“Các người có thể ra ngoài rồi” Nửa người Hạ Nhược Vũ tựa vào đầu giường, ánh mắt hài hước nhìn hành động vụng về của hai người kỉa Hai người bọn họ thấy ánh nhìn hiểu rõ tâm lý của cô, nhất thời có chút ngượng ngùng, không thể bọn họ thể hiện rõ ràng vậy sao? Kiều Duy Nam ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Gì mà gì? À, nhóc đi cùng anh, anh mang nhóc đi kiếm tra tổng quát” Thật ra thời điểm kiếm tra sức khỏe đó, Tinh Giang đã muốn đưa cậu ta đi, dù sao hai người cũng không phải là mới gặp lân đầu Dương Hạc Minh gật đầu một cái, theo. Tinh Giang đi ra ngoài. Đến cửa thì nghiêng người quay lại, nhăn nhó lưu lại một câu, sau đó nhanh chóng rời đi: “Chú ý nghỉ ngơi đầy. đủ, không nên tùy tiện làm bật Hạ Nhược Vũ run sợ một chút, khẽ cười: ‘Thật là một cậu nhóc ngây thơ chất phát hiếm thấy” Sau đó cô thu lại nụ cười nơi khóe miệng, đôi mắt ảm đạm nhìn khung cảnh mênh mông vô định không có lối thoát, cô chìm vào dòng suy nghĩ của mình. Người ngoài cửa vẫn chưa đi xa “Nhóc nghĩ cô ấy có biết không?” Kiều Duy Nam lo lắng hỏi. Đôi mắt Dương Hạc Minh lộ rõ vẻ minh bạc sáng ngời: “Cô thông minh biết che giấu, hẳn là đã khỏe, cô ấy còn chê cười hành động vụng về lúng túng của anh đấy” “Là nói nhóc, nói nhóc đó, nói nhóc ruột đế ngoài da” Kiều Duy Nam tức giận, hiện tại những thanh niên mới lớn đều mồm mép tép. nhảy như thế này sao? Dương Hạc Minh bĩu môi, không nói tiếp, lấy điện thoại ra gọi cho người nào đó. “Hú, anh Du, cô ấy phát hiện rồi” Kiều Duy Nam ở bên góc tường nghe thấy thì đôi môi không khỏi giật giật “anh Dư là xưng hô kiểu mẹ gì, không phải nên gọi chú không phải sao? Nghe âm thanh này, sao anh có cảm giác như người HongKong đã chết thời xưa vậy? “Ừ, em sẽ chú ý. Được, tạm thời cứ như vậy đã” Nói vài câu đơn giản xong, Dương Hạc Minh tắt máy, xoay người nói với anh ta ‘Chuyện xong hết rồi, tôi phải về trường đây” “Nhóc đang tìm cớ bỏ chạy lấy người!” Kiều Duy Nam ra vẻ không có gì: “Nếu về trường học, vậy làm một bài test bình thường ở đó cũng được, thân thể của nhóc…” *Cơ thể của tôi tôi biết rõ, không cần phiền phức như vậy, đi rồi” Nói xong xoay người ngẩng đầu đi. Ánh mắt Kiều Duy Nam trừng to, cuối cùng vẫn thở dài bất đắc dĩ thở dài một tiếng, đứa nhỏ mà chuyện gì cũng biết thật sự không dễ thương. Người đàn ông ở bên kia khi nghe tin tức Hạ Nhược Vũ vẫn còn tức giận, sắc mặt vốn âm trầm nay càng trầm hơn, anh còn chưa có ý kiến gì, cô lại dám hờn dõi như vậy. Trong thời gian gần đây anh nuông chiều cô quá rồi, cô đè đầu cưỡng cổ anh rồi Trước tiên, Mạc Du Hải quyết định lạnh nhạt với cô một chút, anh cũng muốn cho cô biết, anh có giới hạn và cô đã chạm đến giới hạn đó. “Hạ Minh Viễn đi đâu rồi?” Giọng nói của anh lạnh lùng vô cùng, Tinh Giang nói thầm, cậu chủ bị vợ chọc tức nên giận chó đánh mèo bọn họ. Trên mặt không dám biểu hiện ra chút cảm xúc gì, cung kính nói: “Đã quay về rồi ạ, một mình Hạ Minh Viễn lái xe ra khỏi thành phố, người của chúng ta theo được nửa đoạn đường thì đã bị kẻ khác chặn lại, mất hết dấu vết.” “Tại thời điểm theo dõi, xe của Hạ Minh Viễn đã không tìm thấy, giống như chúng ta cũng bị nhìn chãm chãm vậy, bị kẻ khác phát giác nên cắt đuôi ạ.” Hành động của bọn họ như bị nhìn thấu hoàn toàn, đây là một tín hiệu cực kỳ nguy. hiểm. Người nào có thể thấu hiểu hết thảy kế hoạch của bọn họ, chắc chắn ở rất gần, thậm chí là kề bên “A, khoảng thời gian này mọi người rắnh rỗi sinh nhàm chán, muốn ra hiệu cho Mạc. Du Hải tôi đây phải biết điều chút đúng không?” Tuy là Mạc Du Hải đang cười, nhưng mà sâu trong đôi mắt kia lóe lên tỉa sáng tàn nhân. Tỉnh Giang giật thót trong lòng. Thôi xong, cậu chủ thật sự giận dữ. Người chủ động đi gây sự kia, không biết còn sống được bao lâu. “Mau phân phó nhân sự ở tụ điểm nhập khẩu tại thành phố Đà Nẵng, tôi