Này bác sĩ hư hỏng em yêu anh
Chương 302 : Mũi nhọn
“Anh đang nói tôi hả?” Phượng Cửu xuất hiện, mấy người vừa rồi vẫn còn kiêu ngạo phách lối bỗng nhiên im bặt, nhìn cô ta một cách sợ hãi và căng thẳng. Mái tóc ngắn ngang vai già dặn, đôi con ngươi lạnh lùng hờ hững, kết hợp với đôi môi đỏ tươi, vừa xuất hiện giống như muốn giết chết tất cả đám người này.
Nếu không phải hoàn cảnh đang không phù hợp, Hạ Nhược Vũ sẽ huýt sáo vì cách xuất hiện của cô ta vô cùng ngầu.
“Tôi nói sai sao? Mọi người đều tới họp đông đủ rồi, nhưng giờ cô mới đến?” Người đàn ông vừ nhìn thấy cô, vẻ không nể mặt ai ban nãy bỗng nhiên tắt ngấm, giờ đây cũng chỉ là cố tỏ ra mạnh miệng.
Phượng Cửu liếc mắt nhìn hắn một cái, theo bản năng người đàn ông kia sợ run lại, một người phụ nữ có con ngươi muốn giết người như vậy, đúng là đáng sợ.
“Quên chưa nói, tôi vừa mới ký được một hộ đồng một trăm tỷ nên đến muộn, làm sao, có vấn đề gì à?” Phượng Cửu nói ra một câu là đủ để giết chết tất cả những người này rồi.
Giọng điệu của cô ta không hề giống như vừa bán được một đơn hàng lớn, mà giống như vừa rồi chỉ bán được một bắp ngô.
Không một ai trong số những trưởng phòng ưu tú có mặt ở đây làm được những việc như vậy.
Sau khi bị ăn một cú vả, người đàn ông cảm thấy mất mặt, đột nhiên tỏ vẻ hung hãn mà nói: “Cô cho rằng cái hợp đồng đơn hàng của cô quá tuyệt vời là cô có thể đi đứng phách lối trong công †y này sao? Công ty cũng có quy định của công ty, cô tự do như vậy làm sao mà quản được cấp dưới của mình tuân thủ nguyên tắc chứ?” Ai cũng cúi đầu không nói gì, chỉ lẩm bẩm trong lòng, đơn hàng một trăm tỉ sao? Nếu đạt được đơn hàng một trăm tỷ thì cho dù là nằm ở cửa công ty, chủ tịch nhìn thấy cũng sẽ mỉm cười khen ngợi.
Hạn Nhược Vũ lúc này mới ung dung mở miệng nói: “Hoàng Mao, đừng nói là đơn hàng một trăm tỷ, anh chỉ cần đạt được đơn hàng mười tỷ thôi, anh muốn tự do thế nào ở cái công ty này cũng được.” Sau khi nói xong, ánh mặt quét qua một vòng đám người ở đây, ẩn ý mà nói: “Không phải tôi không cho mấy người cơ hội, mà là chính các người nên tự xem xét lại năng lực của mình.
Mọi người thử nghĩ xem, dùng một mức lương cao để thuê được những nhân viên có năng lực tốt, hay thuê một đám vô tích sự tốt?” Lời nói thẳng thừng, không kiêng dè ai khiến biểu cảm của tất cả mọi người biến đổi, cho dù Hạ Nhược Vũ không chỉ mặt nói tên, nhưng ai có đầu óc thì chỉ cần suy nghĩ một chút cũng hiểu được lời nói của cô có ý gì rồi.
Hạ Nhược Vũ thà để Phượng Cửu ở lại tung hoành trong công ty này, còn hơn là để một đám nhân viên vô dụng không ra gì.
Dù cho là người kia có quan hệ với cấp trên hay không.
“Quản lý Vũ đúng là quyền mạnh, tuy rằng công ty này thuộc nhà cô, nhưng ban giám đốc và hội đồng quản trị đều không chỉ mang họ Hạ thôi đâu.
Dù có quyết định gì đi chăng nữa thì cũng phải thông qua hội đồng quản trị, một mình cô với chức vị quản lý ở đây, cô dựa vào cái gì mà muốn làm gì thì làm?” Hoàng Mao kích động nói ra.
Hạ Nhược Vũ móc móc lỗ tai một cách không kiên nhẫn: “Thật là xin lỗi anh, bộ phận nhân sự của anh không nói cho anh biết cổ phần trong tay bọn họ đã bán đi từ lâu, và bị chúng tôi mua lại rồi à? Ở đây cổ đông lớn nhất, vẫn là nhà họ Hạ chúng tôi.” Trong ánh mắt của Hoàng Mao lúc này ngập tràn vẻ mặt không thể tin nổi, cuối cùng Hạ Nhược Vũ cũng chém anh ta một nhát: “Còn nữa, bây giờ anh có thể đến phòng nhân sự để quyết toán luôn chỗ tiền lương tháng này của anh đi, ngày mai anh đừng đến đây làm việc nữa.
Cuối cùng thì Hạ Nhược Vũ cũng có thể được trải nghiệm cảm giác hống hách bá đạo của một quản lý, ha ha, cảm giá này đúng là rất dễ gây nghiện, bảo sao những cô gái kia đều thích.
“Không, không, không thể như vậy được” Hoàng Mao vẫn không tin, tại sao không có ai nói với anh ta thông tin quan trọng như vậy? “Không tin thì tự bản thân anh hãy đi tìm hiểu đi” Hạ Nhược Vũ lạnh lùng nói.
Hoàng Mao liếc nhìn cô một cái rồi tức giận lao ra ngoài, khi đi ngang qua Phượng Cửu, cảm giác giống như một con chó đang ăn cứt, bị đá bay ra ngoài, nằm rạp dưới vũng bùn như một con rùa rụt cổ.
