Trong quán rượu, Lục Khánh Huyền nhìn Hàn Công Danh: “Lục Hằng thật sự chứa chấp một đám sát thủ, chuẩn bị đối phó với Mạc Du Hải sao?” Hàn Công Danh đáp lại một cách khẳng định: “Ừ, hôm nay Lục Hằng gọi tôi đến phòng làm việc của ông ta và bảo tôi huấn luyện một đám sát thủ. Có lẽ chính là muốn đối phó với Mạc Du Hải” Lục Khánh Huyền hỏi: “Tại sao anh lại nói cho tôi biết, đây chẳng phải là bí mật của các người sao?” Hàn Công Danh nở nụ cười giễu cợt: “Nếu như Lục Hằng chỉ chỉ đối phó với Mạc Du Hải thì đương nhiên tôi sẽ hông nói cho cô biết. Vấn đề là ông ta sẽ gây bất lợi cho Hạ Nhược Vũ” Khuôn mặt xinh đẹp của Lục Khánh Huyền trở nên nhăn nhó lại, giọng điệu cũng khác thường: ‘Lại là Hạ Nhược Vũ, tại sao đàn ông các anh đều coi cô ta như bảo bối vậy?” Hàn Công Danh nhẹ giọng nói: Chẳng phải mấy người phụ nữ như các cô cũng cho rằng Mạc Du Hải hoàn toàn tốt đẹp sao?” Lục Khánh Huyền bình tĩnh lại và mỉm cười nói: “Bởi vì chúng tôi có lợi ích cộng đồng nên mới lựa chọn làm việc cùng nhau, vì vậy tốt nhất là không nên để xảy ra xích mích. Anh nói đi, anh nói cho tôi biết điều này thì có ích gì? Tôi cũng không hề có bối cảnh vững chắc như Lục Hằng, không thể ngăn cản ông ta làm bất cứ việc gì” Hàn Công Danh mỉm cười: “Đây chẳng phải là cơ hội của cô sao? Vào thời điểm mấu chốt, cô có thể cứu Mạc Du Hải một mạng. Tôi nghĩ rằng có lẽ anh ta sẽ thay đổi thái độ với cô đấy: Lục Khánh Huyền suy nghĩ một chút, hai mắt sáng rực lên, sau đó cô ta nở nụ cười: “Chẳng phải anh càng có thể gân quan được ban lộc sao? Hạ Nhược Vũ rất dễ cảm động, anh có thể trình diễn màn anh hùng cứu mỹ nhân không?” Hàn Công Danh nâng ly rượu lên: “Mục đích của chúng ta giống nhau, đều là vì có được người mình muốn. Chúng ta có thể lợi dụng Lục Hằng, để ông ta hoàn thành kế hoạch thay chúng ta. Lục Khánh Huyền tao nhã cụng ly với Hàn Công Danh: “Lục Hăng tin tưởng anh hơn, vậy nên mọi chuyện phải trông cậy vào anh rồi” Hàn Công Danh cười to: Hơn nữa phải nhanh một chút, Mạc Du Hải và Hạ Nhược Vũ ở bên nhau càng lâu thì cơ hội của chúng ta lại càng ít hơn.” Trong ánh mắt của Lục Khánh Huyền lóe lên sự lạnh lùng: “Nỗi lo lắng của anh rất đúng, nhưng vấn đề là làm sao chúng ta mới có thể khiến cho Lục Hằng ra tay trước?” Hàn Công Danh mỉm cười và nói: “Không cần phải lo lắng, dạo gân đây Lục Hằng sắp bị Mạc Du Hải ép cho phát điên rôi, nhất định ông ta sẽ không thể kiềm chế được nữa đâu. Cho nên tôi tin tưởng trong một khoảng thời gian ngắn sắp tới, nhất định ông ta sẽ hành động, nhưng vào lúc đó cô phải giữ vững sự bình tĩnh, Lục Hằng sẽ không trực tiếp phái lực lượng át chủ bài đến chỗ Mạc Du Hải đâu, cho nên trước tiên phải yên lặng theo