thật muốn xem thử, người nào gan lớn dở trò nơi đây” Mạc Du Hải có linh cảm người đàn ông mà Hạ Minh Viễn hẹn gặp là người anh có quen biết Sắc mặt Tinh Giang nghiêm túc, gật đầu: “Vâng, cậu chủ” Dừng một chút rồi do dự nhìn anh một cái, không biết nên hỏi hay là không nên hỏi. Tâm trạng Mạc Du Hải vốn đã không tốt còn thấy Tinh Giang ấp a ấp úng không nói, càng trở nên tồi tệ hơn nữa: “Muốn nói gì thì mau mở mồm, tình trạng này mà còn lặp lại, cậu cuốn gói trở về được rồi” Trong lòng Tỉnh Giang lạnh lẽo, trở về đồng nghĩa với việc anh ta không còn là thân tín bên cạnh cậu chủ nữa, cũng không liên quan gì đến nhau nữa, như người xa lạ vậy. Anh ta không dám do dự gì thêm, bèn nói: “Người đàn ông khi trước ăn lẩu cùng cô Hạ là một thầy giáo dạy thể dục ở khu đại học. gần đó vẫn luôn hỏi thăm tin tức của cô Hạ mỗi ngày” Anh ta lén nhìn biểu cảm của Mạc Du Hải đúng lúc anh quét mắt nhìn qua. Tinh Giang lập tức cúi đầu xuống, không biết chính xác là cậu chủ khó chịu hay không. Anh ta không dám rề rà như lúc nấy, báo cáo hết thảy tình huống đã điều tra được: “Anh ta đã chạm mặt cô Hạ vài lần, trong một số trường hợp cũng ra tay cứu giúp cô Hạ. Gia thế trong sạch, là thầy giáo mới du học được mời về, lương bổng không tệ, tính cách lẫn mối quan hệ xung quanh đều tốt, là đối tượng thích hợp để kết hôn của các cô gái độc thân” Tinh Giang cúi đầu, mồm liến thoảng, nói liên miên không ngừng nghỉ nên không thấy sắc mặt người nào đó càng ngày càng đen. Gia thế trong sạch? Danh tiếng nhân phẩm. tốt? Còn cứu giúp Hạ Nhược Vũ. Căn bản là mưu tính từ trước! Thế giới này nào có trùng hợp đụng trúng nhiều như. vậy, quá hai lần thì rố ràng là âm mưu cả rồi! Không ngờ trên đời này thật sự có người điếc không sợ súng, lộ liễu tán vợ của anh. Không biết có phải Tinh Giang nghe nhằm không, anh ta cảm thấy cậu chủ hừ lạnh một tiếng, chờ anh ta nhanh chóng dựng tai nghe lại thì chẳng có âm thanh gì nữa Anh ta nói nhiều như vậy, vì sao cậu chủ không có chút phản ứng hay khó chịu thế, tên Phong Ngữ Hiên này rõ ràng chẳng kiêng đè đi ve vấn cô Hạ đấy! Tỉnh Giang cảm thấy anh ta vẫn nên vì hạnh phúc cả đời của cậu chủ mà nhắc nhở một chút, anh ta đắn đo: “Cậu chủ, người như vậy mà ở cạnh cô Hạ sẽ vô cùng nguy hiểm” Anh ta vốn muốn nói tên đó là một “tai họa ngăm’, có cần phái người tiên vong không, Mạc Du Hải cười rộ lên, âm thanh cực kỳ quái dị bất thường: “Anh ta đang trung thành. tận tâm bảo vệ cô ấy như thế mà.” Giọng nói khàn khàn như kẻ bề trên cùng tươi cười quái quỷ kia khiến thân thế Tinh Giang run rẩy, tóc gáy phía sau thiếu chút nữa thì dựng thẳng. Cậu chủ cười thật đáng sợ, đây không phải là lời anh muốn nói, anh như đang muốn | bóp chết Phong Ngữ Hiên, sau đó băm anh ra thành trăm mảnh vậy. Nhưng mà do anh ta tự tìm chết thôi, ai bảo dám năng tay trên của cậu chủ, đúng là không biết thân biết phận. “Cho người theo dõi đi” Tự nhiên ở đầu ra một người đàn ông lạ mặt, việc này tuyệt đối không như bề ngoài Tinh Giang gật đầu: "Vâng, cậu chủ. Có cần dạy cho anh ta một bài học không ạ?"Anh ta nghĩ trước | tiên cậu chủ nên chinh “tình địch” này một chút. Ai đè bị Mạc Du Hải trùng, anh ta lập tức ngoan ngoãn im mồm. Mạc Du Hải nhíu mi nhìn Tinh Giang, ngón tay gõ nhẹ trên mặt bàn, nhếch môi: “Anh ta không phải thích cứu người lắm sao? Giúp anh ta phát huy truyền thống tốt đẹp lâu đời đi” Tinh Giang sửng sốt vài giây, lập tức hiểu được mưu tính của anh: “Vâng, cậu chủ. Tôi đã biết nên làm thế nào.” Vẫn là cậu chủ cao tay hơn, tên thầy giáo thế dục kia không phải là thích làm “kẻ xoa dịu xung quanh” sao, thích người ấm áp quan tâm sao, vậy thì tặng cho anh ta vài người phụ nữ có tâm hồn mỏng manh yếu đuối Đến lúc đó, cô Hạ thấy được, tất nhiên là sẽ tự động tránh xa. Cậu chủ chẳng cần ra tay cũng sẽ xử lý được.