Này bác sĩ hư hỏng em yêu anh
Chương 398 : Tương kế tựu kế
“Cậu Sát Xai, tôi nghĩ cậu cũng có thể điều tra ra được đúng không?”
Lục Hằng quay mặt về phía nòng súng của Sát Xai, ông ta hơi bối rối nhưng vẫn cố gắng giữ nụ cười bình tĩnh.
Ánh mắt sắc bén của Sát Xai nhìn thẳng vào Lục Hằng: “Anh của tôi chết khi giao dịch với ông Lục Hằng, chắc ông phải là người gánh trách nhiệm lớn nhất chứ.”
Lục Hằng cười nhạt: “Cậu Sát Xai, cậu không nói lý lẽ à. Đúng là tôi có giao dịch vài vụ làm ăn với anh Sai Bá, anh ấy gặp chuyện không may thì tôi cũng rất đau lòng, nhưng đây không phải là trách nhiệm của tôi”
Sát Xai lạnh lùng nhìn Lục Hăng chăm chăm: “Tại sao anh tôi giao dịch với người khác không sao nhưng khi giao dịch với ông lại xảy ra chuyện chứ? Tôi nghi ngờ là ông làm đấy, vì giá cả của bên ông cao hơn rất nhiều so với những người khác.”
Lục Hằng vẫn cười nhạt: “Cậu Sát Xai, cậu thực sự đã hiểu lầm rồi. Cậu vừa tới đây nên có lẽ chưa hiểu rõ, tất cả những người giao dịch với anh Sai Bá trong thành phố này đều bị hạ bệ chỉ trong một đêm, điều này chứng tỏ hành động này đã được ủ mưu từ trước.
Sát Xại hơi sửng sốt, anh ta không nghĩ Lục Hằng dám nói dối, anh ta ra hiệu cho hai người đàn ông kia bỏ súng xuống, hỏi: “Tại sao lại xảy ra chuyện như thế?”
“Có một người tên là Mạc Du Hải có bối cảnh quân đội rất sâu xa, tôi nghĩ cậu ta nhắm vào anh Sai Bà đó”
Lục Hẳng biết Sát Xai đã bị lừa nên giả vờ thật thà nói.
Sát Xai nhíu mày, lúc Sai Bà bị giết, đám du côn đã thấy xe của Mạc Du Hải rời khỏi đó thật, vì vậy anh ta im lặng không nói gì.
Lục Hằng nói tiếp: “Chuyện anh Sai Bá bị chết trong tay của Mạc Du Hải là không thể nghi ngờ, bởi vì trước đây Mạc Du Hải cũng đã phá hỏng giao dịch của bọn tôi một lần. Có lẽ cậu ta đã theo dõi anh Sai Bá từ lâu rồi, thật ra cậu
Sát Xai nói cũng không sai, đúng là tôi có chút trách nhiệm trong chuyện này, Mạc Du Hải là một nhân vật nguy hiểm, lẽ ra tôi nên nhắc nhở anh Sai Bà cần thận.”
Lúc nói những lời này, Lục Hằng tỏ vẻ hối hận và đau lòng, kỹ năng diễn xuất đúng là rất cao.
Ánh mắt của Sát Xai lạnh lùng: “Thật ngại quá, ông Lục Hằng, vì anh tôi bị giết nên tâm trạng tôi không được tốt bởi vậy nên đã làm phiền ông rồi.”
Lục Hằng cười cười, xua tay nói: “Tôi không để trong lòng đâu. Có điều, cậu Sát Xai à, vì quan hệ giữa tôi và anh Sai Bá khá tốt nên tôi vẫn phải nhắc nhở cậu một chút. Ở đây không phải là Nam Á đầu, trong thành phố này, Mạc Du Hải là người có thể dùng một tay che được cả bầu trời đấy, tốt nhất là cậu nên tránh đi đi.”
Sát Xai cười nhạt: “Ông Lục Hằng, ông xem thường tôi phải không? Những người tôi dẫn đến lần này đều là những sát thủ mà anh tôi huấn luyện, Mạc Du Hải thì là cái thá gì, tôi nhất định phải giết anh ta trả thù cho anh tôi.”
“Cậu Sát Xai, các cậu từ xa đến đây không tiện, hay để tôi sắp xếp cho” Lục Hằng giả và nhiệt tình.
Sát Xai xua tay: “Không làm phiền đến ông Lục Hằng đầu, bọn tôi tạm biệt trước. Nếu có gì cần giúp thì tôi sẽ gọi cho ông, hy vọng khi đó ông Lục Hằng sẽ giúp đỡ tôi”
Có điều dường như ông ta không nói dối chuyện này, tôi cũng cảm thấy chuyện này là do Mạc Du Hải làm.”
“Vậy bây giờ chúng ta sẽ giết sạch nhà của Mạc Du Hải để trả thù cho đại ca!” Một người đàn ông giơ súng lục lên, phẫn nộ nói.
