Này bác sĩ hư hỏng em yêu anh

Chương 332 : Không thể chịu đựng

Lúc đầu, Mạc Du Hải nghe xong thì không thoải mái, sau khi bị cảm xúc của Kiều Duy Nam ảnh hưởng, trong đầu anh liền lập tức bổ sung hình ảnh. Hạ Nhược Vũ vì thành tích mà phải tiếp khách, còn rất có thể .bị những tên đó chiếm tiện nghỉ. Nghĩ đến khả năng này, cả người Mạc Du Hải liền toát ra sự u ám. Kiều Duy Nam nhảy dựng lên khỏi ghế: “Du Hải, cậu phải bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh” Giết người là phạm pháp, phải ngồi tù đó, phản ứng là có phải quá lớn rồi không, hay là do anh ta ném đá có hơi mạnh tay. Hôm qua anh ta đi ăn cơm có đụng phải Nhược Vũ, cũng thấy được cô vì công việc mà ngồi chào hỏi với mấy ông già kia, nhưng cũng không khoa trương giống như anh ta nói, anh ta chỉ cho thêm chút xíu dầu vào lửa thôi. Mạc Du Hải ngước mặt, nhìn chằm chằm anh ta, giọng điệu nhẹ nhàng đến không thể tưởng tượng nổi: “Cậu nói, hôm nay cô ấy phải đi đâu.” Không hiểu sao lông tơ của anh ta đều dựng đứng lên, Kiều Duy Nam nuốt một ngụm nước bọt: “Hình như là ở Hán Cung.” Hán Cung phải không, ánh mắt sâu thẳm của Mạc Du Hải như mạch nước ngầm cuồn cuộn, đúng là giỏi lắm, trước mặt mình thì là nhím nhỏ, bây giờ vì mấy cái hợp đồng mà bỏ xuống tư thế đi lựa ý hùa theo người đàn ông khác. Cô có lòng này dùng trên người anh thì muốn cái gì mà không được chứ, Kiều Duy Nam nhìn Mạc Du Hải không nói lời nào, trong lòng chắc chắn mình ném đá quá mạnh rồi. Chỉ có thể cầu nguyện trong lòng thay Nhược Vũ, hi vọng bạn mình không bị mất lý trí quá. Hạ Nhược Vũ ngồi trong phòng làm việc, bỗng hắt xì mấy cái, không tự chủ được nhíu mày lại, chẳng lẽ bị cảm, bệnh của cô còn chưa đỡ hắn, mấy ngày nay vì kéo đơn làm ăn lớn mà không ngừng chạy ra ngoài. Cười nói tiếc rượu, hai ngày nay toàn uống rượu, có lẽ là lần uống nhiều nhất trong cuộc đời của cô đi. Uống đến nỗi chạy vào nhà vệ sinh nôn, rồi ra lại uống tiếp. Bây giờ trong dạ dày còn khó chịu hơn, nhưng mà nghĩ tới chuyện làm ăn cô vẫn cảm thấy đáng giá. “Giám đốc, tối còn một bữa tiệc rượu, cô vẫn đi sao?” An Nguyên đi theo mấy tối, nhìn cô uống nhiều như vậy cũng lo cơ thể cô không chịu được. Hạ Nhược Vũ day day thái dương để tỉnh táo tinh thần lại: “Không có việc gì, tiệc tối của ai?” “Là của tổng giám đốc Trương của Quốc Mậu” An Nguyên có chút khó khăn nói: “Tổng giám đốc Trương của Quốc Mậu nổi tiếng là háo sắc, đặc biệt là những người phụ nữ bàn việc hợp tác bị ông ta sơ múi không ít” “Còn có vài chuyện quá đáng hơn, người bên ngoài đồn là ông ta trước đó còn làm người ta có thai, kết quả có mới nới cũ không chịu trách nhiệm, đá người ta đi, đối phương không bằng lòng còn đến công ty làm loạn” “Trong lúc lôi kéo còn đá vào bụng người ta khiến người ta bị sảy thai, bồi thường một khoản tiền rồi sống chết mặc bay” Đây chính là thế giới của người có tiền, có tiền thì có thể ma xui quỷ khiến. Nghe An Nguyên căm phẫn nói, không biết còn tưởng cô ấy chính là người trong cuộc. Hạ Nhược Vũ cũng nghe qua, mặc dù khinh thường làm bạn với loại người này, nhưng trước mắt không có lựa chọn khác. Vì trên tay đối phương có hợp đồng, nên đầm rồng hang hổ cũng phải đi: “Ừm, biết rồi, đêm nay chuẩn bị một chút.” “Giám đốc..An Nguyên còn muốn nói gì đó. Hạ Nhược Vũ lại nói: “Không có việc gì nữa thì lui xuống làm việc đi.” An