“Ông chủ, tôi không hiểu lắm. Nếu đã biết người đang gây rắc rối với chúng ta là Mạc Du Hải, tại sao không trực tiếp xử lý hắn ta? Không phải đơn giản hơn nhiều sao?” Người áo đen lạnh giọng nói. Lục Hằng giếễu cợt: “Cậu sai rồi. Mạc Du Hải nhất định không phải loại người không có não, cậu không thể tưởng được hắn ở có căn cơ sâu như thế nào. Ở cái tuổi này, có thể làm được tới bước, không thể không thừa nhận sự xuất sắc và dũng khí của hắn. Thế nhưng muốn ám sát hắn quá khó khăn, rất có khả năng sẽ để bại lộ thân phận Người đàn ông mặc đồ đen đột nhiên nói: “Tôi hiểu rồi, ông chủ.” Lục Hằng ừ một tiếng, ánh mắt rơi vào xa xăm: “Tôi có linh cảm, người muốn đối phó với tôi, nhất định phải có lai lịch ghê gớm. Tôi phải dày công bày mưu tính kế một thế cục thật kỹ càng, mới có there dẫn dụ người đang ẩn nấp ở phía sau” “Lục Khánh Huyền đúng lúc sẽ trở thành mồi nhử. Sau khi đưa được Mạc Du Hải vào tròng, sau đó tiếp tục theo sát, ngài sẽ sớm đạt được mục đích.” Người đàn ông mặc đồ đen nhếch mép, bắt được dấu vết, áp mặt vào mông Lục Hằng mà nịnh hót. Lục Hằng xua tay nói: “Khánh Huyền cũng không tính là mồi nhử, tôi vẫn mong con bé tìm được hạnh phúc cho riêng mình.” Người đàn ông mặc áo đen sững lại một lúc, chưa từng thấy Lục Hằng biểu lộ lòng tốt, vẻ mặt này không phải ngụy trang mà là từ tận đáy lòng, trong lòng nghi ngờ không biết Lục Hằng và Lục Khánh Huyền có phải là có quan hệ gì không, nhưng hắn sáng suốt chọn cách im miệng. Có một số chuyện không cần đàm tiếu là tốt nhất, đặc biệt là chuyện riêng tư của Lục Hằng. Lục Hằng chú ý tới nghi vấn của người mặc đồ đen, khế cười nói: “Được rồi, tôi biết câu đang đoán cái gì, nhưng đây là chuyện cá nhân của tôi, không tiện tiết lộ, cậu cũng đừng hỏi, chuyện về người phụ nữ Hạ Nhược Vũ đó giao cho cậu giải quyết” Người mặc đồ đen gật đầu: “Chỉ là một người phụ nữ mà thôi, ông chủ, xin đừng lo lắng” Hắn vừa mới xoay người đi vào mật thất, Lục Hành trong đầu chợt lóe một tia, vội vàng gọi người mặc đồ đen: “Chờ một chút” Người mặc đồ đen lập tức dừng lại, quay về phía Lục Hành hỏi: “Ông chủ, ngài còn có gì phân phó?” Lục Hằng hơi nhíu mày: “Tôi vừa mới nghĩ ra một chuyện. Cái tên Hạ Nhược Vũ này tôi có chút quen thuộc. Nếu tôi nhớ không lầm, cô ta hẳn là con gái của Hạ Minh Viễn” Người đàn ông mặc áo đen sửng sốt: “Ông chủ, chuyện này có lẽ không dễ xử lý. Hạ Minh Viễn ở thành phố này rất có năng lực. Con gái hắn ta gặp chuyện, chỉ cần kiểm tra một chút sẽ biết ai đã làm. Như vậy sẽ đem tới cho ngài nhiều rắc rối lắm” Lục Hằng cân nhắc nói: “Chà, cậu nói đúng, vì chuyện này liên quan đến Hạ Minh Viễn, chúng ta càng phải thận trọng một chút.” Người mặc đồ đen suy nghĩ một hồi: “Ông chủ, tôi có một cách, không biết có khả thi không.” Lục Hằng ra hiệu cho anh ta tiếp tục, người đàn ông mặc áo đen tiếp tục: “Nếu đã can dự đến Hạ Minh Viễn, vậy càng không thể không làm, chỉ cần trực tiếp xử hắn ta và con gái của hắn ta, mở đường cho kế hoạch của ngài.” Lục Hằng không cam lòng, trên mặt không có biểu tình gì, nhưng ánh mắt không ngừng lập loè. Một lúc lâu sau, Lục Hằng dường như đã hạ quyết tâm, thì thầm vào tai người đàn ông áo đen điều gì đó, sau đó giao phs: “Ừ, cậu cứ lên kế hoạch đi, đối với Hạ Minh Viễn cũng nến dứt khoát rồi. Nhớ rõ, việc này phải xử lý kỹ lưỡng, ngàn lần không thể để lại manh môi Người đàn ông mặc đồ đen đồng ý và quay người bước vào cánh cửa mật thất. Lục Hằng châm một điếu xì gà, đôi mắt cực kỳ sáng trong làn khói dày đặc: “Hạ Minh Viễn, đã đến lúc phải dứt khoát rồi” Sau khi xuất viện, Hạ Minh Viễn rất bận rộn, ông đang lên kế hoạch chuẩn bị cho công ty mới, công