Này bác sĩ hư hỏng em yêu anh

Chương 321 : Vô tri vô giác

“Cô bị làm sao thế?” Thấy sắc mặt của cô đột nhiên có chút không ổn, Phong Ngữ Hiên lập tức quay sang hỏi một cách thân thiết. Hạ Nhược Vũ khẽ lắc đầu, giọng điệu lại mang theo chút tự chế giêu khó nói thành lời: ‘Không có gì, chỉ là có chút thiếu máu não thôi.” “Cô không sao thật chứ?” Phong Ngữ Hiên vươn tay lên sờ sờ trán của cô một chút. Hạ Nhược Vũ lập tức vung tay hất văng cái tay kia ra, có chút tức giận mà trừng mắt anh ta: “Anh làm cái gì thế?” “Tôi sợ cô bị sốt đến ngố người thôi.” Phong Ngữ Hiên không hề cảm thấy xấu hổ vì bị cô hất tay ra, ngược lại còn nở một nụ cười với cô, trên mặt treo đầy vẻ chân thành tha thiết và thuần túy. Thật sự giống như là anh ta làm vậy chỉ vì muốn quan tâm tình trạng sức khỏe của cô một chút mà thôi. Hạ Nhược Vũ lại cảm thấy có chút chịu không nổi cái dáng vẻ này của anh ta, nhíu mày chất vấn: “Tại sao cứ mỗi khi tôi gặp rắc rối là lại đụng phải anh là thế nào nhỉ?” Sự bối rối chật vật của cô, sự bất lực của cô, sự lúng túng nan kham của cô, tất cả đều bị phơi bày không sót một chút nào trước mặt anh ta. “Bởi vì chúng ta có duyên phận đó mà” Phong Ngữ Hiên vẫn giữ cái nụ cười tủm tỉm sâu xa ấy mà đáp. Tất cả những lần gặp mặt này cũng đều không phải là ngẫu nhiên, nếu không phải do anh ta đã cố tình tỉ mỉ sáng tạo sự trùng hợp này thì làm sao lại có thể xuất hiện đúng lúc mỗi khi cô cần được. Tất cả cũng chỉ vì một mục đích, anh ta muốn cô phải nhớ mình thật kỹ. “Chắc là nghiệt duyên đấy” Hạ Nhược Vũ khẽ lắc đầu, nói một cách vô lực. Cô muốn hất tung sự mơ hồ như sương mù che phủ trong đầu mình ra, nhưng lắc đầu vài cái cũng không có hiệu quả gì, hơn nữa lại còn làm cho đại não càng trở nên choáng váng. Phong Ngữ Hiên chỉ cười mà không tiếp lời, chỉ đẩy ly kem phía trước tới trước mặt cô rồi nói: “Nếu cảm thấy đầu óc không được tỉnh táo, thì có thể ăn chút kem để hạ nhiệt đi. Kem của tiệm này cũng không tồi đâu” “Tôi chỉ bị choáng thôi, chứ cũng không phải là mất não đâu nhé. Thời tiết bây giờ mà anh bảo tôi ăn kem, muốn tôi bị lạnh chết luôn hả?” Trời giờ đã sang thu rồi, lại còn ăn kem? Mặc dù cũng không phải quá lạnh, nhưng hôm nay lồng ngực cô cứ tức anh ách khó chịu vô cùng, gặp ai cũng muốn cự cãi mấy câu mới vừa lòng. Cũng may là tính tình Phong Ngữ Hiên cũng không dễ bị chọc giận như vậy, anh ta không hề bị lời nói không kiêng nể gì của Hạ Nhược Vũ khiến cho bực bội, mà chỉ thản nhiên nói: “Vào những lúc như thế này, ngẫu nhiên làm một vài chuyện mà bình thường không bao giờ làm, có lẽ sẽ có kết quả không Tôi đâu.” Nói đoạn, anh ta lại xúc một muỗng kem thật to rồi bỏ vào trong miệng tinh tế thưởng thức ngay trước mặt cô, cái dáng vẻ hưởng thụ kia nhìn qua tựa như thật sự thích vị kem của nơi này. Nhưng Hạ Nhược Vũ cũng không có tâm trạng để ăn kem. Dường như Phong Ngữ Hiên đã nhận ra được điều này, anh ta chậm rãi buông chiếc thìa trong tay xuống, đôi con mắt hẹp dài sâu thắm nhìn cô không rời mắt: “Đã có chuyện gì xảy ra rồi phải không?” “Anh thử nói xem, nếu như anh đột nhiên tỉnh dậy ở trong khách sạn, rồi còn bị chồng của mình phát hiện, thì anh sẽ làm gì?” Hạ Nhược Vũ cũng không biết tại sao mình lại muốn hỏi như vậy, cô chỉ muốn biết lúc ấy trong lòng Mạc Du Hải đã cảm thấy thế nào mà thôi. “Nếu vậy thì còn phải xem tình huống như thế nào đã. Nếu là đã có thông báo trước rồi