Này bác sĩ hư hỏng em yêu anh
Chương 402 : Mất mặt, bỏ chạy
“Anh là bác sĩ phụ sản mà!”
Hạ Nhược Vũ thẳng thừng bác bỏ lời của anh. Mạc Du Hải mỉm cười, cũng chỉ có người phụ nữ của anh mới dám mạnh mẽ, thẳng thừng nói với anh những lời như thế này, nếu là đôi lại những người khác thì không biết đã phải chết bao nhiêu lần rồi.
Trông thấy cô luống cuống tay chân, đang không biết nên ấn xuống lồng ngực của mình, hay là gọi xe cứu thương cho anh, anh bình tĩnh nói: “Gọi điện thoại cho Duy Nam”
“A đúng rồi, anh ấy là bác sĩ nội khoa.” Những Hạ Nhược Vũ cũng đột nhiên nhở ra, hình như mình không có số điện thoại của Kiều Duy Nam.
Lúc cô còn đang nghĩ ngợi thì trước mặt đã xuất hiện một chiếc điện thoại: “Dùng của anh.”
Hạ Nhược Vũ cũng không hề suy nghĩ nhiều, nhận lấy điện thoại rồi bấm số gọi cho Kiều Duy Nam.
Kiều Duy Nam thấy là điện thoại của bạn tốt gọi đến thì còn hơi kinh ngạc: Nam Trần, giờ này cậu không đi thăm bệnh nhân lại còn gọi điện thoại cho tôi làm gì? Không phải là lại giận dỗi với cô Hamster nhỏ ở nhà rồi đấy chứ? Ha ha ha.”
Hạ Nhược Vũ không cần phải trông thấy cũng có thể tưởng tượng ra được biểu cảm ngớ ngẩn lúc nói mấy câu này của Kiều Duy Nam. Chỉ có điều, bây giờ Mạc Dụ Hải đang bị thương, nên cô không thèm so đo với anh ta: “Anh nhanh mang theo hòm cứu thương tới đây, Mạc Du Hải bị thương rồi.”
“Cái gì?” Kiều Duy Nam nghe được giọng phụ nữ vang lên thì đầu tiên là sửng sốt, rồi khi nghe thấy cô nói Mạc Du Hải bị thương thì cũng không quản được nhiều như vậy, lập tức nói luôn: “Tôi tới ngay
Cúp điện thoại xong, anh ta vội vã bàn giao lại toàn bộ bệnh nhân trong phòng làm việc cho người bên cạnh rồi nhấc lên hộp cứu thương lên, chạy vội ra phía bãi đỗ xe.
Quãng đường lái xe bốn mười phút lại bị anh ta rút ngắn chỉ còn một nửa.
Chờ đến khi anh ta vô cùng lo lắng chạy được tới Thịnh Hoa, thở hồng hộc đẩy cửa phòng ra, thì lại thấy Hạ Nhược Vũ đang thẹn thùng ngồi ở trong lòng người đàn ông nào đó. Còn người đàn ông vốn dĩ “Bị thương nặng” kia thì đang đắc ý vô cùng, cười như được tầm gió xuân, ôm ôm ấp ấp người phụ nữ của mình.
Hay, ít nhất thì là anh ta đang cảm thấy như vậy. “Bảo đang bị thương cơ mà!” Hai người này định chơi anh ta đấy à.
Hạ Nhược Vũ thấy Kiều Duy Nam đã đến thì hơi ngượng ngùng đấy người đàn ông bên cạnh ra, nhưng cánh tay anh lại đang siết chặt lấy eo của cô, khiến cho cô không thể cử động được. Thẹn quá thành giận khẽ mắng anh: Anh mau buông em ra”
Lúc đầu cô cũng tưởng là Mạc Du Hải bị thương nặng lắm, mãi đến khi cô giúp anh cởi cúc áo ra, trông thấy vết xước chưa tới ba centimet trên ngực của anh, vết thương mà thậm chí đến băng cá nhân cũng chẳng cần dùng tới này, thì lập tức cảm thấy bó tay luôn.
