Này bác sĩ hư hỏng em yêu anh

Chương 388 : Mừng thọ ông mạc

Lục Khánh Huyền sao không rõ ánh mắt của Mạc Du Uyên có ý gì. Có điều không nói toạc ra thôi: “Vừa hay đến giờ cơm trưa, chúng ta cùng đi ăn nhé, Hàn Công Danh? Cô quay đầu nhìn về phía Hàn Công Danh. Mạc Du Uyên không lên tiếng, cũng là đồng ý với đề nghị của Lục Khánh Huyền, đôi mắt đẹp có chút ai oán nhìn người đàn ông tàn nhẫn kia, có điều ai bảo cô thích, dù anh có lạnh lùng đến thế nào. “Ừm” Hàn Công Danh gật đầu xem như đồng ý, ánh mắt lạnh lùng nhìn đến người phụ nữ đang cười điềm tĩnh kia. Lục Khánh Huyền rốt cuộc là người thế nào mà có thể diễn nhiều vai đến vậy. “Chị Khánh Huyền, chúng ta đi đầu ăn cơm vậy?” Giọng nói của Lục Khảnh Huyền khó nén nổi hưng phấn, cô đã cho là Hàn Công Danh sẽ không đồng ý. Là vì cô sao? Trong lòng cô không nhịn được mong đợi. Lục Khánh Huyền làm như không thấy vẻ trào phúng trong mắt Hàn Công Danh, vẻ mặt thản nhiên: “Gần đây có một nhà hàng Nhật cũng khá ngon, chúng ta tới chỗ đỏ đi.” Trong lòng Lục Khánh Huyền và Hàn Công Danh đều hiểu, sở dĩ anh đi là vì hai người hợp tác đã có quy định, nếu như có cần thì Hàn Công Danh phải toàn lực phối hợp. Ví dụ như Mạc Du Uyên mà tìm tới thì anh không được từ chối. Trong lòng ai cũng có suy nghĩ riêng, cùng nhau đi tới cửa hàng Nhật. Trước khi đồ ăn được mang lên, Mạc Du Uyên đã líu ríu nói không ngừng “Chị Khánh Huyền, chị không biết anh em đã bao lâu không trở về rồi đâu” “Thật sao? Gần đây chị cũng bận nên không liên lạc gì với Du Hải” Nghe tin Mạc Du Uyên đã lâu không về, không cần đoán cũng biết là ở bên ả đàn bà xấu xa Hạ Nhược Vũ kia, móng tay được chăm sóc kỹ lưỡng của Lục Khánh Huyền như cắm vào lòng bàn tay. Trên mặt lại hiện ra vẻ cười dịu dàng. Mạc Du Uyên lại không phát hiện ra, vẫn căm phẫn nói: “Còn không phải là do người đàn bà kia.” Nhắc đến người kia, cô vô thức nhìn thoáng qua Hàn Công Danh, thấy anh không có vẻ gì khác thì đành thở dài một hơi, cô rất muốn mắng Hạ Nhược Vũ. Chỉ là sau mấy lần dạy dỗ về trước, cô cũng không dám tùy tiện mắng Hạ Nhược Vũ. “Không biết anh ấy bận gì, có điều không sao, ông nội em sắp về rồi” “Hả?” Lục Khánh Huyền không theo kịp khả năng nhảy chuyện của Mạc Du Uyên, ngơ ngác hỏi. Mạc Du Uyên đắc ý nói: “Chỉ cần ông nội về, anh nhất định sẽ về, đến lúc đó chị Khánh Huyền nhớ tới nhà em chơi nhé” “Ha ha, được, chị cũng lâu rồi không gặp di” “Mẹ em còn hỏi chị đấy.” Mạc Du Uyên thấy Hàn Công Danh không nói gì, trong lòng cũng sốt ruột: “Công Danh, lúc đấy anh cũng tới chơi nhé, sắp tới mừng thọ của ông em rồi.” Hàn Công Danh nhìn Lục Khánh Huyền đang không ngừng nháy mắt với mình, giọng điệu bình thản nói: “Tùy” Một tuần sao đủ, có vài món còn phải chuẩn bị sớm trước mấy tháng, mặc dù trong lòng Lục Khánh Huyền có chút oán trách, nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra ngoài: “Được, đến lúc đó chúng ta cùng đi chọn quà. “Quà