Này bác sĩ hư hỏng em yêu anh

Chương 348 : Tạm biệt người lạ

Bên này Hạ Nhược Vũ tìm được một quán cà phê tương đối yên tĩnh mà ngồi xuống. Vị trí ở song song hai phía, đối mặt góc đường, yên tĩnh thích hợp, nếu không có Hàn Công Danh ở đây, tâm trạng của cô sẽ ổn hơn phần nào. “Hai vị muốn dùng gì ạ?” Người phục vụ khách khí hỏi. Không đợi Hạ Nhược Vũ mở miệng, Hàn Công Danh theo thói quen quyết định hộ cô: “Một ly Mocha, một ly Latte” “Vâng” Người phục vụ chuẩn bị rời đi. Hạ Nhược Vũ bình tĩnh mở miệng nói: “Không cần Latte, cho tôi một ly cà phê đen không đường đi.” Người phục vụ đầu tiên là nhìn thoáng qua Hàn Công Danh, sau khi thấy anh ta gật đầu, thì câm menu rời đi. “Anh nhớ rõ trước kia em rất thích Latte” “Cái gì anh cũng nói trước kia, con người sẽ thay đổi theo thời gian, tôi cũng không biết trước kia tôi sẽ thích một tên cặn bã” Hạ Nhược Vũ miệng cười nhưng lòng châm biếm nhìn anh ta. Hàn Công Danh bị đôi mắt trong trẻo của cô nhìn đến lúng túng tay chân: “Nhược Vũ, anh biết trước kia anh không đúng… “Anh biết là tốt rồi, chuyện khác không cần nói nhiều” Hạ Nhược Vũ không nể mặt, trực tiếp ngắt lời anh ta: “Huống chỉ hôm nay chúng ta ra đây cũng không phải để ôn chuyện, không bằng vào thẳng chủ đề đi” Nếu không phải nghe được tin tức chú Dương từ anh ta, cô cũng không khiến mình tủi thân mà đi uống cà phê với anh ta. Hàn Công Danh nhìn cô gái mang trang phục công sở trên người nhưng không giấu được khí chất lạnh lợi hoạt bát, anh ta có chút ngây người. Cô vẫn xinh đẹp như trước… À không, là càng ngày càng xinh đẹp tự tin, tại vì người kia mà cô mới thay đổi thế này sao? Anh ta thật sự vô cùng ghen tị, muốn biết tên Phong Ngữ Hiên kia là ai. Sau đó mới phát hiện hóa ra những người theo đuổi cô, không chỉ thành công mà phải còn xuất sắc, không những ưu tú mà còn dịu dàng tao nhã… “Nhìn đủ chưa?” Hạ Nhược Vũ không thích ánh mắt mà Hàn Công Danh nhìn mình, giống như là nhìn miếng thịt béo vậy! Hàn Công Danh thu hồi ánh mắt nóng bỏng, giọng điệu dịu dàng: “Anh không biết chỉ một năm trôi qua mà em đã trải qua nhiều việc như vậy. Nếu như biết trước anh sẽ không để em một mình ở lại chống chọi.” “Dừng lại! Anh biết tôi không nghe những lời nhảm nhí này.’ Hạ Nhược Vũ nhíu mi, cô đã vì anh ta mà lãng phí không ít thời gian. Hàn Công Danh không nghĩ đến một ngày tại thời điểm hai người cùng nhau gặp lại sẽ thành thế này, cười khổ nói: “Chú Dương tới tìm anh.” Dừng lại, ánh mắt mang theo một tia chăm chú: “Anh không cảm thấy hứng thú với chuyện chú ấy nói, nhưng chú ấy nhắc đến em” “Chú ấy nói gì? Hiện tại ở nơi nào? Như thế nào?” Hạ Nhược Vũ nghĩ đến đôi chân tàn tật của chú Dương, trong lòng không thể bình tĩnh nổi. Hàn Công Danh thấy cô không quan tâm chú Dương nói gì về cô mà chỉ quan tâm đến ông ấy, anh ta hơi mất mác: “Ông ấy rất ít khi xuất hiện. Nhưng mà có lẽ vẫn khỏe mạnh” Sau ngày gặp mặt hôm đó, hai người nói chuyện rất nhiều, chỉ là có chút chuyện không thể cho cô biết. “Chú ấy nói gì với anh?” Nghe được chú Dương vẫn mạnh khỏe, trong lòng Hạ Nhược Vũ dễ chịu chút ít, cũng có tâm trạng hỏi về nội dung cuộc trò chuyện của hai người. Cô cũng không rõ vì sao chú Dương lại tìm đến Hàn Công Danh. Hàn Công Danh thấy tính tình cô vẫn nóng nảy như vậy, thì càng dịu dàng, kiên nhãn nói: “Là chuyện của ba anh” “Sao chuyện này lại liên quan đến ba anh rồi?” Hạ Nhược Vũ nghĩ đến vô số khả năng, không ngờ việc lại liên quan đến ba Hàn Công Danh, biểu cảm trên mặt ngơ ra, tràn đầy kinh ngạc. Thời điểm trước kia còn hẹn hò với Hàn Công Danh, anh ta chưa bao giờ chủ động nhắc đến ba mình, đôi khi cô cũng thấy kỳ quái. Nhưng mà sau khi hỏi vài câu thì thấy anh ta không vui, nên cô cũng không tò mò nữa. Cho nên sẽ không