Này bác sĩ hư hỏng em yêu anh

Chương 291 : Ba, con tới thăm người

Khi Hạ Nhược Vũ dừng trước một mộ bia đơn giản đến gần như đơn điệu thì cô hiểu rằng Mạc Du Hải đã tìm được người mà anh muốn tìm. Trên mộ bia khắc mấy chữ rải rác giới thiệu thân phận của người ngủ yên ở đây. Ngoại trừ tấm ảnh đen trắng khoảng mười centimet kia chứng minh ông tồn tại thì chẳng còn gì đánh dấu cả. Người đàn ông trên tấm ảnh có một gương mặt rất nghiêm túc, ngũ quan góc cạnh rõ ràng. Cho dù chỉ là một tấm hình nhưng đôi mắt sắc bén như chim ưng kia vẫn để người ta không dám nhìn thẳng. Trên người ông còn mặc một bộ quân phục, trừ quân hàm trên bờ vai cùng với mấy ngôi sao đại biểu cho địa vị và chiến công của người trong ảnh thì chẳng còn gì khác. Người trong ảnh rất giống người đàn ông đang đứng cạnh Hạ Nhược Vũ. Cuối cùng thì cô cũng biết tại sao Mạc Du Hải lại có khí thế mạnh mẽ như vậy, bởi vì ba của anh cũng vô cùng ưu tú. Lúc trước Hạ Nhược Vũ cảm thấy kỳ quái khi thấy Mạc Du Hải cứ mang theo một cái túi. Bây giờ nhìn thấy anh bày đồ từ trong túi ra thì cuối cùng cô cũng biết là vì sao. Một hộp bánh đậu xanh bình thường, lương khô, mấy trái lê, còn có một chùm hoa Nguyệt Quý dựa vào mộ bia. Cứ mấy thứ cúng tế đơn giản như vậy, im lặng nằm nơi đó. Hạ Nhược Vũ nhìn qua gương mặt yên lặng của người đàn ông mà không hiểu sao có một chút đau lòng. “Ba, con tới thăm người. ” Chỉ một câu trần thuật đơn giản mà thôi, lại làm cho Hạ Nhược Vũ nghe ra một cảm giác nặng nề. Người đàn ông giấu tất cả những cảm xúc đau khổ vào một câu nói đơn giản đến không thể đơn giản hơn. Trái tim nhìn như bình tĩnh, có phải là cũng có chút rầu rĩ hay không. Hạ Nhược Vũ chưa từng nghe Mạc Du Hải nhắc tới ba của mình. Nếu như hôm nay là ngày giỗ của ông Mạc, vì sao những người khác không tới mà chỉ có mình anh tới. Thật nhiều vấn đề xuất hiện, Hạ Nhược Vũ không hiểu, cũng không thể hỏi. Chỉ có thể im lặng đứng bên cạnh anh. “Chuyện kia, rất nhanh là có thể điều tra ra” Khi Mạc Du Hải nói đến đây thì hơi ngừng lại, ánh mắt u ám của anh nhìn về phía khuôn mặt nhỏ nhắn đang nghiêm túc của người phụ nữ đứng bên cạnh mình. Trái tim của Mạc Du Hải vốn nặng nề nay lại trở nên ấm áp: “Ba, con kết hôn rồi. ” Mạc Du Hải vươn tay ra, kéo người phụ nữ còn đang có chút mơ hồ kia tới bên cạnh mình: “Đây là con dâu của ba” Hạ Nhược Vũ ngơ ngẩn đứng qua, lắp ba lắp bắp nói: “Chú, chú ơi, chú đừng hiểu nhầm. Cháu. cháu không phải là vợ anh ấy. chúng cháu chỉ là. .” “Đăng ký kết hôn rồi” Ý của người đàn ông này chính là đã đăng ký kết hôn thì đã là vợ chồng hợp pháp. Mặc dù nói thì nói như thế, nhưng Hạ Nhược Vũ vẫn cảm thấy có gì đó không đúng. Không phải là cô và Mạc Du Hải vẫn đang cãi nhau sao, tự dưng lại làm lành rồi. Thế nhưng khi đối mặt với ba chồng trên mộ bia có vẻ rất nghiêm túc kia. Thì Hạ Nhược Vũ chẳng thể nào nói ra miệng. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ lên, không biết là bởi vì tức giận hay vì thẹn thùng mà đỏ. Thậm chí bây giờ cô còn căng thẳng hơn là lần đầu bước vào nhà họ Mạc. “Ba, ba nhìn cô ấy có giống con chuột nhát gan không chứ. ” “Anh mới là chuột!” Hạ Nhược Vũ nghe thấy mình bị hình dung thành con chuột thì lập tức nổi giận. Chuột xấu biết bao nhiêu, cô xấu ở đâu chứ! “Ba, cô ấy đang mắng ba là con chuột. Hạ Nhược Vũ bỗng nhiên giật mình, giờ cô mới nhớ ra mình vẫn còn đang ở trước mộ bia, lại bắt đầu giải thích lắp ba lắp bắp: “Chú.. cháu nói anh ấy là chuột. A không phải, cháu không nói anh ấy” Hạ Nhược Vũ bị Mạc Du Hải làm cho tức đến nỗi không biết nói cái gì. Nói Mạc Du Hải là chuột thì chẳng khác gì bảo ba anh ấy cũng là chuột chứ. Mạc Du Hải xấu xa, dám chọc