếp tục trêu ghẹo anh,
Nhưng anh ta không đáp lại cô.
Tường Vi nói thêm vài câu cũng bắt đầu cảm thấy nhàm chán, khung cảnh bên ngoài cửa sổ không ngừng thay đổi, chiếc xe từ từ đi lên cầu vượt, nụ cười trên miệng cô ta trở nên rực rỡ hơn, đột nhiên cô ta nói: “Anh biết không, trên đời này không có bất kì cái gì là kín không có kẽ hở cả”.
“Tôi có một bí mật muốn nói cho anh biết, anh lại gần đây một chút đi.”
Tinh Giang liếc nhìn cô ta một cái rồi nhìn đi chỗ khác, trong lòng biết có lẽ cần phải mất một chút thời gian mới có thể moi ra được những lời hữu ích từ Tường Vi, anh ta không muốn cậu chủ phải đợi lâu thêm nữa.
Cậu chủ ghét nhất là những người lề mề. “Anh không thấy tay chân tôi đều bị trói chặt rồi hay sao? Hay anh sợ tôi sẽ ăn thịt anh, muốn vậy thì anh cũng phải đồng ý tôi mới làm”.
Tường Vi nói xong đưa đầu lưỡi hồng nhạt ra liếm nơi khóe miệng vừa nói vừa tỏ ra quyến rũ, nếu là người đàn ông bình thường thì đã vội lao vào tấn công cô ta rồi, nhưng một người luôn ở bên cạnh Mục Du Hải như anh ta lại có thể bị lừa gạt bằng thủ đoạn bẩn thỉu như vậy được.
Tinh Giang vẫn ngồi im không đáp, chú ý quan sát xung quanh.
Trên cầu vượt chỉ có ba làn đường. Rất ít người thay đổi tốc độ đi lại, chỉ thỉnh thoảng có vài chiếc xe vượt lên trên. Hiện tại vẫn không có gì bất thường cá.
Chỉ mất mười phút là có thể tới đó rồi, nhưng anh ta vẫn không dám lơi lỏng một chút nào.
Anh ta không hề nhìn thấy nụ cười đắc thắng trong mắt người phụ nữ bên cạnh mình.
Bên trong xe im lặng một lúc lâu, chỉ có thể nghe tiếng xe lăn bánh. Chiếc xe càng lúc càng chậm lại trong khi lẽ ra phải đi đến làn đường chính. Đột nhiên người lái chiếc xe phía trước kêu lên: “Anh Giang, chiếc xe phía trước đang đi ngược chiều!”
“Cái gì!” Åm.
Tinh Giang còn chưa kịp nhìn rõ thì một chiếc xe thương mại màu đen ở làn đường khác đột ngột chuyển làn đâm trực diện vào xe của bọn họ, tất cả người trên để xe đều ngã về phía trước.
Những xe ở sau cũng bị va chạm hàng loạt, trong khoảnh khắc chỉ còn nghe thấy tiếng còi và tiếng la hét thảm thiết.
Chiếc xe thương mại đó dường như đã được người khác chuẩn bị từ trước, sau khi va chạm, một vài người đàn ông mặc áo bó sát đi ra, cầm súng tiểu liên trên tay lao đi phía xe của bọn họ.
Người đó nhanh chóng lại gần mở cửa xe giúp Tường Vi thoát ra ngoài,
Do Tường Vi đã chuẩn bị sẵn tâm lý nên dù bị trói tay nhưng cô ta vẫn ngồi vững được trên ghế nên không bị ngất đi mà chỉ bị thương một chút.
“Chị Tường Vi”
Một người cắt dây trói tay chân cho cô ta nói, một người khác thì đưa cho cô ta một chiếc khăn.
Tường Vi từ từ cầm lấy trước khăn rồi lau sạch tay mình, sau đó ném xuống đất, lấy gạc lau vết máu trên trán, rồi liếc mắt nhìn kế hoạch mà mình đã sắp xếp, cảm thấy khá là hài lòng.
“Chị Tường Vi, xử lý những người này thế nào bây giờ ạ?” Người đàn ông dẫn đầu liếc mắt nhìn một người đàn ông khác đang giãy giụa phản kháng.
Tường Vi thản nhiên nói: “Giết chết tất cả”
Dừng lại một chút, cô ta giật cửa xe bên cạnh ra, lập tức chế ngự Tinh Giang đang định phản kích lại cô ta, nở nụ cười đắc ý: “Ngoại trừ anh ta”
Tinh Giang rất muốn phản kháng lại, hiện tại mặt anh ta đầy máu, anh ta có thể phản ứng nhanh như vậy chứng tỏ anh ta rất nhanh nhẹn, nhưng do đầu bị thương nên phản ứng vẫn không thể so với thường ngày được, nếu không anh ta đã không bị người phụ nữ này chế ngự dễ dàng như vậy.
“Đừng nhìn tôi như vậy, tôi biết những người đó đều là những người anh em tốt của anh, nhưng anh thấy đấy, bọn họ quả thô lỗ.”
Tường Vi liếc nhìn người đàn ông bên cạnh cô ta.
Sắc mặt trầm ngâm một lúc, trong mắt hiện lên một tia kiêu ngạo và tàn. nhẫn, rút một băng đạn ra rồi bắn vào những chiếc xe.
Trong một khoảnh khắc, những tiếng rên rỉ đau đớn không ngừng vang lên, rồi sau đó mọi thứ trở nên yên tĩnh.
Tiếng nổ của hàng chục chiếc xe cũng không thể che giấu được tiếng súng, những người đi sau tưởng là pháo nổ, những người đi lại gần đó thì tái mặt, rùng mình nấp ở trong xe không dám vượt lên.
Mặt Tinh Giang như sắp nứt ra, đôi mắt đỏ hoe nhìn người phụ nữ trước mặt, anh ta muốn xé nát cô ta ra, những người này đã luôn ở bên cạnh anh ta nhiều năm qua, nói là tay sai nhưng đối với anh ta một số người giống như anh em một nhà vậy, thế nhưng họ lại bị người phụ nữ trước mặt giết chết ngay trước mắt mình.
Cảm giác này còn khó có thể chấp nhận được hơn cả khi anh nhận tin họ chết khi làm nhiệm vụ.
“Chị đây chỉ là luyến tiếc anh một chút, nhưng tôi vẫn cảm thấy anh có chút hữu dụng, có thể tôi sẽ cần dùng đến” Tường Vi sờ lên khuôn mặt căng thẳng của anh ta, vẻ mặt sung sướng.
Một chiếc xe thương mại khác không hề bị hỏng chạy tới, người đàn ông cầm đầu đi đến mở cửa.
Tường Vi buông anh ta ra rồi tự mình lên xe, trước khi đóng cửa lại còn hôn gió anh ta một cái.
Truyện khác cùng thể loại
64 chương
116 chương
11 chương
149 chương
25 chương
85 chương
48 chương