Này bác sĩ hư hỏng em yêu anh

Chương 337 : Chán sống rồi

“Vậy sao” Giọng nói của Mạc Du Hải lúc này khiến người ta không thể nghe ra được ý nghĩ thực sự trong lòng anh, nhưng âm điệu rung động truyền đến bên tai mọi người, giống như băng chọc vào trong lòng, lạnh lẽo rung động. Cái này chắc hẳn là khí thế vương giả, chỉ cần một ánh mắt, một lời nói, cũng đủ khiến bọn họ hoảng sợ. Người mạnh chân chính thì không cần bất kỳ ngôn ngữ gì cũng có thể nghiền nát người thành cát bụi. Mạc Du Hải có khí chất đáng sợ như vậy. Áp lực trong lòng Hạ Nhược Vũ không hề nhỏ, nhưng cô nhất quyết cúi đầu cúi đầu trước Mạc Du Hải, cộng thêm uống rất nhiều rượu, tương dương với việc ăn phải gan hùm mật gấu, khí thế cực kỳ mạnh mẽ, còn suýt chút nữa thì hất tay Mạc Du Hải đi. Triển Thạc bị đá trên đất nhưng không có ai quan tâm, nằm trên đất hồi lâu mới thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt đầy căm hận và tức giận nhìn Hạ Nhược Vũ. Nếu không phải do cô, anh ta cũng không bị đá như vậy, hôm nay anh ta nhất định sẽ phải cho cô biết tay. Nhân lúc mọi người đang dồn lực chú ý tới Mạc Du Hải, anh ta lặng lẽ cầm một mảnh vỡ của chai rượu, giữ chặt trong tay. Anh ta đứng lên lắc lư ôm ngực, đột nhiên vung cánh tay, lao thẳng tới vị trí của Hạ Nhược Vũ. Tất cả mọi người đều bất ngờ, sững sờ nhìn mảnh thủy tinh nhọn trong tay Triển Thạc, anh ta chạy về phía Hạ Nhược Vũ, trong miệng còn hung hăng gào lên: “Hạ Nhược Vũ, đồ khốn, tôi giết chết cô.” Mấy người phụ nữ yếu đuối cạnh đó ôm ngực hét lên: “Trời ạ, nguy hiểm, mau tránh đi.” ”Triển Thạc, anh điên rồi à” “Ai đó ngăn cản anh ta đi” Hạ Nhược Vũ không nhúc nhích, làm bộ không liên quan đến mình, giống như đối tượng mà đối phương đâm không phải mình, người đàn ông đứng cạnh cũng lạnh lùng, không có vẻ muốn ra tay. Trương Vĩ nhìn mà bồn chồn, cái tên Triển Thạc ngu ngốc này, không nhìn thái độ của ông đối với Mạc Du Hải thế nào mà dám động vào Hạ Nhược Vũ. Mặc dù không phải do ông chỉ định, nhưng mà xảy ra trong tiệc rượu của mình thì cũng không trốn được trách nhiệm. Ông ta ho lớn nói: “Bảo vệ, mau gọi bảo vệ, kéo người này ra cho tôi.” Kiều Duy Nam thấy cả hai đều không có phản ứng, bất đắc dĩ thở dài một hơi, đây chẳng phải là trông đợi mình ra tay à? Mặc dù lâu rồi không có đánh người, tay cũng có chút ngứa ngáy. Thời gian có vẻ rất dài, trên thực tế là chưa đầy một phút. Hai mắt Triển Thạc đỏ ngầu, làm gì quản những thứ khác, chỉ muốn xông tới đâm cho người phụ nữ tên Hạ Nhược Vũ kia một nhát. Một bóng người nhoáng một cái, đứng trước mặt anh ta nhe răng cười, Triển Thạc sững sờ một cái, ngay khi anh ta ngây người, phần bụng liền bị người ta đạp một cái. Mặt anh ta liền trắng bệch, thống khổ ôm bụng lùi lại, đau đến không thở nổi, mảnh thủy tinh rơi xuống đất, phát ra âm thanh nho nhỏ. Kiều Duy Nam chỉ coi là chơi vui, nhặt mảnh vỡ lên ước lượng, chép miệng nói: “Miếng này mà đâm trên người Nhược Vũ thì không được rồi.” Anh ta chỉ nói đùa một câu. Một giây sau, mảnh vỡ liền bị người khác đoạt lấy. Hạ Nhược Vũ ngơ ngác nhìn anh, cánh tay mạnh mẽ ôm lấy bả vai gầy yếu của cô, đi tới Triển Thạc đang đau khổ trên mặt đất kia. Cô như có thần giao cách cảm, làm gì còn có vẻ lạnh lùng, kéo thật chặt quần áo của người đàn ông, giọng