Sát Xai khoát tay: “Không được, các người không nghe Lục Hằng nói sao. Tên Mạc Du Hải đó rất có bối cảnh, cho dù trả thù xong rồi chúng ta cũng khó mà thoát khỏi đây. Chuyện trả thù còn phải bàn bạc kỹ hơn, rời khỏi nơi này trước rồi tính sau”
Lúc này, người đàn ông kia nhíu mày, nói: “Sếp, có người theo dõi chúng ta, hình như là một người phụ nữ
Sát Xai nhìn sang kính chiếu hậu, thấy một người phụ nữ xinh đẹp đang đứng trong góc nhìn trộm.
“Tại sao cô ta lại theo dõi chúng ta chứ, nhìn dáng vẻ của cô ta cũng chẳng giống chuyên nghiệp lắm, Đừng để ý tới cô ta, cứ rời khỏi đây trước đi.”
Sát Xai không quan tâm, bảo tài xế lái xe đi. Khi xe bọn họ đã băng băng trên quốc lộ, Sát Xai bỗng chủ ý tới người phụ nữ xinh đẹp ban nãy theo dõi bọn họ đang lái xe bám theo xe của bọn họ.
“Sếp, có phải là người của cảnh sát không? Họ phát hiện chúng ta rồi à?”
Một người đàn ông vội vã hỏi, tay anh ta nắm chặt cây súng lục.
Sát Xại suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: “Cảnh sát không hành động nhanh như thế, hơn nữa cô ta cũng không biết theo dõi, chắc không phải người của cảnh sát đầu. Có điều cô ta theo dõi chúng ta chắc chắn là có mục đích gì đó tìm chỗ đậu xe đi.”
Sau khi rời khỏi nội thành, tài xế đỗ xe ven đường ở một khu vực ngoại ô, chiếc xe bám theo sau cũng dừng lại, người phụ nữ xinh đẹp theo dõi bọn họ xuống xe, cười cười nhìn Sát Xai xuống xe.
“Cô này, hình như chúng ta không quen biết thì phải? Sao cô lại theo dõi chúng tôi?” Sát Xại thản nhiên hỏi, hai người đàn ông đứng sau anh ta đã nắm chặt súng giấu trong túi quần.
Cô gái xinh đẹp mỉm cười: “Tự giới thiệu một chút nhé, tôi là Lục Khánh Huyền, là quản lý của tập đoàn Lục Thị”
Sát Xai suy nghĩ một chút: “Tôi không nhận ra cô, cô Khánh Huyền, rốt cuộc cô có mục đích gì?”
Lục Khánh Huyền cười nói: Ông Sai Bá bất hạnh qua đời tối qua là gì của anh?”
Con người của Sát Xai co lại: “Anh ấy là anh ruột của tôi, sao cô Khánh Huyền lại quan tâm đến chuyện này vậy?
“Có phải các anh đã xác định rằng chuyện này do Mạc Du Hải làm không?” Lục Khánh Huyền bình tĩnh hỏi tiếp.
Sát Xai suy nghĩ một chút, không có ý định giấu diếm: “Đúng thế, chuyện này có liên quan gì tới cô Khánh Huyền sao?”
“Tôi và các anh không phải là người cùng một thế giới, cũng không có chút quan hệ nào. Nhưng Mạc Du Hải thì lại có chút liên quan đến tôi.” Lục Khánh Huyền chớp chớp mắt nói.
Sát Xai nhíu mày hỏi: “Liên quan gì?”
“Tôi biết bạn gái của Mạc Du Hải, nếu các anh muốn đối phó với Mạc Du Hải thì cô gái này chính là điểm quan trọng đó” Lục Khánh Huyền cười.
Sau khi gọi cho Hàn Công Danh tối qua, cô ta đã đoán được kế hoạch của Hàn Công Danh. Lúc Lục Khánh Huyền ngồi trong phòng làm việc thì vô tình thấy Lục Hãng ra khỏi một chiếc xe lạ, trong xe hình như còn có người cầm súng, người thông minh như cô ta liền nghĩ ngay đến chuyện những người này rất có thể đến đây trả thù cho Sai Bá.
Vì vậy Lục Khánh Huyền vội vã xuống lầu theo dõi đám người Sát Xai, cô ta muốn tương kế tựu kế để đám người Sát Xai này đối phó với Hạ Nhược Vũ.
Sát Xai không tỏ vẻ đồng ý hay từ chối, chỉ nghi ngờ nhìn Lục Khánh Huyền hỏi: “Tại sao cô Khánh Huyền lại muốn giúp tôi?”
“Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, chắc anh cũng từng nghe qua câu này rồi đúng không? Tôi và Hạ Nhược Vũ là kẻ thù, lý do này chắc đủ rồi chứ?”
Lục Khánh Huyền cũng không định giấu diếm, bình thường người thông minh thường nói thật.
Sát Xai mỉm cười nói: “Cô Khánh Huyền, tôi rất mong chờ vào lần hợp tác này của chúng ta. Chỉ cần tôi có thể trả thù thì tôi sẽ không đối xử tệ với cô đâu.”
Truyện khác cùng thể loại
64 chương
116 chương
11 chương
149 chương
25 chương
85 chương
48 chương