Này bác sĩ hư hỏng em yêu anh
Chương 420 : Hỏi thì sẽ nói sao?
Mạc Du Hải không nói nhảm với cô ta nữa, mặt không có một chút biểu cảm tiến lên từng bước một, vốn dĩ Tường Vi rất ngạc nhiên, không ngờ người đàn ông trước mặt lại thực sự không sợ chết, trong khi cô ta vẫn đang kinh ngạc, người đàn ông đã nhanh chóng bắt lấy cổ tay cô ta, kéo về hướng ngược lại.
Mặc dù Tường Vi đã phản ứng rất nhanh, nhưng cô ta vẫn không nhanh bằng Mạc Du Hải, viên đạn bị bắn lệch găm thẳng vào tường.
Kêu lên một tiếng đau đớn, bả vai của cô ta đã được người đàn ông buông ta, cô ta không còn sức để phản kháng.
Thắng thua được phân định chỉ trong tích tắc, cô ta đã quá kiêu ngạo nên đã thua trong tay Mạc Du Hải.
“Anh muốn thế nào đây” Mô hôi lạnh chảy trên trán của Tường Vi từng giọt rơi xuống, quả nhiên là một sát thủ không hê tỏ ra sợ hãi hay đau đớn cho dù bả vai có bị thương đi chăng nữa, giống như nỗi đau này chỉ là một cơn tê dại nhất thời mà thôi.
Mạc Du Hải từ trên cao liếc mắt nhìn người phụ nữ không hề có một chút áy náy, lạnh lùng nói: “Mang xuống thẩm vấn đi”
“Vâng, cậu chủ.” Trên mặt Tinh Giang cũng không hề có một chút hoảng sợ, giống như người vừa bị chĩa súng vào không phải là Mạc Du Hải vậy, không phải anh ta không lo lắng mà là tin tưởng cậu chủ nhất định sẽ an toàn, bởi vì cậu chủ có đủ năng lực và tự tin để làm như vậy.
Tường Vi nghĩ rằng ít nhất thì Mạc Du Hải sẽ tự mình thẩm vấn cô ta, đến lúc đó có lẽ cô ta còn có thể bỏ chạy được, nhưng không ngờ anh lại giao cô cho cấp dưới của mình, cuối cùng trên mặt cô ta cũng đã hiện lên một tia hoảng sợ: “Mạc Du Hải, chẳng nhẽ anh không muốn biết ai là người đã chỉ thị tôi đến đây hay sao?”
“Nếu tôi hỏi, cô sẽ nói chứ?” Mạc Du Hải lạnh lùng hỏi lại.
Tường Vi bị câu hỏi của anh làm cho ngẩn người, mở miệng nói: “Sẽ không nói”
Khóe miệng Mạc Du Hải lộ ra một nụ cười khinh thường, đây là cơ hội duy nhất mà anh có thể cho cô ta: “Mang đi đi”
Nói xong anh cũng không thèm liếc nhìn người phụ nữ kia lấy một cái, lập tức xoay người bỏ đi.
Mặt khác Hạ Nhược Vũ đang lo lắng đi qua đi lại trong phòng làm việc, cô chưa thấy Mạc Du Hải quay lại thì sẽ không bao giờ rời đi.
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.
“Mạc Du Hải!” Hạ Nhược Vũ vô thức kêu lên một tiếng, đang đi sắp tới cửa thì đột nhiên dừng lại.
Đây là phòng làm việc của Mạc Du Hải mà, nếu là anh, thì tại sao phải gõ cửa chứ: “Ai đang ở bên ngoài vậy?”
Câu trả lời cho cô vẫn chỉ là tiếng gõ cửa cốc cốc.
Tim Hạ Nhược Vũ đập nhanh hơn, cô tự trấn an bản thân, an ninh của Thịnh Hoa nghiêm ngặt như vậy, người đó sẽ không thể lẻn vào được: “Nếu như không nói, tôi tuyệt đối sẽ không mở cửa, Mạc Du Hải sẽ quay lại ngay ` đấy.