hỏi đến việc này. “Chuyện cụ thể anh cũng không rõ ràng. Liên quan đến quá nhiều người và để lại hệ lụy, Nhược Vũ, em nghe anh, đừng ở trong này mà cạnh tranh đấu đá nữa” Nói tới đây giọng nói Hàn Công Danh có chút sốt ruột lẫn lo lắng. “Hiện tại không phải tôi không muốn vào hay là không vào mà là có người buộc tôi dính vào.” Chắc là cô ăn no rảnh rỗi không có gì làm mới chủ động đi tìm phiền phức, nhưng mà là những người kia ra tay, cô cũng không thể ngồi im chờ bọn họ bắt nạt mình được. Nhưng kỳ quái chính là sau khi cô dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ, sẽ không có ai gửi mấy thứ máu me cho cô nữa. Nếu không phải hôm nay Hàn Công Danh nhắc tới chuyện này, cô chắc sẽ quên mất mình có kẻ thù núp lùm. Hàn Công Danh kinh ngạc, thốt ra: “Mạc Du Hải đâu có đồng ý sẽ cho em đi mạo hiểm” Tựa hồ nghĩ đến cái gì, anh ta chậm rãi ngậm miệng, không phải bởi vì nếu ở cạnh Mạc Du Hải cô sẽ an toàn mà là do có Mạc Du Hải bên cạnh, cho nên cô mới gặp nguy hiểm. “Đây là chuyện của tôi cùng anh ấy, không cần anh quan tâm” Hạ Nhược Vũ không muốn nói nhiều về chuyện của Mạc Du Hải và cô. Giọng Hàn Công Danh trở nên nhẹ nhàng: “Anh biết hiện tại dù anh có làm gì thì em cũng không tin anh, anh chỉ muốn em bình an thôi” “Chẳng cần thiết. Còn không bằng anh cung cấp tin tức hữu dụng cho tôi.” Ví dụ như chú Dương vì sao tìm đến anh ta, vì cái gì lại có liên hệ với người đã chết. Mọi việc cứ như màn sương mù vậy, khiến cô nhìn không thấu. Trong mắt Hàn Công Danh lóe lên một tia sáng, nhưng mà rất nhanh đã biến mất: “Chú Dương gần đây đi điều tra vài tin tức quan trọng, có gì ông ấy sẽ liên hệ anh.” “Rất nguy hiểm?” Nhìn thấy biểu tình nghiêm trọng của Hàn Công Danh, trong lòng Hạ Nhược Vũ cũng căng thẳng theo. Hàn Công Danh chần chờ một chút, gật gật đầu: “Có thể sẽ mất mạng” “Mau gọi ông ấy quay về.’ Phản ứng đầu tiên của Hạ Nhược Vũ chính là Dương Hạc Minh không thể không có ba được. Cậu ấy chỉ có mỗi ông ta là người thân. Cho dù thế nào đi chăng nữa cô cũng không thể để cậu ấy mất đi người thân duy nhất của mình được. Hàn Công Danh lắc đầu nói: “Đã không kịp nữa rồi, ông ấy đã đi được hai ngày. “Anh không phải có cách liên lạc với ông ấy sao? Mau gọi cho ông ấy” Giọng Hạ Nhược Vũ có chút nóng nảy. Thấy anh ta nhìn mình không nói lời nào, lòng cô chậm rãi trầm xuống. “Nhược Vũ, em không cần phải sốt ruột, nếu có tin tức của chú Dương anh nhất định sẽ báo ngay cho em biết trước tiên.’ Hàn Công Danh không đành lòng nói: “Trước khi đi chú Dương có nói qua, chuyện này rất trọng yếu, phải chính ông ấy đi mới được” Lúc này người phục vụ đưa cà phê tới, hai người đều không nói chuyện. Nhìn thấy Hạ Nhược Vũ như không có cảm xúc gì, trong lòng đã có chút rối loạn. Chuyện quan trọng lại có thể nguy hiểm đến tính mạng, nếu thật sự xảy ra việc gì, cô làm sao có thể đối mặt cùng Hạc Minh đây. “Nếu ông ấy có gì ngoài ý muốn, đời này tôi sẽ không thể tha thứ cho chính mình” Thấy cô lo lắng như thế, Hàn Công Danh mở miệng an ủi: “Chú Dương biết rõ em sẽ nghĩ như vậy, cố ý dặn dò anh đem thứ này về trao cho em” Anh ta mở túi tiền lấy ra một phong thư dày, đặt ở trước mặt cô. Hạ Nhược Vũ cầm lấy nhưng không mở ra ngay lập tức. Lá thư nhẹ bay như không có chút trọng lượng, rung một chút, chỉ nghe được âm thanh leng keng, bên trong hẳn là một lá bùa bình an. “Em yên tâm, anh không hề lén xem nó.” Hàn Công Danh nghĩ cô không tin, chủ động thẳng thắn nói: “Chú Dương nói, em nghe âm thanh này thì em sẽ rõ.” Ánh mắt Hạ Nhược Vũ dừng lại trên mặt anh ta: “Anh không có xem trộm, sao lại biết là chỉ cân nghe âm thanh” “Thời điểm chú Dương giao cho anh có nói.” Hàn Công Danh biết trong lòng cô đã không còn tin mình nữa, tâm trạng cực kỳ tồi tệ.