dõi từng động tĩnh” Lục Khánh Huyền khẽ cau mày suy nghĩ: “Nếu như tôi đoán không nhầm thì nhất định Lục Hằng sẽ liên tục phái người đến quấy rối Du Hải, khiến tinh thần của anh ấy trở nên căng thẳng, đến khi anh ấy phát hiện những kẻ quấy rối này không có bất kỳ nguy hiểm gì thì sẽ buông lỏng cảnh giác. Lúc đó Lục Hằng mới phái sát thủ chân chính” Hàn Công Danh gật đầu: “Cô rất thông minh. Tôi đoán Lục Hằng cũng nghĩ như vậy. Cho nên chúng ta phải chờ đợi thời cơ thích hợp, như vậy mới có thể thể hiện được giá trị trước mặt người mà mình muốn.” Lục Khánh Huyền mỉm cười: “Thật sự rất hân hạnh khi được hợp tác với anh, xem ra tôi đã không chọn nhầm người rồi.” Hàn Công Danh cười một tiếng, anh ta nói: “Tôi cũng vậy.” Hai người nhẹ nhàng cụng ly với nhau, trong mắt cả hai đều hiện lên sự vui mừng, người thông minh như bọn họ đương nhiên có thể nắm bắt được cơ hội duy nhất. Sáng sớm, Mạc Du Hải lái xe đến công ty, dựa theo thói quen thường ngày, anh sẽ không để tài xế lái xe vào sáng sớm, sau khi đö xe ở bãi đậu xe ngầm, Mạc Du Hải vân không xuống xe, anh có thể mơ hồ nhìn thấy một bóng người lén lút lướt qua được phản chiếu từ gương chiếu hậu. Hầu hết người bình thường đều rất ít khi quan tâm đến những chỉ tiết này, nhưng Mạc Du Hải lại có đôi mắt rất sắc bén, trong lòng anh đề cao cảnh giác, có thể cảm nhận được người đó không có ý tốt, anh yên lặng ngồi ở vị trí ghế lái và âm thâm quan sát. Nhân viên của công ty vân chưa đi làm, bãi đồ xe ngầm rất yên tĩnh, không bị xe cộ cản trở, có thể nhìn không sót một cái gì trong bãi đõ xe. Trong góc có mấy người đang núp, tuy răng bọn họ đang đứng trong chô khuất nhưng vân không thể che giấu được giọng nói rất nhỏ, Mạc Du Hải có thể nghe thấy rõ ràng tiếng nạp đạn lên nòng. Kể từ khi xảy ra vụ Hạ Nhược Vũ bị Sát Xai bät cóc, Mạc Du Hải đã lường trước được răng những người đó sẽ không từ bỏ ý đồ, mấy ngày nay anh đều không buông lỏng cảnh giác, rốt cuộc những người đó cũng không thể kìm nén được mà muốn ra tay. Mạc Du Hải bình tính xuống xe, khi vừa mở cửa xa ra đã hơi ngồi xổm xuống như đang sửa sang lại quần, nhưng khóe mät vân hơi liếc về phía sau. Tất nhiên mấy tên sát thủ đang ẩn nấp gân đó sẽ không bỏ qua cơ hội ám sát tuyệt vời này. Một người cầm khẩu súng lục giảm thanh trong tay, nhanh chóng lao ra khỏi góc, hai tay cầm súng và nhằm vào phía sau đầu của Mạc Du Hải. Sau khi nhăm băn, ngay lúc anh ta đang chuẩn bị bóp cò thì Mạc Du Hải đột nhiên giơ tay nhanh như chớp, phi chiếc điện thoại đang cầm trên tay đập vào mặt của tên sát thủ. Điện thoại di động đập vào mặt của sát thủ một cách chính xác, cơn đau đột nhiên ập đến. Tên sát thủ kia mất đi thị lực nên bản một