Nguyên cũng không còn cách nào, chỉ có thể ấm ức đi ra ngoài. Hạ Nhược Vũ dừng bút, lâm vào trầm tư, sau khi xuất viện cô liền sa thải Phượng Cửu ngay, không phải do cô ấy không tốt, mà là cô biết không thể nào giữ lại người của Mạc Du Hải bên người. Còn có chút không thích ứng được lượng công việc lớn như vậy, nhưng vì không muốn sau khi ba trở về lại phát hiện công ty đổi chủ, cô nhất định phải lấy tinh thần đi ứng đối. Thời gian bận rộn nhanh chóng qua đi. Hạ Nhược Vũ vừa ngẩng đầu thì sắc trời đã tối, nhìn đồng hồ, tự nhủ: “Mới có sáu rưỡi mà đã tối như vậy rồi.” Có lẽ là do cuối thu nên tối nhanh hơn mùa hè nhiều. Một buổi chiều không vận động, chỉ xử lý những tài liệu này đủ khiến đầu cô đau nhức, còn phải phê duyệt rất nhiều, ngồi lâu đến nỗi bả vai cô cũng có chút cứng ngắc. Động mấy lần còn có chút run lên. Cô bỗng nhiên đứng dậy nên có hơn choáng váng, hẳn là di chứng sau bệnh vẫn chưa hết. Gió lạnh thổi tới, đành phải nắm chặt lại quần áo trên người. An Nguyên cũng chạy tới lui với cô vài hôm, nên hôm nay cô không đưa cô ấy đi theo mà một mình đến tiệc rượu. Vì gấp nên không kịp thay quần áo, chỉ đành mặc bộ đồ công sở bình thường đi làm tới. Cũng may là tiệc thương mại, mặc như vậy cũng không quá đáng. Lúc Hạ Nhược Vũ tới, bên trong đã có không ít người, tốp năm tụm ba đứng một chỗ vui vẻ trò chuyện. Giữa sảnh bày một bàn dài, đồ ăn vẫn chưa lên, may mà không tính là tới muộn. Sự xuất hiện của cô hấp dẫn không ít ánh mắt của mọi người. Chiếc váy được thiết kế riêng tôn lên dáng người hoàn mỹ của cô, chiếc áo sơ mi trắng phần thân trên xếp cùng bộ âu phục nhỏ nhắn khiến cô càng thêm khả ái và gọn gàng, làn da trắng nõn mềm mại tỉnh xảo như vỏ trứng, đôi mắt tinh anh dường như biết nói. Cô liền trở thành mục tiêu chú ý của rất nhiều người. Hạ Nhược Vũ nhìn một vòng nhưng chưa tìm được người cần tìm, còn đang suy nghĩ có nên tìm một chỗ tránh trước không, kết quả vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền tới. “Giám đốc Hạ, tôi còn tưởng cô sẽ không tới chứ, đúng là khiến tôi rất ngạc nhiên.” Tổng giám đốc Trương và mấy người bạn túm tụm đi lại, đôi mắt dài nhỏ híp lại đánh giá Hạ Nhược Vũ, nụ cười đầy thâm ý. “Tổng giám đốc Trương mời, sao tôi có thể từ chối chứ” Hạ Nhược Vũ chịu đựng sự không thoải mái trong lòng, mỉm cười đáp. “Tôi nghe nói, giám đốc Hạ nổi tiếng là có nguyên tắc, bình thường không tới tiệc rượu gì”’ Tổng giám đốc Trương có ý khoa trương nói. Ánh mắt kia rõ ràng có mấy phần kinh thị, còn tưởng rằng là người kiêu ngạo thế nào, hóa ra cũng phải ngoan ngoãn tới lấy lòng mình. Hạ Nhược Vũ làm như không nhìn thấy, duy trì nụ cười trên mặt: “Nào có, không nể mặt ai chứ nhất định phải nể mặt tổng giám đốc Trương rồi.” “Lời này của cô tôi rất thích, các người nói có đúng không?” Tổng giám đốc Trương cười ha ha một tiếng. Những người khác cũng muốn hạng mục này, nên ánh mắt nhìn Hạ Nhược Vũ tràn đầy ý thù địch, trên mặt lại là hùa theo: “Đúng vậy, tổng giám đốc Trương cũng không phải người bình thường.” ”Tổng giám đốc Trương rất được hoan nghênh, giám đốc Hạ lại nổi tiếng là người đẹp lạnh lùng, mắt nhìn người cao hơn một cái đầu, bình thường không để ý ai, vậy mà hôm nay lại nể mặt tổng giám đốc Trương” Người nói đang chế giễu Hạ Nhược Vũ trước kia thanh cao, hóa ra phía sau cũng bán nhan sắc.