Sau khi ra ngoài, cửa phòng lập tức đóng lại, giọng nói chửi rủa của Hoàng Mao liên tục truyền đến, dần dần cũng biến mất.
Những người còn lại trong phòng như đang đứng trên đống lửa ngồi trên đống than, lo lắng mà nhìn về phía Hạ Nhược Vũ, sợ rằng người bị sa thải tiếp theo sẽ là mình. Khó khăn lắm mới lên được đến vị trí trưởng phòng, bọn họ cũng bỏ ra tâm huyết, không thể như vậy mà quay trở về quê được.
Bọn họ cũng không hề ngu ngốc như Hoàng Mao, thấy anh ta như vậy bọn họ cũng chỉ đứng im quan sát mà thôi.
“Được rồi, giờ thì nói cho tôi nghe một chút, không tin đang có tin đồn nhảm đúng không?” Hạ Nhược Vũ một tay chống cằm, nghiêng đầu lộ ra biểu cảm hờ hững, nhìn cả đám người: “Các người biết không? Gần đây tôi không ở công ty nhiều, nên thông tin cập nhật hơi chậm một chút” Vừa có Hoàng Mao làm tấm gương, giờ phút này không ai dám tự ý nói nhăng nói cuội nữa. Mọi người nghe được hai chữ “tin đồn” từ miệng Hạ Ngược Vũ, mọi người đều lắc đầu.
Bọn họ chỉ dám nói sau lưng, đặc biệt là thuộc kiểu phụ nữ buôn chuyện.
Nghe vậy ai ai cũng hoảng sợ trong lòng, nhưng rất nhanh đã ổn định tâm lý.
Biểu cảm trên mặt bọn họ, Hạ Nhược Vũ đều có thể nhìn thấy tất cả, dường như những người này đều biết hết rồi. Chỉ có Phượng Cửu vẻ mặt thản nhiên, không như một bức tượng điêu khắc, không hề có cảm xúc gì.
Cũng do Mạc Du Hải, nếu không phải Phượng Cửu thường xuyên ở công ty, thậm chí cô còn nghi ngờ đây là do Mạc Du Hải cải trang mà trà trộn vào đây.
Hạ Nhược Vũ bị ý nghĩ xấu xa của mình làm cho buồng cười, không khỏi cười lên vài tiếng. Khoé mắt bắt gặp ánh nhìn của Phượng Cửu, ngay lập tức nghiêm túc trở lại.
“Bộ phận trợ lý, đúng rồi, là cô đó, cô nói xem” Lúc đầu Hạ Nhược Vũ định chỉ vào cô gái đang bối rối nhất lúc này, nhưng sau đó lại đổi ý, chỉ vào một cô gái khác bên cạnh cô ta, lại thấy cô ta thở phào một hơi.
Thế nhưng, không sợ quân địch mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu như heo.
Cô gái này còn quá trẻ, ít kinh nghiệm, sự việc Hoàng Mao bị đuổi vừa rồi đã khiến cho cô ta vô cùng hoảng sợ. Lập tức đẩy người bên cạnh ra.
“Quản lý, không phải rồi, tôi không nói gì cả, tôi cũng chỉ nghe Tiểu Diêu nói. Cô ấy nói nhìn thấy giám đốc và trưởng phòng ban đêm tăng ca trong văn phòng, đến khuya cũng chưa hề ra khỏi phòng” “Đừng có mà nói nhảm, tôi nói như vậy khi nào?” Tiểu Diêu hoảng sợ, trong lòng mắt cô ta đúng là đồ ngốc, không ai nói gì, vậy mà cô ta chưa đánh đã khai ra rồi.
“Tiểu Diêu, chính cô là người đã nói ra, nếu không phải thì trợ lý nhỏ như tôi làm sao có thể biết được, ngày hôm đó cũng chỉ có một mình cô tăng ca” Ngày đó đúng là Tiểu Diêu là người trực ban, thế nhưng cô ta cũng không phải là cố ý tạo tin đồn như vậy. Ai mà biết được về sau lời đồn này lại truyền đi càng xa: “Quản lý, hãy nghe tôi nói, tôi cũng không cố ý nói ra như vậy, những lời nói của tôi chỉ là nói đùa, không hề có ác ý” “Nếu không có ác ý thì sao có thể nói ra những lời như vậy được. Không phải là vì ghen tị với người ta thăng chức nhanh hơn mình chứ? Trước hết cô phải tự nhìn lại năng lực của chính bản thân mình đi” Hạ Nhược Vũ cười cười nhìn cô ta, làm cho cái này nghĩ rằng bản thân sẽ được tha thứ, nhưng câu nói tiếp theo của Hạ Nhược Vũ đã làm cho sắc mặt của Tiểu Diêu lập tức thay đổi.
“Đương nhiên cô có thể đến phòng nhân sự, quyết toán lương rồi đi về.” “Cái gì?” Tiểu Diêu sửng sốt một chút.
Hạ Nhược Vũ gật đầu nói: “Cô không nghe nhầm đâu, cô bị sa thải rồi: Tiểu Diêu cả người không còn chút sức lực nào, cô ta bất đắc dĩ liếc nhìn Hạ Nhược Vũ. Chỉ phạm một sai lầm nhỏ thôi đã bị sa thải, đây cũng không phải công ty gì lớn. Nếu có cơ hội, cô ta nhất định sẽ khiến Hạ Nhược Vũ phải hối hận khi đã đưa ra quyết định ngày hôm nay.
Truyện khác cùng thể loại
64 chương
116 chương
11 chương
149 chương
25 chương
85 chương
48 chương