cho ông cũng tương đối khó chọn Lục Khánh Huyền thuận theo hỏi: “Vi sao nói thế, là đồ rất quý à? Không thì để chị cũng hỗ trợ” “Cũng không phải, chỉ là tương đối khó làm thôi.” Mạc Du Uyên có chút khó khăn nói, vừa nghĩ tới là thấy đau đầu, cũng lười nghĩ tiếp: “Đến lúc đó chọn một món tương đối là được, ông nội biết chị tặng thì sẽ rất thích.” “Vậy không được, tùy tiện chọn sao có thể tỏ rõ thành ý, Du Uyên cử nói đi, nếu làm việc chị cũng không có cách thì thôi, còn lỡ như chị tìm được thì không phải là chuyện tốt sao? Lục Khánh Huyền chậm rãi dụ. Mạc Du Uyên đương nhiên là không quan trọng, quan hệ máu mủ vẫn còn, tặng gì ông nội Mạc của sẽ thích, nhưng cô thì không như vậy. “Cũng không có gì, chỉ là một quyển sổ tay kiến quốc gì đó, có điều chẳng ai còn giữ cả, nhất định đều vứt rồi.” Mạc Du Uyên cũng không hiểu vì sao ông nội mình lại thích. Không phải chỉ là một cuốn sổ cũ nát sao? Cô không hiểu, Lục Khánh Huyền lại hiểu, ngày trẻ ông nội Mạc tham gia bộ đội, còn được sắp xếp đến chiến trường viện trợ, mặc dù đã qua nhiều năm, nhưng tình quân nhân vẫn còn. “Tương đối khó” Lục Khánh Huyền không lập tức đồng ý, mà yên lặng ghi nhớ trong lòng. Hàn Công Danh cũng không hứng thú với chuyện này, có điều khi nghe đến “Sổ tay kiến quốc thì đôi mắt cũng chớp một cái. Nhanh chóng có một loại ảo giác. “Được rồi, chúng ta không nói những chuyện này nữa, đồ ăn cũng sắp mang lên rồi. Mạc Du Uyên có chút ngượng ngùng đầy đồ ăn tới trước mặt Hàn Công Danh: “Gỏi cá là đồ ăn nổi tiếng của tiệm này, anh có muốn nếm thử không “Tôi không thích món Nhật.” Hàn Công Danh nhìn cô, vẻ mặt không đối nói, Anh tới đây đều là vì hợp tác với Lục Khánh Huyền. Người phụ nữ này bình thường khó chơi, cho dù anh âm thầm đã từ chối mấy lần, cô ta đều làm như không thấy. Nếu là trước kia, anh không ngại thuận nước đầy thuyền bén nhân duyên, nhưng mà sau chuyện của Minh Thư, anh không dám chạm thử vào những người phụ nữ này. “Anh..” Mạc Du Uyên thấy anh không nể mặt, vẻ mặt cũng có chút khó coi, dù sao cô cũng là phụ nữ, bị anh nhiều lần từ chối một cách dứt khoát đến vậy, cho dù là ai cũng không chịu nổi. Huống hồ cô còn là cô chủ nhà danh giá. Lục Khánh Huyền thấy vậy lại nháy mắt với Hàn Công Danh, ra hiệu anh. đừng nên quá đáng, nếu không ai cũng không được lợi, cô cũng sẽ không tiếp tục thực hiện lời hứa, đến lúc đó mặc kệ Hạ Nhược Vũ. “Chị nghĩ là do Hàn Công Danh không quen mùi này, hay là chọn cái khác.” Thật vậy sao? Mạc Du Uyên nhìn người đàn ông bên cạnh, có không ít người không quen ăn đồ Nhật, chẳng lẽ Hàn Công Danh cũng thuộc loại này sao? Nếu là bình thường Hàn Công Danh đã sớm đứng dậy rời đi, làm gì quản nhiều việc như vậy, chỉ là bây giờ đang là thời kỳ quan trọng, anh chỉ có thể thỏa hiệp, là vì Nhược Vu. “Tôi không ăn gỏi cá chấm mù tạt” “Được, vậy chúng ta đổi, còn tưởng là anh không muốn ăn cơm với em chứ.” Mạc Du Uyên lập tức mỉm cười.