phát súng trong sự hoảng loạn. Mạc Du Hải nhanh chóng vụt qua. Trước khi kẻ sát thủ kia kịp thực hiện hành động tiếp †heo thì con dao cầm tay đã cứa trên cổ của tên sát thủ. Tên sát thủ kia nghiêng đầu ngất đi, Mạc Du Hải nhấc chân hất khẩu súng lục trên mặt đất lên, lúc này tên sát thủ khác đang trốn gần đó cũng nhanh chóng lao ra, anh liên tục bóp cò, tất cả tên sát thủ đều trúng đạn, ngã xuống đất. Tuy nhiên Mạc Du Hải không hề nhăm chuẩn vào vị trí trí mạng của bọn họ, mà chỉ làm cho những tên sát thủ này mất đi khả năng hành động. Mấy tên sát thủ ngã trong vũng máu và đau đớn giấy dụa, cuộc ám sát đã hoàn toàn thất bại rồi. Anh đi đến trước mặt một tên sát thủ không bị thương nặng trong số đó, Mạc Du Hải liếc nhìn anh ta băng ánh mất coi thường: “Ai phái mày tới đây?” Tên sát thủ kia nghiến răng nghiến lợi nói: ‘Hành động thất bại, tao đã không có gì để nói, mày giết tao đi!” Mạc Du Hải nở nụ cười: “Tao sẽ không giết mày, nhưng tao có trăm phương ngàn kế buộc mày phải mở miệng, mày có muốn nếm thử một chút không?” Tên sát thủ kia hoảng sợ nhìn Mạc Du Hải, người đàn ông trước mặt tựa như sinh ra đã có một loại khí chất mạnh mẽ, khiến cho người ta có cảm giác chỉ cần anh nói được là rất có thể sẽ làm được. Mạc Du Hải hờ hững nhìn anh ta: “Tao cho mày một cơ hội cuối cùng, có nói hay không.” Tên sát thủ do dự một lúc, vừa định mở miệng thì Mạc Du Hải cau mày, ánh mắt quét qua một tia sáng, đó chính là ánh sáng phản xạ từ súng bắn tỉa. Một tiếng súng rất nhỏ vang lên, tên sát nhân ngã xuống đất, giữa lông mày có một vết đạn, kẻ đó đã bị giết người diệt khẩu rồi. Mạc Du Hải cũng không hề né tránh, anh biết rằng mục tiêu của tên sát thủ này không phải là mình mà là muốn khiến tên sát nhân này không tiết lộ được gì, dựa theo phán đoán từ hướng mà viên đạn bay đến, có thể tay súng bắn tỉa đang trốn gần thang máy. Anh nhanh chóng chạy tới thang máy, tiếng súng nhanh chóng vang lên, mấy tên sát nhân đều bị giết, cùng lúc đó, một viên đạn bay tới trước người Mạc Du Hải. Mạc Du Hải né qua một bên, anh đành phải giảm tốc độ đuổi theo, tại thời điểm cửa thang máy đóng lại, anh nhìn thấy một bóng lưng có chút quen thuộc qua khe hở. “Kỹ thuật của tên sát thủ này rất tốt, rốt cuộc là tay sai của ai, người kia sao?” Mạc Du Hải không thể đuổi kịp tay súng bắn tỉa, anh đứng nguyên tại chỗ nhíu mày suy nghĩ, dường như người mà anh vẫn luôn điều tra dã sắp xuất đầu lộ diện rồi, chỉ còn một chút nữa thôi. Thang máy lên đến tầng cao nhất thì dừng lại, Hàn Công Danh đã cất khẩu súng bắn tỉa lại vào trong rương và tháo mũ đội đầu ra. Anh ta nở nụ cười chế nhạo và tự nói: “Cuối cùng thì tôi cũng có cơ hội đấu với anh rồi, Mạc Du Hải!”