thì không sao cả, nhưng nếu như là trốn đi một mình, thì dù cho có ở cùng với đàn ông hay không, thì cũng đều bị coi là cắm sừng rồi!” Phong Ngữ Hiên tự suy ngẫm một chút rồi ra chiều thật sự để tâm, nửa đùa nửa thật mà hỏi lại: “Người kia, không phải là cô đó chứ?” Hạ Nhược Vũ liếc nhìn anh ta một cái, cũng không trực tiếp trả lời, nhưng biểu cảm trên mặt cô thì lại có chút nghiền ngẫm. Vậy hóa ra Mạc Du Hải cũng cho rằng cô và Hàn Công Danh đã xảy ra quan hệ rồi ư? Thật sự là quá vớ vẩn, nếu thật là có chuyện đó thì làm sao cô lại không có chút cảm giác nào như thế được. Nhưng Lục Khánh Huyền thật sự là chỉ có đánh ngất cô, để khiến cho Mạc Du Hải hiểu lầm thôisao? Cô quả thật có chút không dám chắc, trong đầu cô lúc này cũng đang rối rắm thành một mớ bòng bong. “Chuyện nghĩ mãi không ra được thì đừng nghĩ nữa, không bằng đi ra ngoài giải sầu một chút đi. Tôi có thể đưa cô tới một chỗ, tuyệt đối là một nơi cực kỳ hợp để cô thả lỏng đầu óc, có muốn đi không?” Phong Ngữ Hiên đề nghị. “Không cần, chuyện vừa rồi cảm ơn anh nhé. Tôi có việc, đi trước đây. Hạ Nhược Vũ không muốn tiếp xúc dây dưa quá nhiều với người đàn ông trước mặt, vô tri vô giác mà đứng dậy khỏi ghế, phóng mắt nhìn ánh mặt trời chói chang bên ngoài khung cửa sổ, rồi lại không biết sẽ phải đi đâu. Chần chừ mất vài giây, cô vẫn quyết định đi ra ngoài một mình, chậm rãi biến mất giữa dòng người qua lại. Phong Ngữ Hiên cũng không ngăn cô lại, anh ta chỉ ngồi yên tại chỗ nhìn theo bóng dáng cô đi khuất, sắc mặt vẫn vô cùng thong dong, bình thản. Anh ta khẽ lắc ly nước trái cây trong tay, rồi cong khóe môi vẽ thành một nụ cười chứa đầy thâm ý. Hạ Nhược Vũ, cho dù trái tim của cô làm bằng sắt đá, thì tôi cũng có thể mở một lỗ hổng để chui vào. Ban đầu, anh ta chỉ nghĩ đến chuyện trả thù Hạ Nhược Vũ một chút thôi, nhưng tới lúc này thì anh ta lại có thêm một mục đích khác, đó là phải đánh bại Mạc Du Hải. Hạ Nhược Vũ rời khỏi tiệm bánh ngọt, một mình thẫn thờ ngồi trên ghế đá nơi quảng trường đông đúc cho tới tận khi mặt trời đã vắt bóng sang tây. Sắc mây cũng dần dần tối lại, đoàn người cũng vội vã tan đi, bấy giờ cô mới giật mình lấy lại tinh thần. Lặng lẽ rút điện thoại di động ra nhấn một dãy số quen thuộc, cô nỉ non: “Ba, con muốn về nhài” Điện thoại vừa ngắt còn chưa tới nửa tiếng, Hạ Minh Viễn đã mang theo vẻ mặt ưu sầu xuất hiện ở trước mặt cô. Nhìn thấy bóng lưng cô gái nhỏ gầy yếu ớt cô đơn ngồi trên ghế tựa như một đứa trẻ bị người khác bỏ rơi, trong lòng ông lại cảm thấy xót xa vô cùng. Chậm rãi đi qua, ông không hề hỏi đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhẹ nhàng cất tiếng gọi, giọng nói nghiêm túc uy nghi thường ngày cũng trở nên ôn nhu mềm dịu: “Tiểu Vũ, ba tới đón con về nhà đây” Chỉ một câu “ba tới đón con về nhà” của ông thôi đã khiến cho Hạ Nhược Vũ không kìm nén được nữa mà đỏ bừng hốc mắt, dùng sức gật gật đầu. Hạ Minh Viễn không hỏi thêm gì nữa, chỉ nắm chặt lấy tay cô, tựa như trước đây ông vẫn thường an ủi cô mỗi khi cô phải chịu tủi thân, oan ức, dẫn cô về nhà. Chỉ cần ba của cô hỏi một câu thôi, thì chắc chắn Hạ Nhược Vũ sẽ không chịu được mà khóc nấc lên thành tiếng mất. Trong lòng cô cũng cảm động vô cùng, nhưng đồng thời cũng lại thấy có chút áy náy ngượng ngùng. Cô thấy mình thật vô dụng, chỉ biết gây thêm phiền phức cho gia đình, lần nào cũng vậy, tới cuối cùng vẫn là người nhà phải