nói có chút căng thẳng nói: “Mạc Du Hải, anh định làm gì” Cái người này không phải định làm gì đó đấy chứ. Không chỉ mình cô mà Kiều Duy Nam cũng nghĩ đến bạn mình sẽ làm gì tiếp theo, bất đắc dĩ ôm trán, đều là do anh ta nhiều chuyện, xem ra hôm nay không thể không gọi xe cứu thương rồi. “Anh làm gì, anh muốn làm gì, đừng có làm loạn, anh biết cậu của tôi là ai không?” Triển Thạc nhìn người đàn ông như quỷ sai nơi Địa Ngục từng bước tới gần mình, ánh đèn chiếu vào mảnh thủy tinh lấp lánh. Anh ta cũng thấy hoảng hốt, ngay cả dũng khí đứng dậy cũng không có, hai tay chống trên đất không ngừng di chuyển về sau. Chỉ muốn rời xa người đàn ông đáng sợ trước mặt. Trong lòng cô không nói gì, chỉ thấy gương mặt lạnh lùng của anh, động ta nhanh, chuẩn, chính xác đâm vào đùi của Triển Thạc. Tiếng kêu như lợn bị chọc tiết gào lên, vang khắp phòng bao, Triển Thạc run rẩy ôm lấy đùi, kêu gào: “Chân của tôi, chân của tôi đau quá, mau cứu tôi, mau cứu tôi…’ Tiếng kêu thảm khiến mọi người đều nhận ra được sự đáng sợ của người đàn ông trước mặt, những người lúc trước từng chế nhạo Hạ Nhược Vũ, sắc mặt cũng tái nhợt cả. Kẻ yếu tim ngã ngồi trên mặt đất. Sắc mặt Trương Vĩ cũng khó coi, Mạc Du Hải làm vậy là hoàn toàn vứt đi mặt mũi của ông ta, ông ta nhìn máu đỏ tươi từ từ nhuộm đỏ thảm. Trong lòng cũng run lên, dù sao lúc này ông ta cũng có ý đồ với Hạ Nhược Vũ không kém gì Triển Thạc. Trước mặt ông ta không dám nói gì, chứ đừng bảo là cầu tình cho Triển Thạc, chỉ đành bảo vệ bản thân trước, chờ cơ hội trả lại trong tương lai: Có điều ông ta vừa nghĩ đến điểm này, da đầu bỗng tê dại, ngẩng đầu liền thấy cặp mắt lạnh như băng của Mạc Du Hải nhìn chằm chằm mình. Chẳng lẽ, Mạc Du Hải đã thấy rõ ý nghĩ trong lòng ông ta, nghĩ tới khả năng này, trong lòng càng không cách nào an tâm. Ông ta tưởng Mạc Du Hải sẽ xử lý mình, kết quả, anh chỉ nhìn một cái rồi dời mắt đi chỗ khác, nghĩ mà sợ, sau lưng cũng toát mồ hôi lạnh. Mạc Du Hải quả nhiên đáng sợ như trong truyền thuyết. Hạ Nhược Vũ nhìn Triển Thạc như một con chó đang hấp hối, hoảng sợ mà e ngại nhìn bọn họ, cứ như bọn họ mới là ác quỷ lấy mạng người vậy. Đúng vậy, người bên cạnh cô còn đáng sợ hơn ác quỷ. Giết gà dọa khỉ, muốn cho cô biết thân phận của anh lớn cỡ nào sao? Cô phải cười xã giao tiếp khách vài ngày, còn anh chỉ cần dùng một ánh mắt, một câu là nhẹ nhàng giải quyết? Cô ngu ngốc cỡ nào mới tự cho là bản thân hiểu rõ người đàn ông bên cạnh mình. Mạc Du Hải đáng sợ không phải cô có thể tưởng tượng được, ví dụ như hiện tại, có phải sẽ có một ngày anh cũng sẽ tức giận đối với mình như vậy? Hạ Nhược Vũ không chắc. Thấy cô im lặng, Mạc Du Hải có chút không vui, giọng điệu vẫn như cũ: “Tổng giám đốc Trương.” “Anh, anh Mạc?” Trương Vĩ bị hù, thận trọng đáp. Ánh mắt anh lạnh lếo nhìn ông ta, ôm người bên cạnh chặt hơn một chút, như muốn tuyên bố với tất cả mọi người, cô là người phụ nữ của anh: “Tổng giám đốc Trương có lòng rồi.” Một câu nói nhẹ nhàng của Mạc Du Hải khiến cho Trương Vĩ bồn chồn, có chút không hiểu rõ dụng ý trong câu nói của anh, đang định mở miệng hỏi thăm. Chỉ thấy anh cười như không cười mà nhìn mình, nói: “Có thời gian, tôi sẽ từ từ trả lại. Người phụ nữ của Mạc Du Hải mà cũng dám ngấp nghé, chán sống rồi à.