Này bác sĩ hư hỏng em yêu anh

Chương 296 : Kế hoạch

Ánh mắt của Hàn Công Danh trở nên lạnh lùng, anh ta cất tiếng hỏi: “Cô định làm gì Hạ Nhược Vũ?” Lục Khánh Huyền cười rồi nói: “Anh đừng hiểu nhầm. Tôi sẽ không làm gì Hạ Nhược Vũ cả, không phải là anh rất quen thuộc chỗ này à. Vậy là được rồi, tôi muốn đặt một cái bẫy ở đây: Hàn Công Danh lại càng thêm nghỉ ngờ: “Bẫy như thế nào?” “Ngày mai tôi sẽ hẹn Hạ Nhược Vũ ra ngoài, uống rượu ở đây. Sau đó tôi sẽ bỏ thuốc trong rượu, đợi tới lúc cô ta hôn mê bất tỉnh thì tôi sẽ đưa cô ta đi khách sạn” Lục Khánh Huyền nói nhỏ. Hàn Công Danh khẽ nhíu mày, anh ta hỏi: “Vậy thì cần tôi làm gì? Dường như chẳng liên quan gì tới tôi cả” Cô ta cười rồi nói tiếp: “Sao lại không liên quan tới anh chứ. Tôi sẽ sắp xếp hai người, nói với Hạ Nhược Vũ rằng đây là bạn của tôi. Chờ sau khi cô ta hôn mê thì để hai người kia đưa cô ta đi khách sạn, tiếp theo đó chính là chụp ảnh. Tôi nghĩ sau khi Mạc Du Hải thấy những tấm ảnh kia thì sẽ rất tức giận” Đột nhiên Hàn Công Danh đưa tay đập bàn rồi gần như là quát lên: “Tôi cảnh cáo cô, đừng dùng loại thủ đoạn hèn hạ như thế này để đối phó với Hạ Nhược Vũ. Tôi không cho phép bất cứ ai làm nhục cô ấy” Lục Khánh Huyền cười cười rồi nói: “Anh để ý Hạ Nhược Vũ quá nhỉ. Yên tâm đi, chuyện chụp ảnh giao cho anh, cô ta cũng không tính là bị hại đúng không?” Hàn Công Danh có hơi do dự, chuyện này liên quan đến trong sạch của Hạ Nhược Vũ. Cho dù anh ta có muốn đạt được Hạ Nhược Vũ đến cỡ nào đi chăng nữa thì cũng không muốn dùng cách hèn hạ như vậy. Ánh mắt của Lục Khánh Huyền lạnh xuống, người đàn ông nào cũng tỉ mỉ che chở Hạ Nhược Vũ. Mà cô ta cũng là phụ nữ, tất nhiên là ghen tị, cô ta lại nghĩ tới Mạc Du Hải đối xử rất tốt với Hạ Nhược Vũ lại càng thêm tức tợn, cô ta còn định giết Hạ Nhược Vũ nữa cơ. “Sau đó thì sao, chi dù Mạc Du Hải nhìn thấy anh chụp rồi còn như thế nào chứ?” Bỗng nhiên Hàn Công Danh mở miệng hỏi. Lục Khánh Huyền ngẩng đầu nhìn xung quanh với vẻ cảnh giác rồi mới nói nhỏ: “Tiếp xuống là việc của anh rồi. Tôi sẽ dời một số tiền từ công ty ra cho anh, anh dùng số tiền này, tìm cách khiến cho công ty của Mạc Du Hải phá sản: Hàn Công Danh ngẩn cả người, anh ta không ngờ rằng Lục Khánh Huyền sẽ có ý nghĩ như vậy, không kiềm chế được mà hỏi: “Tôi không hiểu, đây là có ý gì?” Trong ánh mắt của Lục Khánh Huyền lộ ra sự u oán: “Tôi nghĩ rằng khi Mạc Du Hải mất đi tất cả mọi thứ thì có lẽ anh ấy sẽ nhớ tới tôi: Rất nhanh, Hàn Công Danh đã hiểu ý của cô ta. Khi một người rơi vào vực thẳm thì thường thường sẽ sinh ra một loại ỷ lại với người ở lại bên cạnh mình. Lục Khánh Huyền đang muốn chế tạo cơ hội này. Nhưng rất nhanh sau đó anh ta lại lắc đầu: “Công ty của Mạc Du Hải rất mạnh, hơn nửa anh ta còn có bối cảnh. Muốn làm anh ta phá sản không phải là chuyện có tiền là được đâu. Cho dù Tổng giám đốc Hằng ra tay thì cũng khó mà làm được.” Lục Khánh Huyền mỉm cười nói tiếp: “Anh nói đúng, muốn làm cho Mạc Du Hải phá sản thì rất khó, chỉ dựa vào một số tiền thì tất nhiên là không đủ rồi. Nhưng tôi cũng không có để anh dùng số tiền này mà thành lập công ty đối đầu với anh ấy. Không phải đây là cách ngốc nhất ư?” Hàn Công Danh nghĩ ra ngay lập tức, anh ta nói: “Có lẽ tôi đã hiểu ý cô rồi. Cái gọi là giặc nhà khó tránh, cô muốn tôi dùng số tiền đó để thu mua người trong công ty Mạc Du Hải à?” Lục Khánh Huyền gật đầu, cô ta nói: “Ý tôi chính là như thế, tôi nghĩ rằng luôn có người không từ chối được chuyện này. Nhưng tôi không có năng lực làm chuyện này, cần anh tự đi làm. Anh thông minh như thế, tôi tin rằng anh có thể làm rất tốt” Hàn Công Danh nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Tôi cũng đã từng tiếp xúc với một số người trong công ty của Mạc Du Hải. Muốn thu mua