tới thu dọn hậu quả thay cô. Cái thứ gọi là trưởng thành, có thể một mình gánh vác cả giang sơn ấy, hóa ra đều là cô tự huyễn hoặc bản thân, lừa dối người khác mà thôi. Cô Bàn tay đang nắm chặt lấy tay cô đã không còn bóng hình của tuổi trẻ uy phong kiêu hãnh nữa, từng nếp nhăn trên mu bàn tay chính là dấu vết mà năm tháng đã vô tình khắc sâu lên đó, những vết chai không thể xóa mờ chính là huy chương mà cuộc đời đã tặng để vinh danh những hi sinh của cả thời tuổi trẻ. Hạ Nhược Vũ khẽ siết chặt bàn tay ấy, trong lòng cũng rung động từng hồi. Nếu không bởi vì bản thân đang cố hết sức để kìm nén lại chút cảm xúc đang dâng trào nơi huyết quản, thì cô thật sự sợ rằng bản thân sẽ không thể nhịn được mà khóc nấc lên thành tiếng. Suốt cả dọc đường về nhà, cả hai ba con đều không ai nói gì cả. Đường Hồng Xuân đã đứng ở cửa chờ đợi tự bao giờ, bà ấy còn đang lo lắng kiễng chân ngóng đợi thì bắt gặp bóng dáng hai ba con chậm rãi đi về. Ngay lập tức, một nụ cười vui sướng lại hiện lên nơi khóe mắt: “Về nhà là tốt rồi! Mẹ đã pha sẵn nước ấm rồi, về nhà tắm rửa một cái, rồi xuống dưới nhà ăn cơm, nghe không?” “Minh Viễn, anh cũng thật là, lúc gọi điện thoại cũng không thèm nói rõ ràng, làm tôi còn tưởng là đã xảy ra chuyện gì rồi cơI” “Tiểu Vũ nó cũng mệt rồi, em cũng đừng ở đây nói nhiều thế làm gì” Hạ Minh Viễn không thể không nói những lời này. Đường Hồng Xuân ngay lập tức đã hiểu ra được điều gì đó, cũng không còn nói thêm gì nữa. Chứng kiến ba mẹ che chở bao bọc mình tựa như bảo vệ một báu vật mong manh dễ vỡ, trong lòng Hạ Nhược Vũ chỉ thấy đau đớn khôn cùng, quả thật chỉ có người nhà mới là những người thương yêu, quan tâm cô chân thật mà không yêu cầu sự đền đáp. Thế nhưng, cô đã làm gì chứ? Chính cô cũng không biết nữa. "Mẹ, con không muốn ăn đầu. Ba với mẹ cứ ăn đi, con đi tắm rồi ngủ trước đây. Khi nào đói con sẽ tự ăn sau. Nói rồi cũng không quan tâm xem hai người bọn họ phản ứng thế nào, lập tức bước nhanh lên lầu như chạy trốn. Chờ tới khi bóng dáng nhỏ gầy của cô hoàn toàn biến mất ở góc hành lang, Đường Hồng Xuân mới lo lắng cất lời: Minh Viễn, có chuyện gì vậy? Không phải là hôm qua vẫn còn bình thường sao? Sao tự nhiên hôm nay Tiều Vũ lại như vậy?" "Không biết nữa" Dù trong lòng Hà Minh Viễn cũng đã đoán ra được phần nào nhưng ông cũng không tiện nói rõ ra, cũng chỉ khiến cho có thêm một người lo lắng mà thôi. Tuy rằng Đường Hồng Xuân không hay quan tâm chuyện bên ngoài, nhưng suy cho cùng chuyện liên quan tới con gái mình thì bà ấy cũng có chút trực giác: “Không phải là lại giận nhau với bác sĩ Hải đấy chứ?” “Suyt, thôi đừng nói nữa, sau này cũng đừng nhắc tới tên cậu ta trước mặt Tiểu Vũ nữa. Tạm thời cứ để cho nó nghỉ ngơi trước đi” Hạ Minh Viễn lại suy nghĩ tới một khía cạnh khác. Nếu như Tiểu Vũ thật sự là đang giận nhau với Mạc Du Hải, vậy thì nhất định ông phải thu xếp thêm nhiều chuyện khác nữa, phải bảo vệ sự an toàn cho con gái mình thật tốt. Mặc dù Đường Hồng Xuân chưa nói điều gì, nhưng chỉ một tiếng thở dài của bà thôi cũng tựa như chứa đựng cả trăm ngàn lo lắng. Hạ Nhược Vũ vốn dĩ hẳn là đang phải ở trong phòng tắm lúc này lại đang dựa sát lưng vào bức tường ở góc hành lang, cố gắng cắn môi không để cho bản thân trượt dài ngã khụy trên mặt đất, nước mắt đã chảy ướt đẫm hai bên má. Không biết phải mất bao lâu sau, cô mới có thể chậm rãi xoay người đi trở về phòng của mình.