Đáng giận hơn là, cô đã không kìm lòng được mà đỏ cả vành mắt, còn người đàn ông đáng đánh kia lại không thèm giải thích một câu nào, cứ để mặc cho cô hiểu lầm như một con ngốc làm trò.
“Là em không hỏi đấy chứ.” Vết thương ở trước ngực không nghiêm trọng lắm, nhưng vết thương phía sau lưng anh thì lại khả nghiêm trọng. Chỉ là anh không muốn để cho cô nhìn thấy mà thôi.
Nếu như anh đến bệnh viện băng bó, để người có ý đồ xấu biết được thì sẽ không tốt.
Kiều Duy Nam nhìn hai người bọn họ còn có tâm tình ân ân ái ái thì phản ứng đầu tiên chính là quay người, đóng sập cửa rời đi, đến nhà người ta nhìn vợ chồng người ta anh anh em em, anh ta không thèm.
Có điều, anh ta vẫn nhạy bén cảm giác được dường như bạn của mình có chỗ nào đó không đúng, cho nên cũng không lập tức đi ngay.
“Anh thôi ngay, em không muốn nói chuyện với anh nữa. Hai người cứ từ từ nói chuyện đi, em ra ngoài trước.” Hạ Nhược Vũ không muốn thảo luận mấy chuyện xấu hổ như thế ở trước mặt Kiều Duy Nam, nên giận dữ đứng dậy bỏ đi.
Lần này Mạc Du Hải không hề ngăn cô lại mà là đưa mắt dõi theo bóng dáng cô rời đi, mãi đến khi biến mất mới thôi.
Kiều Duy Nam cũng đi theo, nhìn thấy cô ra ngoài rồi mới đóng cửa lại: “Nhất định là cậu bị thương ở chỗ nào rồi đúng không? Nhanh cởi quần áo ra, người phụ nữ của cậu cũng không còn ở đây nữa rồi, không cần cậy mạnh đùa nghịch nữa làm gì.
Mạc Du Hải không để ý đến anh ta, tự mình cởi từng nút áo rồi cởi toàn bộ áo ra. Bởi bị thương cho nên anh đã cố ý gọi một bộ quần áo sẫm màu, cho nên Hạ Nhược Vũ mới không phát hiện ra anh có vấn đề gì.
Chờ khi Kiều Duy Nam nhìn thấy vết thương trên lưng Mạc Du Hải, cũng không nhịn được mà nhíu mày nói với anh: “Là ai làm cho cậu bị thương?”
Mặc dù không bị thương quá nghiêm trọng, nhưng đối với một người đàn ông mạnh mẽ lúc nào cũng vô cùng cẩn thận mà nói, thì vết thương này chính là một nỗi sỉ nhục.
Kết quả Mạc Du Hải không hề thay đổi sắc mặt, nói ra một câu khiến cho Kiều Duy Nam suýt chút nữa thì tức hộc máu.
“Là tôi cố ý để gã ta quẹt bị thương đấy” “Cậu bị điên hả? Hay là cảm thấy thời gian này rảnh rỗi quá?” Mặc dù ngoài miệng Kiều Duy Nam đang phàn nàn anh, nhưng động tác trên tay lại không hề ngừng lại, gọn gàng lưu loát lau rửa và khử trùng vết thương cho anh. Sau khi vết thương được rửa sạch sẽ, nhìn thấy chỉ là một vết cắt lên da thì trong lòng cũng thở phào một hơi.
Xem ra thật sự chính là tự Nam Trần cố ý để cho bản thân mình bị thương, vết thương không lớn không nhỏ, không có vẻ quá giả tạo nhưng cũng không có vẻ nghiêm trọng quá mức.
Chỉ có điều, chắc cũng không có người nào lại có thể tự đối xử với chính mình ác độc như vậy đâu.
Mạc Du Hải không để ý tới anh nữa, anh làm như vậy tự nhiên có dụng ý của mình.
“Chuyện xả ra ở bến tàu hôm qua thật sự là do cậu làm à?” Kiều Duy Nam thấy anh không đáp lời thì lại lải nhải không dứt, hỏi hết câu này đến câu khác.