ghẹo cô. “Em gọi ông ấy là ba, ông ấy sẽ rất vui vẻ đấy Trong đôi mắt đen nhánh của Mạc Du Hải lướt qua một chút dịu dàng, đã không còn tâm trạng kiềm chế lúc mới tới đây nữa rồi. Hạ Nhược Vũ cảm thấy Mạc Du Hải hôm nay nói hơi nhiều, khiến cho người khác chán ghét, cũng khiến cho người khác cảm thấy thẹn thùng: “Cái gì gọi là kết hôn, anh còn chưa cầu hôn, chúng ta cũng chưa tổ chức hôn lễ, ảnh cưới cũng chưa chụp, đừng nói gì tới hưởng tuần trăng mật” Nói đến cuối thì Hạ Nhược Vũ bắt đầu cảm thấy tủi thân. Mỗi một người phụ nữ đều rất mong đợi hôn lễ của mình, đương nhiên Hạ Nhược Vũ cũng không phải là ngoại lệ. Cô cũng từng mơ mộng hôn lễ của mình sẽ lãng mạn như thế nào. Nhưng bây giờ Hạ Nhược Vũ đã trở thành phụ nữ đã kết hôn vài tháng trời rồi, người nào đó không có ý nghĩ gì về chuyện này thì thôi. Lại còn chọc tức mình rất nhiều lần, xấu xa tới cực điểm. “Em đang phàn nàn anh chưa thỏa mãn em à?” Giọng của người đàn ông khàn khàn, như mang theo một ý đồ gì đó. Mang tai của Hạ Nhược Vũ đỏ lên, người đàn ông không biết xấu hổ này. Sao lại có thể đứng trước mặt ba anh mà nói những lời như thế chứ. Dù ba Mạc Du Hải không có ở đây nhưng cũng không thể nói như vậy được. “Đủ rồi đó Mạc Du Hải, ý của em không phải như thế, anh không nên nói lung tung. ” “Anh nói cái gì?” Ánh mắt của Mạc Du Hải rất đứng đắn: “Anh chỉ là đang nói chưa thỏa mãn sự mơ ước về kết hôn của em mà thôi, chẳng lẽ em nghĩ ra chuyện khác.. ” Mạc Du Hải còn chưa nói xong thì Hạ Nhược Vũ đã tức tới mức xù lông lên. Người đàn ông này cố ý chọc ghẹo cô: “Em không nói chuyện với anh nữa, em đi trước đây. ‘ “Thôi, không chọc ghẹo em nữa” Mạc Du Hải đưa tay kéo Hạ Nhược Vũ lại, cô cũng không phải là muốn đi thật. Hai người cứ thế yên tĩnh đứng trên bậc thang, ngẩng đầu là những bậc thang nhìn không thấy cuối, về sau là từng dãy mộ bia. Chợt có chim chóc bay ngang qua, nhưng cũng chỉ là một nháy mắt mà thôi, không hề dừng lại. Chú ấy ở đây một mình có lẽ sẽ cảm thấy cô đơn nhỉ. “Ba yên tâm đi. Mạc Du Hải đã có đầy đủ năng lực để có thể tự mình sống tốt. Anh ấy sẽ không làm ba thất vọng. ” Hạ Nhược Vũ cố gắng kiềm chế để mình không nhìn tới vẻ mặt của Mạc Du Hải. Rõ ràng là cô căng thẳng muốn chết nhưng vẫn cố giả vờ bình tĩnh nói: “Bây giờ còn có con ở bên cạnh anh ấy, có thời gian chúng con sẽ tới thăm ba. ” Hạ Nhược Vũ nói một hơi dài, hô hấp có chút không kịp. Cô cũng không biết vì sao mình lại nói những lời này. Nhưng ở giây phút đó, dường như cô muốn nói với ông Mạc như thế, để cho ông hiểu rằng Mạc Du Hải đã trưởng thành. Ít nhất là cô biết rằng bây giờ, cả thành phố Đà Nẵng này đều không có ai vượt qua được anh. Mạc Du Hải cũng không nghĩ rằng bỗng nhiên Hạ Nhược Vũ sẽ nói những câu như vậy. Anh cảm thấy rất ngạc nhiên và cảm động, nhưng dù trong lòng Mạc Du Hải có đang như lấp biển dời núi thì trên mặt anh vẫn không hề nhìn ra chút khác lạ nào. Chỉ là bàn tay đang khoác lên vai cô lại thêm mấy phần sức. Mạc Du Hải cũng không nói lời nào, chỉ dùng ánh mắt mà mỗi một mình anh hiểu nhìn qua người đàn ông trên tấm ảnh kia. Ba, làm sao bây giờ, con bắt đầu hối hận quyết định của mình rồi. Nhưng cuối cùng cũng không có người trả lời anh. Bỗng nhiên có một cơn gió thổi qua, mang theo một ít lá cây khô héo. Có một cái rớt trên đầu Hạ Nhược Vũ, cô lấy xuống rồi nói với vẻ ngạc nhiên: “Mạc Du Hải, anh xem này, toàn bộ lá đều úa vàng rồi, chỉ còn một lá này là đỏ, hơn nữa rất đều. Thần kỳ quá nhỉ” Mạc Du Hải chỉ khẽ ừ một tiếng cũng không nói thêm lời nào. Chỉ có trong ánh mắt anh nhìn cô có rất nhiều lời không thể nói ra khỏi miệng. Nhưng ngay lúc Hạ Nhược Vũ ngẩng đầu lên thì anh lại giấu nó đi.