ty đang phát triển, tiền kiếm được càng nhiều, người càng ngày càng bận rộn, mỗi ngày đều có vô số tài liệu chờ xử lý. Nhìn bề ngoài, vụ tai nạn xe cộ coi như đã giải quyết xong, nhưng không biết ông ta nghĩ gì. Sau khi đọc xong tài liệu cuối cùng trên bàn làm việc, Hạ Minh Viễn đứng dậy đi lại, vai hơi đau nhức, không thể không thở dài cảm thán, bản thân ông đã già thật rồi, cơ thể cũng không thể so với lúc còn trẻ. Tài xế gõ nhẹ cửa, bước vào nói: “Tổng giám đốc Viễn, xe đã chuẩn bị xong.” Hạ Minh Viễn vỗ trán, sau đó ông nhớ ra mình sẽ tham gia một bữa tiệc, nói là tham gia bữa tiệc, còn không bằng tạ bàn ăn làm việc, thảo luận với lãnh đạo các bộ phận liên quan, thảo luận về việc chính sách nên ưu đãi bao nhiêu. “Ừ, gần đến giờ rồi, đi thôi.” Hạ Minh Viễn sửa cà vạt thật chỉnh †ề, đứng dậy đi xuống lầu, ở tuổi trung niên vẫn rất phong độ, đó là một trong những khía cạnh mà ông ta tự hào nhất. Trong bãi đậu xe tầng dưới của tòa nhà công ty, một chiếc xe đặc chủng đã đợi sẵn, xung quanh xe có năm sáu vệ sĩ cảnh giác theo dõi. Hạ Minh Viễn không thích kiểu phô trương như này lắm, nói với lái xe: “Đừng căng thẳng như vậy, giữa ban ngày ban mặt, ai dám hành hung ngoài đường?” Người lái xe cười nói: “Tổng giám đốc Viễn ngay thẳng, lương thiện, khẳng định không sợ, những vệ sĩ này đều là có chức trách, ngài vẫn để họ đi đi” Hạ Minh Viễn bất lực lắc đầu,ông thật sự không nghĩ tới sẽ có người đem tâm tư của đặt lên người ông, ông làm người luôn ngay thẳng, không sợ bất cứ điều gì. Mấy vệ sĩ nhìn thấy Tổng giáốc Viễn đến, lại càng giống như là gặp kẻ thù, tính chất công việc của bọn họ như vậy, không thể không thận trọng. Tài xế mở cửa cho Hạ Minh Viễn, đang định mời Hạ Minh Viễn lên xe, đột nhiên, đèn ở lầu trên đối diện lóe lên, Hạ Minh Viễn sững sờ liếc mắt nhìn. Cùng lúc đó, một tiếng súng rất nhỏ vang lên, ngay khi nghe thấy tiếng súng đám vệ sĩ lập tức tiến lại gần Hạ Minh Viễn, cho dù phản ứng rất nhanh nhưng vẫn không kịp. Hạ Minh Viễn không ngờ thật sự có người ám sát mình giữa ban ngày ban mặt, thật may là viên đạn đầu tiên không đủ chính xác, không trúng Hạ Minh Viễn, nhưng người lái xe bên cạnh ông ta lại không may mắn như vậy, viên đạn bắn trúng vào tim khiến anh ta ngay lập tức té xuống. Nhìn thấy Hạ Minh Viễn không bị thương gì, đám vệ sĩ thầm thở phào nhẹ nhõm, may mà họ nhanh chóng vây quanh ông ở trung tâm để bảo vệ, nhanh chóng di chuyển về phía xe đặc chủng. Kẻ giết người ẩn mình trong tòa nhà đối diện, một đòn đã thất bại cũng không bắn thêm phát thứ hai, điều này khiến Hạ Minh Viễn có chút cảnh giác. Chắc chắn là đối một kẻ giết người chuyên nghiệp phải đảm bảo khiến mục tiêu chết trước khi bỏ cuộc, vậy tại sao không có tiếp tục? Không kịp nghĩ nhiều như vậy, vệ sĩ đã bảo hộ Hạ Minh Viễn lên xe, nhưng thay vì chạy trốn để bảo mệnh, ông ta tức giận hét lên: “Trước đừng để ý đến tôi, tôi rất an toàn, mau gọi xe cấp cứu!” Các vệ sĩ làm sao có thể nghe lời ông, họ chia thành hai nhóm, một nhóm bảo vệ Hạ Minh Viễn lái xe đến nơi an toàn, trong khi nhóm còn lại đi thẳng đến tòa nhà nơi kẻ giết người đang ẩn náu và kêu gọi hỗ trợ trên đường. Vài tên vệ sĩ xông lên nóc tòa nhà, không có ai ở đây, trên mặt đất có một cái hộp chứa một khẩu súng bắn tỉa, trên hộp có một dòng chữ, đây chỉ là cái cảnh báo. Bọn họ không có đụng vào bất cứ thứ gì ở hiện trường, chờ cảnh sát tới, lần này chỉ là báo động giả, Hạ Minh Viễn không sao, đây mới là chuyện quan trọng nhất. Hạ Minh Viễn ở trong chiếc xe cũng đang suy nghĩ, rốt cuộc là ai muốn ám sát ông, ông gần đây không đắc tội ai, tại sao lại muốn đưa ông vào chỗ chết? Ngoại trừ một người…