“Vậy nhà họ Kiều đã thu thập được những tin tức gì rồi?”
Mạc Du Hải hoàn toàn không hề cảm thấy ngạc nhiên khi anh ta biết. Dù nói thế nào đi chăng nữa, thì Nhà họ Kiều cũng coi như là một gia tộc có thể lực khổng lồ ở Thành phố Đà Nẵng này. Chắc chắn là nhà họ Kiêu sẽ càng hiểu rõ mấy chuyện buôn lậu đen tối này hơn anh.
Chuyện của Trịnh Hùng lần trước, anh chỉ trợ giúp mà thôi, chủ yếu nhất vẫn là nhở Nhà họ Kiều ra tay.
“Cũng không có gì, mấy ông già kia nói chuyện này rất nguy hiểm, bảo tôi không cần quản, Ha ha ha, có chuyện nguy hiểm cỡ nào mà tôi chưa từng làm đâu.”
Kiều Duy Nam khinh thường nói một câu. Dao giải phẫu của anh ta có thể cứu người, cũng có thể giết người, điều kiện đầu tiên quan trọng nhất chỉ là anh ta có muốn dùng hay không thôi.
“Chuyện này cậu không cần phải tham gia.
Mạc Du Hải trực tiếp chặn lại ý định muốn tham gia vào việc này của Kiều Duy Nam.
“Vì sao chứ? Chẳng lẽ cậu cũng coi tôi như đứa trẻ lên ba giống như mấy ông già kia à!” Kiều Duy Nam cầm cái kéo cắt đứt đoạn băng gạc cuối cùng, giọng nói hơi cao, rõ ràng là có phần hơi tức giận.
Mạc Du Hải hơi nhíu mày: “Thế lực của Sai Bá ở Đông Nam Á không hề nhỏ, các mối quan hệ sau lưng ông ta thì rắc rối phức tạp, cậu sẽ chịu thiệt thòi”
“Sợ cái gì, ở Thành phố Đà Nẵng này ông ta là rồng thì cũng phải cuộn lại cho tôi, có là hố thì cũng phải quỳ phục xuống, huống chi ông ta cũng chết rồi, cái đám tôm tép kia còn có thể làm gì được tôi?”
Kiều Duy Nam khinh thường nói một hơi. Lại vẫn không quên sắp xếp lại hộp cứu thương của mình cẩn thận.
“Chuyện này không hề đơn giản. Từ trước đến nay, dự cảm của Mạc Du Hải luôn rất chuẩn.
Thế nhưng hôm nay Kiều Duy Nam lại chẳng hề nghe lọt tai lời của anh: “Cậu yên tâm, tôi sẽ không lỗ mãng như vậy đâu, thật ra tôi rất muốn nhìn một chút xem người kia có bản lĩnh giấu giếm chuyển động hàng này đến bến tàu của cậu như thế nào” Nghe thấy anh ta nói như vậy, Mạc Du Hải cũng không nói gì thêm nữa,
“Tôi đi về trước bệnh viện, chờ đến khi cậu trấn an được người trong nhà, chúng ta lại gặp nhau” Kiều Duy Nam lại biến trở về bộ dạng cà lơ phất phơ như trước, nháy mắt ra hiệu với Mạc Du Hải một cái.
Mạc Du Hải liếc nhìn anh ta rồi lạnh nhạt nói: “Cậu cử quản tốt chuyện của mình trước đi, đừng quên đêm nay cậu còn có một buổi xem mắt đây.”
“Trâu bò thật! Cái gì cậu cũng biết. Nam Trần, có phải cậu cố ý xúi giục để ông cụ nhà tôi sắp xếp như vậy đúng không?” Cả người Kiều Duy Nam đều thấy khó chịu. Cũng không biết là ông cụ bị chạm vào cái dây thần kinh nào, đột nhiên phát điên lên nhất định muốn anh ta đi xem mắt, còn khen đối phương đến mức như tiên nữ trên trời.
Truyện khác cùng thể loại
64 chương
116 chương
11 chương
149 chương
25 chương
85 chương
48 chương