người bên cạnh anh ta cũng không phải là chuyện dễ dàng. Lục Khánh Huyền cắn môi, đột nhiên cô ta hỏi: “Anh thấy tôi xinh đẹp không?” Hàn Công Danh sửng sốt một chút, mặc dù Lục Khánh Huyền không bằng Hạ Nhược Vũ nhưng cũng là người đẹp khó gặp. Chẳng lẽ… Anh ta thở dài một hơi rồi nói: “Chỉ vì một Mạc Du Hải mà làm như thế có đáng không?” Lục Khánh Huyền nở một nụ cười lạnh lùng rồi nói: “Không từ bất cứ thủ đoạn nào để đạt được mục đích của mình, đó luôn là lý lẽ trong miệng đàn ông các anh cơ mà. Nhưng tôi muốn nói cho anh biết, nếu như bảo không từ thủ đoạn thì phụ nữ có ưu thế trời cho. Vì đạt được những điều mình mong muốn thì tôi có phải trả giá hết thảy cũng không tiếc.” Hàn Công Danh nhìn Lục Khánh Huyền rồi nói: “Bây giờ tôi mới biết tuyệt đối không nên xem thường phụ nữ. May mà chúng ta không có xung đột về lợi ích, nếu không thì tôi đúng là sợ cô thật đấy.” Vẻ mặt của cô ta trở lại bình thường, cô ta cười nói: “Cảm ơn anh đã khen ngợi, nếu như anh cảm thấy kế hoạch của tôi có thể thực hiện thì sẽ bắt đầu chuẩn bị từ đêm nay. Chỉ là có một vấn đề, ngày mai tôi hẹn Hạ Nhược Vũ ra, có lẽ sẽ hơi phiền phức bên chỗ Mạc Du Hải.” Hàn Công Danh nghĩ nghĩ rồi mỉm cười: “Đây không phải là vấn đề, tôi có cách để di chuyển sự chú ý của Mạc Du Hải: Được rồi, hôm nay dừng ở đây thôi, gặp lại sau.” Lục Khánh Huyền đứng dậy rồi mỉm cười nói: “Hi vọng là kế hoạch của chúng ta có thể tiến hành một cách thận lợi, tôi về trước đây.” Hai người đi ra khỏi quán bar rồi mỗi người một ngã. Sau khi Hàn Công Danh thấy Lục Khánh Huyền đã đi xa thì mới lấy điện thoại ra gọi cho Lục Hằng. “Đã trễ thế này rồi, gọi tôi có chuyện gì vậy?” Giọng nói của Lục Hằng vang lên. Hàn Công Danh tìm một chỗ yên tĩnh rồi mới nói: “Tổng giám đốc Lục, lời hứa của ông lúc sáng vẫn còn có tác dụng chứ?” Lục Hằng cười rồi nói: “Đương nhiên chứ, có lúc nào tôi nói mà không giữ lời đâu?” Hàn Công Danh nói tiếp: “Vậy thì tốt. Bây giờ tôi sẽ đưa ra yêu cầu, vào lúc tối mai, ông phái người đi giao một số hàng, tốt nhất là phải để lộ tin ra ngoài.” Lục Hằng im lặng một chút rồi mới nói: “Tôi cần một lý do, cậu cũng biết bây giờ danh tiếng của tôi đang rất lớn. Nếu như xuất hàng trong lúc này, rồi bị tìm hiểu thì sự sắp xếp nhiều năm qua của tôi sẽ bị hủy hoại trong chốc lát. Nếu như không có lý do đầy đủ thì tôi không thể đồng ý với yêu cầu của cậu được.” Hàn Công Danh đã đoán được phản ứng của Lục Hằng, anh ta nói: “Tôi làm như thế là có lý do, chỉ cần tối mai ông có thể hấp dẫn ánh mắt của Mạc Du Hải là được rồi” Anh ta nói cho Lục Hằng kế hoạch của Lục Khánh Huyền, Hàn Công Danh nói tiếp: “Đúng là kế hoạch này khá tốt, đây là một kế hoạch tốt để cho Mạc Du Hải rơi đài” Lục Hằng suy nghĩ một chút rồi nói: “Cũng không phải là tôi không tin tưởng cậu, nhưng cậu cũng hiểu tình cảnh bây giờ của tôi rồi đó.” Hàn Công Danh cười ha ha rồi nói: “Tổng giám đốc Hằng, người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, thật sự ông chỉ có chút thực lực ấy thôi ư?” Lục Hằng trầm ngâm một lát rồi hỏi: “Cậu có ý gì?” “Tổng giám đốc Hằng, ông đang gắng sức ẩn giấu thực lực của mình. Tôi biết sức mạnh thật sự của ông hơn xa so với những gì ông biểu hiện ra, chỉ là chưa tới lúc thể hiện mà thôi. Cho nên thật sự ông không sợ như vậy.” Hàn Công Danh nói. Bỗng nhiên Lục Hằng cười lên: “Quả nhiên là tôi không nhìn lầm người. Hàn Công Danh, cậu thông minh thật đấy. Được thôi, tôi đồng ý với cậu, nhưng những lời cậu vừa nói với tôi tốt nhất là không có người thứ hai biết. Nếu không thì tôi sẽ khiến cho cậu biến mất mãi mãi” Hàn Công Danh nhún vai rồi nói: “Tôi vẫn chưa ngốc tới cỡ đó. Cảm ơn Tổng giám đốc Hằng đã phối hợp. Tôi tin rằng lợi ích mà ông nhận được sẽ lớn hơn những thứ mà ông gánh chịu rất nhiều!”