Gô chỉ có thể hù dọa đối phương như vậy trước đã.
Nhưng tiếng gõ cửa bên ngoài vẫn không ngừng lại, hơn nữa còn có quy luật, như thể đang muốn chắc chắn rằng cô là người duy nhất ở bên trong.
Mỗi một tiếng gõ cửa như đập thẳng vào trái tim của Hạ Nhược Vũ.
Tay cô run lên lấy điện thoại trong túi ra, chuẩn bị gọi cho Mạc Du Hải.
Người ngoài cửa đột nhiên có giọng nói truyền đến: “Hạ Nhược Vũ, anh biết em đang ở bên trong, em mau ra đây đi” Nghe thấy giọng nói của Mạc Du Hải, Hạ Nhược Vũ không biết nên thở phào nhẹ nhõm hay thầm trách mình xui xẻo, vừa mở cửa ra cô đã phải hối hận, bởi vì người đứng sau cánh cửa là Lục Khách Huyền, làm sao cô ta có thể giả được giọng nói của Mạc Du Hải vậy.
Cô ta cùng Mạc Du Uyên tức giận lao vào.
“Hạ Nhược Vũ, tôi biết cô ở bên trong mà, thế mà cô lại dám không mở cửa, anh tôi đâu, anh ấy chắc chắn sẽ không bao giờ đồng ý để cô làm như Aw” vậy: Mạc Du Uyên đẩy Hạ Nhược Vũ sang một bên, hùng hổ đi vào, nhìn xung quanh một lượt thì không thấy Mạc Du Hải đâu, rồi quay đầu lại hỏi cô: “Hạ Nhược Vũ, anh tôi đi đâu rồi?” “Không biết.” Hạ Nhược Vũ liếc nhìn Lục Khánh Huyền đang đứng ở phía cửa, giọng điệu có hơi nhãn nại.
Mạc Du Uyên không vui lập tức nói: “Sao lại không biết, cô ở đây, anh của tôi nhất định phải ở đây, nói cho tôi biết anh ấy đi đâu rồi, hôm nay tôi có chuyện muốn tìm anh ấy, mau nói cho tôi biết đi” “Cô có thể gọi điện thoại trực tiếp cho anh ấy mà” Nếu không phải Mạc Du Hải bảo cô đợi ở đây thì cô đã rời đi từ lâu rồi.
Sự im lặng của Lục Khánh Huyền hôm nay khiến người ta không khỏi cảm thấy bất an.
“Chị Khánh Huyền, chị xem cô ta vừa nói gì này” Mạc Du Uyên không thể chịu được tính cách lạnh lùng của Hạ Nhược Vũ, ai cũng phải đối xử lễ phép với cô ấy, chỉ có Hạ Nhược Vũ luôn lạnh nhạt với cô ấy.
Mạc Du Uyên thực sự rất tức giận, nhưng anh trai cô ấy lại đối xử với cô rất tốt, có lẽ đây chính là lý cô kiêu ngạo như vậy! Chờ một ngày nào đó cô ấy ấy nhất định sẽ chỉnh đốn lại Hạ Nhược Vũ.
Lục Khánh Huyền nói một cách bình tĩnh: “Du Uyên à, nếu như Du Hải không có ở đây, vậy thì chúng ta hãy quay về trước đi” Cô ta dừng lại một chút rồi nói: “Dù sao thì anh ấy cũng sẽ quay về nhà thôi” Nhìn vào đôi mắt đầy ẩn ý của người phụ nữ kia, Hạ Nhược Vũ coi như không nhìn thấy, trong lòng thầm cười, trở về nhà sao? Về nhà của cô ta hay về nhà họ Mạc đây? Đây có phải là cảnh báo cô răng Mạc Du Hải dù có thế nào cũng sẽ trở về với cô ta không? Lục Khánh Huyền thực sự quá tự tin vào bản thân rồi.
“Nói cũng đúng.” Mạc Du Uyên đột nhiên tự hào nó: “Ông tôi sắp tổ chức sinh nhật lần thứ bảy mươi đó, anh trai tôi nhất định sẽ quay về để chủ trì mọi thứ. Một số phụ nữ kỳ quặc sẽ không được tham gia đâu, thậm chí có vào xách dép cũng không xứng ấy chứ, chị nói xem có đúng không chị Khánh Huyền.” Lục Khánh Huyền cười không nói gì, Hạ Nhược Vũ đúng là hèn hạ, mọi chuyện đã ổn rồi, nhưng ngay sau đó Hạ Nhược Vũ xuất hiện khiến cô ta không thể cười nổi, cô ta đang dân tiếp cận sự thật, nhưng Hạ Nhược Vũ vân không hề biết gì cả.
Cảm giác như nhìn những con kiến dưới chân mà không biết gì chúng có thể nguy hiểm thế nào, huệnh hoang tự đặc.
Sinh nhật của ông cụ Mạc ư? Tại sao cô lại không được biết chuyện này, mặc dù Hạ Nhược Vũ cảm thấy hơi khó chịu, nhưng vẻ mặt của cô vân không để lộ ra điều đó.
Mạc Du Uyên thấy Hạ Nhược Vũ lặng im không nói gì cảm thấy rất nhàm chán, cô ấy không đạt được mục tiêu mình muốn, nhưng lại không muốn buồng tha cho cô như vậy, đột nhiên cô †a tiến tới, áp sát vào người cô.
Khoảng cách giữa hai người còn chưa tới hai mươi centimet.
“Hạ Nhược Vũ, cô có biết vì sao tôi lại chán ghét cô đến như vậy không?” Hạ Nhược Vũ cũng rất tò mò tại sao Mạc Du Uyên lại ghét mình đến vậy, chẳng lẽ chỉ vì Hàn Công Danh là bạn trai cũ của cô thôi sao? Cô không nói, mät nhìn chăm chăm vào Mạc Du Uyên.
“Bởi vì tôi ghét cái tính đạo đức giả và dối trá của cô.” Sau khi Mạc Du Uyên nói xong, cô ấy lùi lại, vui vẻ năm lấy tay Lục Khánh Huyền: “Chị Khánh Huyền, chúng ta về trước đi. Đứng ở đây em cảm thấy không khí ô nhiễm quá ạ” “Được rồi” Lục Khánh Huyền nhẹ nhàng nói với Hạ Nhược Vũ: “Vậy thì chúng tôi đi trước nhé, cô Hạ Nhược Vũ” “Chị Khánh Huyền, chị nói nhiều với cô †a làm gì, đi thôi” Mạc Du Uyên kéo Lục Khánh Huyền đi.
Hạ Nhược Vũ đứng nhìn bóng lưng hai người họ vừa nói vừa cười mà trong lòng trùng xuống, nụ cười đầy ẩn ý của Lục Khánh Huyền thật sự khiến cô không thể nào quên được, cứ như có chuyện gì đó không thể kiểm soát được sẽ xảy ra nhưng cô lại không thể biết đó là gì.
Cảm giác nghĩ không được đoán không ra này không tốt chút nào.
Không lâu sau khi bọn họ rời đi, Mạc Du Hải đã quay trở lại, vẻ mặt không hề thay đổi, xem ra không có chuyện gì nguy hiểm.
“Bắt được người rồi sao?” Hạ Nhược Vũ lo lắng hỏi.
Ngày hôm đó sau khi ra khỏi giường, cô mới biết người đàn ông này vẫn luôn bị thương, tuy rằng anh không nói lời nào, nhưng trong lòng cô vẫn luôn hiểu được vết thương này là do sự việc ở bến tàu.
Truyện khác cùng thể loại
64 chương
116 chương
11 chương
149 chương
25 chương
85 chương
48 chương